Phàm Nhân Lộ
Chương 129: Vạc Phổ Minh
Đột nhiên phía ngoài căn nhà gỗ có một nam tử chạy đến, là một người lính tiêu chuẩn, vô cùng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh. Hắn mặc một bộ giáp lấp lánh ánh bạc, tác phong vô cùng nhanh nhẹn.
Mỹ phụ giật mình đứng thẳng dậy. Liên Bà Bà cũng lùi vào trong bóng tối.
– Trình lên đây. – Mỹ phụ quát.
Người lính vọt đến trước cửa căn nhà gỗ, một chân quỳ xuống, thở hổn hển. Hai tay dâng lên một quyển sổ nhỏ màu đỏ. Mỹ phụ rất nhanh mở cửa, đọc qua một vài dòng chữ viết vội. Nàng cười một tràng lớn, sau đó vội vàng ra lệnh.
– Tập trung Không Đội, Bộc Phá Đội. Chuẩn bị xuất phát.
– Rõ.
Liên Bà Bà xuất hiện, trầm giọng hỏi:
– Có chuyện gì?
– Ám Nguyên Tố Chưởng Khống Giả Long Hạo Thiên đã xông vào Long Tộc. Hiện đang quậy tung ở đó lên. Chúng ta nhân cơ hội này, nhất định cho mấy tên Á Long đó một đòn thật đau. Bà bà, nghe nói đồng đội trong Trinh Sát Tổ của Tiểu Nghiên có một tiểu tử là con trai của Long Hạo Thiên phải không?
– Đúng vậy. Tiểu tử đó tên là Lạc Phi.
– Rất tốt. Nhân cơ hội này thể hiện chút thành ý của chúng ta với Nhân Tộc, đồng thời kiếm thêm cái nhân tình với Long Tộc trong Tứ Đại Thần Thú. Thêm nữa có thể đè đầu cưỡi cổ mấy tên Á Long mắt cao hơn trán đó. Hừ hừ, hừ hừ hừ…
***
Ngục Giới,
Trong một đại sảnh to lớn, âm u, không có hơi thở của sinh vật sống.
Nơi đây gần như trống rỗng. Trên bốn bức tường, từng ngọn đuốc cháy bập bùng. Ánh lửa vô cùng yếu ớt, có thể tắt bất cứ lúc nào. Giữa đại sảnh trống không này chỉ có cái ghế to lớn, chạm khắc từng con quỷ dữ tợn. Trên cái ghế có một người đang ngồi. Người đó nhìn không rõ là nam hay nữ, cũng không hề động đậy, hít thở. Dưới ánh lửa leo lét, chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài lộ ra. Bàn tay với những móng tay khá dài, trắng bệch, trông giống hệt một bàn tay của một thi thể chứ không phải người sống.
– “Hắn”… như thế nào rồi?
Giọng nói của người đó vang lên, không có tình cảm, không có lên xuống, chỉ đều đều một âm điệu.
– “Hắn” mới gia nhập được một thời gian ngắn. Với tốc độ hiện tại thì phải mất ít nhất mười năm mới có thể đột phá Lục Trọng Thiên.
Một nam tử thấp lùn, xuất hiện ở phía cánh cửa lớn của đại sảnh, cung kính hướng tới “thi thể” giữa đại sảnh. Hắn cũng không dám nhìn lên, chỉ nhìn xuống mặt đất. Hai cánh tay nam tử này rất lạ, mọc gai tua tủa, còn lại ngoại hình không khác gì với nhân tộc bình thường. Có vẻ hắn cũng kiêng kỵ với không khí ở nơi này, không dám tiến vào sâu hơn.
“Thi thể” từ từ động đậy, từng tiếng rắc rắc vang vọng khắp không gian, khung cảnh cực kỳ quỷ dị, rợn tóc gáy.
– Mấy tên kia có hành động gì không?
Nam tử thấp lùn vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, bẩm báo:
– Các Chân Vương đều có ý nghĩ riêng, đã bắt đầu có một số hành động.
– Chèn ép chúng một chút, cho chúng biết vị trí của mình. Tìm cách thúc đẩy “hắn” tu luyện, ta cần “hắn” mạnh lên nhanh nhất có thể. Thời gian đã không còn nhiều.
– Rõ. – Nam tử cúi đầu, biến mất.
“Thi thể” hơi hơi ngẩng đầu. Trong bóng tối chỉ nghe thấy từng tiếng xương cốt ma sát ghê rợn:
– Thiếu Gia, khặc khặc, Thiếu Gia, Thiếu Gia!!!
***
Thiếu Gia nhìn Tiểu Xảo, hài lòng nói:
– Rất tốt, mấy cái chuyện bái sư đối với ta không quan trọng, từ bây giờ ngươi là đệ tử chính thức của ta.
– Dạ, sư phụ. – Tiểu Xảo ngoan ngoãn cúi đầu, con mắt long lanh nhìn Thiếu Gia – Sư phụ, có phải con nên có quà ra mắt không?
