Phế vật ma pháp sư - Chương 8: Hào Nam kiêu ngạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Phế vật ma pháp sư


Chương 8: Hào Nam kiêu ngạo


Mới đó mà đã sắp ba tháng kể từ lúc Vũ Bằng chia tay Trình Tiểu Băng. Dù biết “ thời gian chẳng chờ đợi ai” nhưng Vũ Bằng không lãng phí thời gian của mình. Ba tháng, hắn chăm chỉ tu luyện, lại thực hành cho nhuần nhuyễn những bí thuật ở thời kì đỉnh phong, đôi khi lại là đi thăm em gái Vũ Vân.

Vào lúc này, dưới gốc một cây bồ đề khổng lồ, thân cao chục mét, tán trải rộng mênh mông, xum xuê mấy người ôm không hết lại có một thiếu niên thân mang hắc y, lông mày sắc lạnh anh tuấn đang ngồi xếp bằng. Nắng buổi chiều xuyên qua tầng lá chiếu lên những giọt mồ hôi đọng lại trên trán thiếu niên làm hắn trông giống như đang phát ra hào quang, cảnh tượng cực kì huyền diệu.

“ Ầm “, trong đan điền Vũ Bằng bỗng nổ một tiếng lớn. Chỉ thấy Vũ Bằng mí mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, khuôn miệng lại toát ra một nụ cười.

“ Ba tháng khổ luyện cuối cùng cũng không bỏ uổng. Còn tưởng ta phải cần thời gian lâu hơn để đột phá Vũ Hoàng sơ kỳ, cư nhiên lại đột phá ở nơi này”

Vũ Bằng vui vẻ nói, khoé miệng vẫn cong lên lộ ra hàm răng trắng muốt.

“ Không biết Tiểu Băng nha đầu kia đã đột phá hay chưa ?”

Vũ Bằng rảnh rỗi nhớ tới Trình Tiểu Băng lại sinh ra một tia cảm thán. Đôi khi nàng khiến hắn không khỏi suy tư. Nghĩ đến ngày đó, một tiểu nữ tử không quản nguy hiểm, dù đối mặt với cái chết vẫn dũng cảm đứng phía trước chống đỡ cho hắn. Hình ảnh đó khiến hắn không thể nào quên được. Có thể nói kiếp này, ngoài mẹ và em gái, hắn đối với nàng vẫn là rất đặc biệt.

Tặc lưỡi đánh tan những dòng suy nghĩ triền miên, Vũ Bằng ngửa cổ, hít một hơi dài, không khí trong lành giống như dòng sữa mẹ.

“ Có lẽ đã đến lúc biểu lộ chút thực lực!”

Vũ Bằng tự lẩm bẩm, nói chưa hết câu đã xuyên qua không gian, biến mất không thấy, chung quanh chỉ còn lại gốc cây bồ đề, trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có.

Đoạn, không biết qua bao lâu, chẳng biết vô tình hay cố ý mà dưới gốc cây bồ đề bỗng xuất hiện một hắc nào nhân, che kín mặt mũi. Chỉ thấy hắc bào nhân ngồi xổm, bốc một nắm đất vê vê trên tay, sau đó đứng bất động dường như đang suy nghĩ. Kế tiếp đột nhiên cười như điên, miệng không ngừng nói:

“ Tốt, tốt”

Sau đó thân hình hắc bào nhân chợt loé lên, biến mất vào hư vô.

Thời gian gần đây Kim Tiêu học viện bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn lên, vì chuẩn bị có một sự kiện mà mọi học viên đều háo hức mong chờ. Hai mươi danh ngạch nhập học Kình Nam học viện cho những học viên ưu tú nhất. Mặc dù năm nào cũng vậy, cứ hai mươi rồi hai mươi học viên ưu tú nhất lần lượt chia tay, nhưng các lão sư ở Kim Tiêu học viện cũng không vì thế mà buồn bã thất sắc, thậm chí họ lấy đó là niềm kiêu hãnh.

Hôm nay, ngay từ sáng sớm, quảng trường trung tâm tề tựu hơn ngàn học viên mặc đồng phục chỉnh tề. Học viên chia thành năm nhóm lớn, xếp hàng thẳng tắp.

Lúc này từ dưới mặt đất, nơi các học viên đang đứng ngước lên, sẽ thấy năm người đang lăng không, ba nam hai nữ, trong đó có một nữ tử mà ngày đó Vũ Bằng từng gặp, Mạc Thiên Thiên lão sư, nàng vẫn xinh đẹp, vẫn là bộ ngực cao vút nổi bật. Khiến toàn bộ học viên chú ý nhất vẫn là một lão giả tóc bạc, khuôn mặt có nhiều những đốm đen và vết nhăn của thời gian, hiển nhiên tuổi tác đã cao, trên mình khoác một áo choàng màu xám tro. Mặc dù trong quảng trường rất yên tĩnh nhưng chiếc áo choàng của lão lại không ngừng lay động, cảnh tượng rất là quỷ dị khi chứng kiến.

“ Xem kìa, đó chính là viện trưởng đại nhân, một Vũ Hoàng pháp sư a !“

Trông thấy vị lão viện trưởng đứng ung dung mà uy áp như có như không một màn, một số học sinh không kiềm được thốt lên, dáng vẻ có chút sợ hãi cùng khâm phục.

“ Đó là ?”

Lúc này có vài học viên mới đưa ánh mắt tới một nữ tử chừng mười tám tuổi bên cạnh. Nữ tử mang một nét đẹp tao nhã, bờ môi nàng nhỏ nhắn mang theo sắc hồng tựa như hoa đào nở rổ xinh đẹp, quyến rũ khiến người ta chỉ muốn hôn lên, không ngừng cảm nhận sự mềm mại.

“ Đó.. đó chính là cháu gái của viện trưởng đại nhân. Chẳng lẽ nàng cũng là một Tam Hoá pháp sư rồi?”

Một học viên nhận ra nàng ánh mắt khó tin, lắp bắp mãi mới nói ra được hết câu.

“ Quả thực là đáng sợ. Lúc trước gặp nàng vẫn chỉ là một Chân Linh pháp sư. Không nghĩ tới mới chỉ hơn một năm nàng đã tiến bộ tới mức này. Xem ra viện trưởng đại nhân bỏ trên người nàng không ít tâm huyết”

Một học viên khá nổi tiếng trong học viện cảm khái nói.

“ Nàng thật xinh đẹp !“

Lại có thanh niên không khỏi vì nhan sắc của nàng cảm thấy mê mẩn , mà nữ tử khác nghe vậy lại âm thầm ganh tỵ.

Lão viện trưởng đảo mắt toàn bộ học viên chung quanh quảng trường một lượt lại bắt gặp một chuyện lão cảm thấy vô cùng kì quái, có một tiểu tử mà lão tìm mọi cách cũng không nhìn ra được hắn là pháp sư cấp bậc gì. Lão bắt đầu trầm mặc, cuối cùng cũng không nghĩ ra là làm sao, lão đành phải gạt sang một bên. Khẽ đưa bàn tay già nua đặt lên miệng ho khan mấy tiếng, lập tức khiến cả quảng trường im bặt, lão đanh giọng nói:

“Tất cả học trò nghe đây. Chắc các ngươi cũng đã biết, bức tượng vị đại nhân đặt trước cổng học viện mà các ngươi mỗi ngày trông thấy là ai rồi chứ ?”

Tất cả học viên nghiêm nghị.

“ Đúng vậy, đó chính là vị viện trưởng đại nhân đầu tiên, cũng chính là người sáng lập nên Kim Tiêu học viện, Kim Tiêu thánh sư, ngài là một vị chân chính Hỗn Độn pháp sư”

Lão viện trưởng vuốt vuốt bộ râu nói, âm thanh có thể cảm nhận được niềm tự hào khôn cùng. Toàn bộ học viên đều có cảm giác như vậy. Tuy nhiên, trong đó lại có một thiếu niên không ngừng âm thầm khinh bỉ. Người thời nay có thể không biết nhưng Vũ Bằng hắn lại biết rõ. Năm đó Kim Tiêu viện trưởng tính tình vô cùng quái đản, người đời thường gọi hắn là “ Kim Tiêu lão quái” chứ cũng không phải cái dạng “ thánh sư” , “ thần sư” gì.

“ Ta thực mong các ngươi có thể lấy thực lực của ngài làm mục tiêu trên con đường tu luyện sau này”

“ Mặc dù vậy chỉ cố gắng thôi là chưa đủ, môi trường tu luyện cũng rất quan trọng. Ở trong môi trường tốt, các ngươi mới có thể phát huy được hết những tiềm lực của mình”

“ Kình Nam học viện chính là một nơi như vậy, nơi đó thiên tài như mây, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Cho dù các ngươi có là yêu nghiệt của học viện chúng ta, đến đó mà không cố gắng cũng sẽ ảm đạm phai mờ”

“ Tuy môi trường tốt, nhưng chung quy cạnh tranh cũng cần có thực lực. Do đó ta tuyên bố hai mươi danh học viên sẽ có được cơ hội quý giá này, đạt được hay không lại phải trông vào thực lực của các ngươi rồi”

Lão viện trưởng giọng cao vút không ngừng nói, nói đến sau cùng ánh mắt lại có một tia giảo hoạt.

“ Oaaaaaa!”, toàn quảng trường là một mảnh hỗn độn.

Lập tức lão viện trưởng vung tay, một viên đá to bằng đầu người, toả ra thanh sắc bay xuống nằm gọn trên một chiếc bàn gỗ. Lão nói:

“ Đây là một viên trung cấp tiềm lực thạch, bây giờ lần lượt từng người các ngươi bước lên truyền ma lực vào đó, để các lão sư đánh giá thực lực chính xác.”

“ Bắt đầu, số 1, Trịnh Sảng”

Một lão sư cầm tờ danh sách đọc tên.
Thiếu niên Trịnh Sảng nghe vậy vội vã bước đến bên cạnh Tiềm Lực Thạch, tay run run ma lực truyền vào. Tiềm Lực Thạch chuyển màu từ trắng sang xanh nhạt, xanh lá cây cho đến khi đạt đến xanh dương thì dừng lại. Bề mặt Tiềm Lực Thạch lại xuất hiện một con số như ẩn như hiện.

Lão sư đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Tiềm Lực Thạch một cái, kế tiếp nói:

“ Điểm ma lực 672, Tinh Vân hậu kỳ”

Trỉnh Sảng nghe vậy mừng rỡ nhảy dựng lên, hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của hắn. Trước đó hắn nghĩ mình chỉ tầm hơn 600 một chút mà thôi.

Lúc này học viên bên dưới đang bàn tán rất xôi nổi.

“ Số 2, Linh Dao”

Nữ tử tên Linh Dao lưng hơi còng, dáng đi của nàng trông rất buồn cười. Nàng bước đến bên cạnh Tiềm Lực Thạch, ma lực truyền vào. Thế nhưng Tiềm Lực Thạch chỉ chuyển sang xanh nhạt rồi dừng lại.

“ Điểm ma lực 113, Tinh Vân sơ kỳ”

“ Ha ha”

Nghe vị lão sư kia đọc lên, nhất thời phía học viên là một mảng cười to. Linh Dao xấu hổ đỏ mặt đi về chỗ.

“ Số 3,..”

“ Điểm ma lực 437, Tinh Vân trung kỳ”

“ Số 7,..”

“ Điểm ma lực 946, Tinh Vân viên mãn”

Liên tiếp một người lại một người nối tiếp đi qua, dù cao có thấp có ,cũng chưa xuất hiện Thiên Nguyên pháp sư, mà cũng không có ai thấp hơn Linh Dao.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, lúc này,

“ Số 49, Hào Nam”

Vừa nghe đến cái tên này ,tức thời chung quanh có rất nhiều học viên không bảo nhau mà cùng níu lưỡi, vẻ mặt đanh lại. Hào Nam, toàn bộ học viện ai mà chưa nghe qua danh tiếng của hắn, thậm chí nhiều học viên đã thấy hắn chiến đấu càng thêm rõ ràng.

Hào Nam ngạo nghễ bước lên, vẻ mặt vô cùng tự tin. Mặc dù nhiều học viên bất mãn với hắn nhưng chỉ đành im lặng.

“ Binh”, khi Hào Nam truyền ma lực vào Tiềm Lực Thạch, bỗng nhiên nó rung lắc nhẹ vang lên một tiếng sau đó từ từ chuyển màu, cho đến khi đỏ sẫm thì dừng lại.

“ Điể điểm ma lực 4793, Chân Linh sơ kỳ”

“ Cái gì ? “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN