Phàm Nhân Lộ
Chương 128: Tộc Trưởng
Lạc Phi sợ hãi lùi lại một bước. Chuyện nó và Tiểu Long Quân nói chuyện, tất cả đều diễn ra trong tiềm thức của nó. Không lẽ Thiếu Gia này nghe được?
Thiếu Gia không để ý Lạc Phi quá lâu, hắn chuyển qua Tiểu Xảo:
– Tiểu cô nương, thế nào?
Tiểu Xảo vẫn đang dọ dự không quyết, dù sao tự dưng có một cường giả nhảy ra đòi làm sư phụ cũng quá bất ngờ đi. Hơn nữa, thân phận thật sự của cô bé cũng không phải Nhân Tộc.
– Chuyện ngươi không phải Nhân Tộc ta biết. Không cần lo lắng.
Tiểu Xảo sợ hãi kêu lên một tiếng, theo thói quen nấp sau lưng Bộ Lĩnh. Thiếu Gia vừa truyền âm cho cô bé.
– Ngươi yên tâm, là đệ tử của ta, cho dù ngươi có công khai thân phận thì cũng không ai dám làm gì ngươi.
Lạc Phi thì thầm:
– Tiểu Xảo, cơ hội chỉ đến một lần. Thiếu Gia không phải người bình thường.
Bộ Lĩnh nhìn thái độ của Tiểu Xảo, cũng nói:
– Mặc dù không nhớ ra, nhưng Thiếu Gia cũng được nhắc đến trong điển tịch của Trần Gia. Tiểu Xảo, muội nên đồng ý.
Đầu Tiểu Xảo nhảy số rất nhanh. Trước tiên tiểu cô nương bỏ qua ý định dùng Nguyên Linh Giới để chạy trốn. Trước mặt những cường giả này thì đó là một quyết định ngu xuẩn. Tiếp sau đó là có nên nhận sư phụ hay không. Mặc dù còn nhỏ nhưng Tiểu Xảo cũng ý thức được thân phận thật sự của mình. Là tiểu công chúa được kỳ vọng nhất của một trong Thập Nhị Yêu Tộc, quyết định của cô bé rất có thể dẫn đến hướng đi của toàn bộ tộc nhân sau này.
Thiếu Gia cảm nhận được sự chần chừ của cô bé, tiếp tục truyền âm:
– Chúng ta đã nói chuyện với Liên Phu Nhân của tộc các ngươi. Nàng đồng ý để ngươi ở lại đây học tập.
– Liên Phu Nhân? Liên Bà Bà? – Tiểu Xảo giật mình thốt. Vậy có nghĩa là từ lúc cô bé trốn khỏi tộc, Liên Bà Bà vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ nó. Giọng nói tiểu cô nương nghe thấy khi đánh với Phong Lang Ngũ Trọng Thiên cũng là giọng của bà bà. – Nếu Liên Bà Bà đã đồng ý. Vậy ta đồng ý.
***
Mỹ phụ trung niên đang chậm rãi thưởng thức bữa ăn trong căn nhà gỗ nhỏ. Nhìn nàng thật mảnh mai và xinh đẹp, nhưng khối lượng thức ăn nàng đưa vào người lại trái ngược với điều đó, là quá nhiều. Cả một bàn lớn đủ dành cho bốn, năm người bị nàng ăn sạch sẽ.
– A, thật là no quá. Không biết Tiểu Nghiên thế nào rồi. – Nàng đứng dậy vươn vai, thể hiện ra từng đường cong mềm mại chết người. – Bà bà, Tiểu Nghiên đâu?
– Khí của con lại tịnh tiến rồi. – Giọng nói của Liên Bà Bà vang lên. Bà vừa về đến nơi đã ngay lập tức âm thầm đến đây, chưa kịp nói gì đã bị mỹ phụ phát hiện.
– Con muốn chuẩn bị để đột phá – Mỹ phụ chậm rãi đi tới bàn làm việc. Nàng lấy ra mấy quyển sách nhỏ, bắt đầu xem xét. – Mấy tên Á Long Tộc dạo này rất hung hăng. Con sẽ cảnh cáo chúng một lần.
– Chuyện của Tiểu Nghiên quan trọng hơn. – Liên Bà Bà bắt đầu kể về Tiểu Nghiên và Phá Diệt Viện. Mỹ phụ cũng dừng lại, chăm chú lắng nghe.
