Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu


Chương 36


Hai mẹ con bắt đầu khen ngợi lẫn nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, hai mẹ con đều cười híp cả mắt, được đối phương nịnh hót thôi phồng lên.

Nguyễn Hạ vẫn không quên gợi chuyện hỏi Vượng Tử: “Con cảm thấy mẹ hôm nay rất xinh đẹp đúng không?”

Vượng Tử gật đầu như giã tỏi: “Rất xinh đẹp.”

Nguyễn Hạ giơ tay chọt lên cái trán của cậu: “Con có ánh mắt tinh tường như vậy. Hôm này mẹ phải giữ gìn hình tượng hoàn mỹ này mới được, vậy con có thể đừng bảo mẹ bế được không?”

Vượng Tử cũng giống như rất nhiều bạn nhỏ khác, sau khi biết đi liền bắt đầu trờ nên lười nhác, ở bên ngoài chơi một hồi, hoặc là nói đau bụng hoặc là đau đầu, dù sao cũng là không thể nào đi bộ được nữa, bây giờ cậu rất thích được Nguyễn Hạ bế.

Không phải là Nguyễn Hạ nói quá, cô mới đến thế giới này chưa được bao lâu, cũng cảm giác thấy bắp tay của mình càng ngày càng to ra, chính là bế nhóc mập mạp này đó.

Vượng Tử suy nghĩ, nhẹ gật đầu nói: “Được. Nhưng mà…”

Cậu dừng một chút, không nói tiếp nữa.

Nguyễn Hạ cảm thấy cậu bé này thật sự là xảo quyệt nha, rồi thuận theo cậu nói: “Nói đi, con muốn cái gì nào?”

Vượng Tử lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Con không muốn ngồi xe của trường, con muốn mẹ đưa đi học.”

“Tại sao lại muốn mẹ đưa đi?” Nguyễn Hạ vén tóc ra sau tai, bĩnh tĩnh hỏi.

Vượng Tử lớn tiếng trả lời: “Bởi vì mẹ xinh đẹp nhất!”

“Câu trả lời này mẹ thích, mẹ đồng ý với con.”

Hai mẹ con nói chuyện với nhau, Tống Đình Thâm đang lái xe cũng nghe thấy hết, mặc dù hiện tại anh đối với Nguyễn Hạ vẫn cảm thấy như cũ nhưng không thể không nói, cô bây giờ đã thay đổi rồi, anh rất là cảm kích.

Đúng vậy, là cảm kích.

Bởi vì bây giờ cô “Bố thí” cho Vượng Tử một ít tình thương yêu, Vượng Tử càng thêm hoạt bát vui tươi hơn, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Việc này khiến sự lo lắng của anh giảm bớt về chuyện Vượng Tử không có tình thương của mẹ sẽ trở thành một đứa trẻ hướng nội hơn, từ tận đáy lòng anh vô cùng cảm kích.

Điện thoại Tống Đình Thâm vang lên, là Lê Viễn Hàng gọi tới.

Anh đeo tai nghe bluetooth nghe máy, đầu bên kia hò hét ầm ĩ, chỉ nghe thấy Lê Viễn Hàng lớn tiếng nói: “Tại savẫn chưa tới vậy? Tất cả mọi người đều đến gần hết rồi, còn thiếu mỗi cậu thôi, có phải tắc đường hay không?”

Tống Đình Thâm nhìn qua kính chiếu hậu thấy Nguyễn Hạ và Vượng Tử đang nói chuyện với nhau, trầm giọng nói: “Còn khoảng hai mươi phút nữa là đến khách sạn rồi, hôm nay tôi dẫn người nhà đến.”

Lê Viễn Hàng thuận miệng trả lời: “A, tôi rất lâu rồi chưa gặp Vượng Tử nha, rất nhớ nhóc đó, cậu cũng không nói sớm, nói không chừng còn có thể để Vượng Tử làm phù rể nhí.”

Hắn nói là nói như thế nhưng cho dù là hắn hay vợ hắn, trong nhà hai người đều đã có đứa nhỏ phù hợp rồi, cho nên phù rể nhí đã được quyết định từ trước rồi.

Tống Đình Thâm đến lúc này có chút ngượng ngùng, anh suy nghĩ một chút vẫn là nói ra: “Không chỉ có Vượng Tử.”

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên anh dẫn Nguyễn Hạ đi cùng, hơn nữa còn là hôn lễ của Lê Viễn Hàng, tất nhiên là muốn nói trước với hắn một tiếng.

Lê Viễn Hàng còn tưởng mình nghe nhầm: “Ý của cậu là vợ cậu cũng tới? Tôi không nghe nhầm chứ?”

Đây chính là một chuyện hiếm có.

Tống Đình Thâm “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời.

“Được, được, yên tâm đi, sẽ giữ chỗ cho một nhà ba người cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Viễn Hàng có chút chưa hoàn hồn, Lê Tĩnh hôm này mặc một bộ lễ phục màu hồng, trông vô cùng xinh xắn động lòng người, cô ta đi đến bên cạnh hắn: “Anh đang gọi điện thoại cho Tống đại ca sao? Em vừa rồi ở hội trường cũng không thấy đâu.”

Lê Viễn Hàng nhẹ gật đầu: “Cậu ta còn đang trên đường đi, chắc hẳn là sắp đến rồi, đúng rồi, em cũng chuẩn bị một chút, sau đó hỗ trợ anh chiêu đãi bọn họ. Vợ Đình Thâm cũng tới nữa.”

Cho đến khi nghe đến câu cuối cùng, Lê Tĩnh cũng ngây ngẩn cả người, có chút không tin hỏi: “Tống phu nhân cũng tới?”

Có những người bạn khác đến chỗ Lê Viễn Hàng, vừa đúng lúc nghe được một đoạn như vậy, người kia vui vẻ: “Lão Lê, hôm nay thật đúng là nhờ phúc của cậu mới may mắn gặp được Tống phu nhân trong truyền thuyết. Không được, tôi phải ra chặn cửa đây, xem rốt cuộc Tống phu nhân xinh đẹp dường nào, mà lão Tống lại che giấu kĩ giống như bảo bối vậy.”

Lê Tĩnh cũng không biết mình đang phấn khởi hay hoang mang lo sợ, cô ta luôn cảm thấy, là bời vì cuộc điện thoại kia mà Tống phu nhân mới tới đây, vậy cô ấy tới đây làm gì, là muốn thị uy sao?

Nếu như cô ta có thể khiến Tống phu nhân làm ra hành động như này, thì có phải là cô ta đối với Tống phu nhân mà nói có chút uy hiếp hay sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN