Phàm Nhân Lộ
Chương 6: Một chiêu
Hội Tỷ Võ hàng năm là một ngày có thể cá chép hóa rồng, thế nên trên Võ Đài mọi người đều hết sức cố gắng, thể hiện tất cả khả năng của bản thân. Nếu không được gia tộc nhìn trúng, thì các môn phái hoặc các thế lực khác chào mời cũng được. Thế nhưng, với Lạc Phi thì mục đích của nó chẳng phải là Tam Đại Gia Tộc, chỉ đơn giản để Lạc Vũ không trộm tiền của nó nữa (và còn vì 1000 bách, tuy nhiên Lạc Phi phủ nhận điều này, nếu Đại Hắc mà biết nhất định sẽ khinh bỉ nó).
Ngồi chờ ở khu vực tuyển thủ, Lạc Phi nghe nói trận tiếp theo nó sẽ gặp Ngô Thanh, một mầm non tốt, là Nội Tộc Nhân của Ngô Gia. Ngô Thanh khá nổi tiếng ở Ngô Gia Thiên Loa Thành, năm nay mới 10 tuổi đã là Sơ Thể Đại Thành, tu luyện Cửu Cung Thần Công, Công Pháp trấn gia của Ngô Thị, đã thắng liên tiếp ba trận.
Theo luật thì chỉ cần là người đứng cuối cùng trên Võ Đài, không có ai dám lên tranh đấu sẽ là người thắng. Hơi nghĩ nghĩ, nó thấy đối thủ này cũng khá đáng gờm, có lẽ nó sẽ thử đấm một phát, đánh không lại thì chạy a, giống như khi đánh nhau với Đại Hắc vậy.
– Trận tiếp theo, Ngô Thanh, Lạc Phi lên đài. – Giám sát giả Ngô Vĩ, một trưởng lão của Ngô Gia, hô lên.
Ngô Vĩ là Nội Tộc Nhân trưởng lão của Ngô Gia, năm nay chỉ mới ba mươi tuổi nhưng đã đạt đến Tam Trọng Thiên Trung Giai. Hắn chính là một trong những người nổi bật của thế hệ trẻ Ngô Gia trong 50 năm gần đây với tốc độ tăng tiến Khí nhanh đến chóng mặt. Cũng vì thế nên hắn được tin tưởng giao cho nhiệm vụ điều hành Hội Tỷ Võ năm nay, cần phải tìm ra vài hạt mầm tốt cho Ngô gia bồi dưỡng.
Thế nhưng từ sáng đến giờ trán Ngô Vĩ cứ nhăn lại, tay giựt đứt mấy sợi râu trên cằm, không hiểu vì sao thiếu gia Ngô Thanh đang yên ổn học tập trong học viện lại hứng chí chạy tới tham gia Hội Tỷ Võ.
“Thế này thì làm sao có ai đánh lại Thiếu Gia chứ, không hoàn thành nhiệm vụ của Gia Tộc là tội lớn a” – Hắn phiền muộn nghĩ.
Lạc Phi bước lên đài, trán Ngô Vĩ càng nhăn hơn, mới nhìn đã biết đây là một tên nhà quê, mới tập được một quyền hai cước đã tham gia Võ Đài. Đi lại thì rón rén, hết nhìn Đông tới nhìn Tây, chỉ thiếu điều viết lên mặt “ta là con cừu non, ta chưa thượng đài bao giờ”.
Ngô Vĩ thở dài:
– Tiểu tử, Lạc Phi phải không? Lập tức chuẩn bị, trận đấu bắt đầu. – Hắn ngao ngán ra hiệu bắt đầu luôn.
Ngô Thanh đứng đối diện khinh khỉnh nhìn Lạc Phi:
– Đồ nhà quê, ta chấp ngươi ra trước một chiêu.
Lạc Phi ngạc nhiên:
– Thật chứ, Đại Hắc nhà ta toàn ra chiêu trước thôi.
Ngô Thanh nói:
– Nhà quê vẫn là nhà quê, đây là phong độ thân sĩ, hiểu khô… Á.
Ngô Thanh bắn ra ngoài Võ Đài, nói đúng hơn là bị Lạc Phi đấm bay ra ngoài. Lạc Phi còn đang xoa xoa tay, lẩm bẩm:
– Hoa Tỷ nói, sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực, đánh nhau phải ra đòn phủ đầu, quả không sai.
Miệng Ngô Vĩ há ra, tay đang vân vê cằm giựt xuống một mảng râu. Hắn đang bị sốc. Là một giám sát giả của Ngô gia cao cao tại thượng, thường xuyên chứng kiến những trận đấu Nội Tộc Nhân Ngô gia chà đạp người khác, chưa bao giờ hắn thấy trận đấu mà chính Nội Tộc Nhân của hắn bị chà đạp, không những thế còn chóng vánh như vậy.
Mặc dù Ngô Thanh không phải là thiên tài kiệt xuất nhất lứa này của Ngô Gia, nhưng cũng thuộc top đầu những đứa bé có tiềm năng lớn nhất, thế nhưng đối đầu với tiểu tử kia, chỉ trong một khắc đã bị đánh bay ra ngoài. Cánh tay Ngô Thanh đã bị gãy gập, nằm ngất trên đất, máu văng tung tóe, hơi thở mỏng manh. Lập tức hắn lao đến Ngô Thanh, truyền Khí sang để chữa trị thương thế cho hắn. Ngô Vĩ là tu sỹ Mộc thuộc tính, có khả năng chữa trị rất tốt, tiện cho việc hồi phục cho người bị thương.
– Tiểu tử, ra tay độc ác lắm, sư thừa nhà ngươi là ai? – Hắn tiếp xúc với Ngô Thanh mới biết tình hình nghiêm trọng hơn hắn tưởng nhiều, xương cánh tay bị đánh gần như vỡ vụn ra, ngoài ra còn ảnh hưởng tới vị trí nội tạng trong cơ thể.
Ngô Vĩ thân là một cường giả trẻ tuổi được bồi dưỡng của gia tộc, hắn biết rõ ràng Cửu Cung Thần Công có sức phòng thủ như thế nào. Đặc biệt lúc hai đứa bé va chạm, hắn nhìn ra Ngô Thanh đã vận toàn bộ công pháp tập trung lên hai tay nhưng vẫn không thể đỡ nổi một đòn của tiểu tử Lạc Phi kia.
– Ây da, thật sự xin lỗi, ta chưa bao giờ tranh đấu với người khác nên không dừng lại kịp. Hoa tỷ, cứu mạng a. – Lạc Phi hướng phía Lạc Vũ và Như Hoa gào lên.
Như Hoa bất đắc dĩ:
– Tiểu quỷ, mỗi lần gây chuyện đều gọi ta ra chùi đít cho hắn.
Lạc Vũ tuy vẫn trong trạng thái ngẩn người với sức chiến đấu của Lạc Phi, cũng không quên nói với Như Hoa:
– Tiểu Hoa Hoa, thục nữ, phải thục nữ.
Như Hoa đỏ mặt, đi nhanh tới vị trí của Ngô Thanh:
– Biết rồi.
– Ngươi tránh ra. – Nàng nói với Ngô Vĩ.
– Ngươi là cái thá … – Chưa nói hết câu, Ngô Vĩ bỗng rùng mình, hắn dường như nhận thấy thiếu nữ nhà quê trước mắt này biến thành một người khác, cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, khuôn mặt xấu xí bỗng trở nên xinh đẹp, uy nghiêm lạ thường, làm hắn không dám nhìn thẳng.
Trán hắn đổ mồ hôi hột, từng bước sợ hãi lùi lại phía sau. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn đối mặt với một số tộc lão thực lực cao cường của gia tộc, không ngờ tới thiếu nữ này cũng kinh khủng như vậy.
Như Hoa bước tới bên Ngô Thanh, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay gãy của hắn. Trong lúc đó Lạc Phi cũng lon ton chạy đến cạnh Ngô Vĩ thì thầm:
– Đại huynh, đừng chọc Hoa tỷ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Nàng từng treo Đại Hắc lên lửa nướng ba ngày trời đấy. Với huynh đừng lo, Hoa tỷ chữa trị khủng lắm, ta với Đại Hắc đánh nhau gãy tay gãy chân thường xuyên, là Hoa tỷ chữa cho chúng ta.
– Đại Hắc a… Đại Hắc, ai là Đại Hắc. – Ngô Vĩ lắp bắp hỏi.
– Là trâu nhà ta nuôi a, ta bị nó húc thừa sống thiếu chết mấy lần, rồi mấy lần ta cũng đánh nó thừa sống thiếu chết, cũng là Hoa tỷ ra tay cứu chữa a. – Lạc Phi hết sức hưng phấn kể lể.
Ngô Vĩ như sắp khóc, hắn cảm thấy lão Thiên hôm nay đã thử thách khả năng chịu đựng của hắn quá nhiều. Vậy mà lại là chữa cho một con trâu, rủi mà Ngô Thanh có mệnh hệ gì, hắn cũng không biết ăn nói với tộc nhân như thế nào.
– Khá nghiêm trọng đấy, nhưng đối với ta thì dễ như ăn cháo. – Ngô Vĩ giật mình nhìn lại thấy tay của Ngô Thanh đã lành lặn như ban đầu, hơi thở bình ổn, một bộ dáng đang ngủ ngon lành. Như Hoa đứng lên, nàng hất nhẹ mái tóc, tạo dáng mà nàng cảm thấy dễ thương nhất quay nhẹ một vòng. Đôi mắt thâm tình nhìn phía Lạc Vũ.
Lạc Phi quay đầu che mặt, ra vẻ không quen biết nàng, Lạc Vũ mặt đổi màu trắng bệch, Ngô Vĩ cùng nhiều người xung quanh ngơ ngẩn nhìn nàng, rồi đột nhiên tất cả quay đi nói chuyện phiếm với nhau. Ai cũng đổ mồ hôi hột.
(Thật ra Như Hoa cười cũng rất dễ nhìn, tuy nhiên kết hợp với cái ánh mắt và dáng đứng như vậy làm người ta liên tưởng đến một con yêu thú rất ghê gớm – mẫu bạo long)
“Con mẹ nó, ta chắc không dám về nhà nữa mất” – Lạc Vũ phía xa vừa rơi lệ trong lòng, vừa từ từ lùi lại – “Phải chạy thôi”.
Như Hoa đi tới bắt lấy cánh tay hắn:
– Huynh định đi đâu?
Lạc Vũ sắp khóc đến nơi, cánh tay vung vẩy:
– Đừng, muội đừng nắm chặt thế, ta sợ.
Lạc Phi che mặt chạy lên võ đài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!