***
– Bà bà, bà bị lừa rồi. – Mỹ phụ sau khoảng thời gian vui sướng khi nghe tin con gái mình là một Nguyên Tố Chưởng Khống Giả thì trầm tư, rồi cười khổ nói.
Liên Bà Bà khó hiểu hỏi:
– Sao lại là lừa, ta thấy hắn nói cũng rất có lý.
– Thật không ngờ Thiên Đao cũng xảo trả như vậy. – Mỹ phụ lắc đầu – Bà bà, nếu ngay lúc đó bà đưa Tiểu Nghiên về đây, vậy sẽ được. Nhưng nếu đã để nó lại Phá Diệt Viện, chúng ta tuyệt đối không thể đón nó trở về.
– Xin thỉnh giáo.
– Lúc Tiểu Nghiên là tiểu công chúa của tộc ta, lại tham gia Phá Diệt Viện dưới danh nghĩa của Tiểu Xảo, là một thân phận giả. Như vậy về cả tình cả lý, Thiên Đao không thể thể giữ nó lại. Nhưng khi phát hiện nó là Nguyên Tố Chưởng Khống Giả, chỉ cần một vị cường giả nào đó nhận Tiểu Nghiên làm đệ tử thân truyền, sau đó dẫn nó đi đâu đó tu luyện. Vậy thì chúng ta không thể nào đòi người trở về được.
Liên Bà Bà tức giận trợn mắt:
– Tên khốn lươn lẹo, để ta lật cái viện của hắn lên.
– Bây giờ quay lại đã muộn rồi. Hơn nữa, chuyện này còn ảnh hưởng sâu xa hơn nhiều. Hiện tại tình hình ba đại tộc Yêu, Ma, Nhân đang rất loạn. Nhất là Yêu Tộc. Chúng ta không thống nhất như Ma Tộc, không đồng lòng như Nhân Tộc. Thập Nhị Yêu Tộc mỗi người một ý, Tứ Đại Thần Thú Long Lân Quy Phụng cũng không nhờ cậy được. Nếu chúng ta đã để Tiểu Nghiên học tập ở Phá Diệt Viện, vậy lập trường của chúng ta sẽ phải ngả theo Nhân Tộc.
Mỹ phụ chống tay lên bàn, thích thú nhìn Liên Bà Bà:
– Bà bà, bà nói thật đi, có phải những cái này bà đều hiểu phải không?
Liên Bà Bà đỏ mặt, ậm ừ nói:
– Ta đâu có biết chuyện gì. Ngươi thật là, người già hay lẩm cẩm.
Mỹ phụ thở dài đứng lên. Nàng ôm lấy bà lão, cảm giác ấm áp như quay lại thời nàng còn trẻ con, vẫn là Liên Bà Bà chăm sóc cho nàng. Nhưng hồi đó, bà bà được gọi là Liên Phu Nhân.
– Bà bà, bà chăm sóc con từ bé đến lớn, đến khi con có Tiểu Nghiên. Con sao có thể không hiểu bà chứ?
Liên Bà Bà cũng ôm lấy nàng. Từ lúc cô bé suốt ngày chạy loạn ngày đó lớn lên, lấy chồng sinh con, đã rất lâu rồi họ chưa có thời gian gần nhau như vậy.
– Con quá vất vả rồi. Tiểu Nghiên đã là một Nguyên Tố Chưởng Khống Giả, dưới sự dạy dỗ của mấy lão quái vật ở Phá Diệt Viện, ta tin tưởng tiểu nha đầu đó sau này sẽ là trụ cột của chúng ta. Nhu Nhi, tính cách con vốn lương thiện, không hợp với chức vụ tộc trưởng, nhìn con gồng mình cố gắng như vậy ta cũng đau lòng lắm.
Mỹ phụ lắc lắc đầu, nàng nghẹn ngào nói:
– Từ lúc Hoa ca rời đi, cả cuộc đời này của con đã dành cho Tiểu Nghiên. Trước khi nó trưởng thành, con phải chuẩn bị cho Tiểu Nghiên một tộc đàn lớn mạnh nhất có thể. Sau này con sẽ lùi về hậu trường để trợ giúp nó, giống như bà bà vậy.
– Cấp báo! Có tin tức truyền về từ Á Long Tộc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!