Bạch Lan Chi tắt tiếng, Đinh Bộ Lĩnh bối rối cúi đầu, Lạc Phi há hốc miệng, Y Lị Na chà chà chân lên sàn nhà, Mộc Khả Vy tròn mắt nhìn Tiểu Xảo, từ khi nào cô bé này lại học tính xấu của Lạc Phi vậy. Kim Lãng Nhiên cười ha hả:
– Tiểu nha đầu, ngươi không biết rồi. Thiếu Gia của chúng ta nghèo vô cùng… Ách!
Thiếu Gia lấy ra trên tay một thứ nhỏ, rất nhỏ, rất rất nhỏ. Tiểu Xảo ngơ ngác nhìn, cô bé không cảm thấy một chút dao động của Khí nào cả. Thông thường những món vũ khí hơi mạnh mẽ hơn bình thường một chút đều có ảnh hưởng đến Khí xung quanh, những món thần khí thậm chí có thể tạo thành vết nứt không gian khi không làm gì cả. Không chỉ Tiểu Xảo, tất cả mọi người ở đây đều khó hiểu nhìn vào thứ đồ Thiếu Gia vừa lấy ra. Duy nhất có Kim Lãng Nhiên giật mình, nhìn thật sâu vào món đồ đó. Con mắt của hắn thay đổi, từ đen trắng phân minh chuyển thành một màu vàng vô cùng kỳ lạ.
– Hừ!
Kim Lãng Nhiên lùi lại một bước, nhắm mắt lại. Thiếu Gia không thèm nhìn hắn, trầm giọng nói:
– Cái này gọi là Vạc Phổ Minh. Là một món Thần Khí thực sự! Cửu Cấp Vũ Khí cũng không bằng nó.
Tiểu Xảo mắt lấp lánh ánh sao, vội vàng cầm lấy món đồ bé xíu, oa oa kêu loạn:
– Ta có Thần Khí, ta có Thần Khí…
– Đừng mừng vội. – Kim Lãng Nhiên chậm rãi mở mắt, con mắt hắn đã trở lại bình thường. – Đó không phải là Thần Khí thực sự. Thiếu Gia, ngươi quá mạo hiểm.
Tiểu Xảo cụt hứng, nhìn Thiếu Gia hỏi:
– Sư phụ, vậy đồ này là gì?
– Là Thần Khí. – Thiếu Gia trả lời, vẫy tay. Vạc Phổ Minh quay ngược trở về tay của hắn – Nhưng là Thần Khí chưa trưởng thành.
Đột nhiên, Vạc Phổ Minh to ra gấp mười lần. Các mặt xung quanh món vũ khí này khắc đầy ký tự kỳ lạ, bắt đầu phát ra ánh sáng màu đen quỷ dị. Trọng lực xung quanh tăng lên một cách chóng mặt. Toàn bộ Trinh Sát Tổ ngay lập tức úp sấp trên mặt đất. Bạch Lan Chi quỳ một chân xuống, mặt nhăn lại. Chỉ còn Kim Lãng Nhiên và Thiếu Gia đứng thẳng.
– Là vậy, Vạc Phổ Minh là một món vũ khí không rõ niên đại. Ta tìm được nó trong một di tích cổ. – Thiếu Gia lật tay, Vạc Phổ Minh liền thu nhỏ lại như lúc ban đầu. Trọng lực khôi phục bình thường. – Trong quá trình sử dụng, ta càng ngày càng cảm thấy nó có sức mạnh vô tận, nhưng ta dần không thể kiểm soát được nó. Mỗi một món Thần Khí đều có linh hồn của riêng mình, và nó không chấp nhận ta. Chính vì vậy ta đã tạm thời phong ấn nó lại. Vừa rồi ta cảm nhận được dao động từ nó, nó muốn chọn Tiểu Xảo là chiến hữu. Nên nhớ, là chiến hữu, không phải chủ nhân.
Mọi người đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đè nén vừa rồi thật sự quá đáng sợ. Tiểu Xảo háo hức hỏi:
– Sư phụ, vậy tại sao lại nói nó chưa trưởng thành.
– Vì linh hồn của Vạc Phổ Minh chưa thực sự phát triển, ta cảm giác nó chỉ dừng lại ở mức sơ sinh. Nhưng uy lực của nó lại hoàn toàn là danh xứng với thực – Kim Lãng Nhiên nói – Nhưng chính vì vậy nên món thần khí này vô cùng nguy hiểm. Các ngươi cứ tưởng tượng viễn cảnh một đứa trẻ chưa trưởng thành có thể điều khiển một món vũ khí có đủ quyền năng hủy diệt Tam Giới đi. Trước nay là Thiếu Gia phong ấn nó, nhưng Tiểu Xảo thì khác. Tiểu Xảo chưa đủ khả năng để kiềm chế nó. Thiếu Gia, chuyện này không những gây nguy hiểm cho toàn bộ Tam Giới, mà còn gây nguy hiểm cho chính cô bé. Danh tiếng của một món thần khí là quá hấp dẫn, đặc biệt đối với các cường giả.
Thiếu Gia nhìn Vạc Phổ Minh, nói:
– Ta tin nó. Hơn nữa, hung danh của ta cũng không phải chuyện đùa. Muốn lấy đồ của đệ tử ta, vậy thử xem!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!