Anh kéo tay người kia, dỗ: “Đợi chúng ta rời khỏi đây thì tính tiếp nhé?”
Thẩm Đông Thanh rầu rĩ gật đầu.
Hai người chạy tới hồ nước giữa thị trấn Tứ Thủy.
Từng bộ từng bộ xương được đặt trên bờ hồ, có thành niên, cũng có con nít, còn phần lớn chìm dưới lớp bùn nước kia.
Thẩm Đông Thanh: “Muốn đào toàn bộ đó ra hả?”
“Không cần đâu.” Chu Văn Ngạn móc ra một người giấy nhỏ, vứt ra ngoài.
Người giấy nhỏ gặp gió liền phình to ra, chờ đến lúc rớt xuống hồ nước bùn đã to bằng nửa người, nó cúi người, cần cù chăm chỉ đào xương cốt trong bùn ra.
Chọn chọn bỏ bỏ, chỉ đào ra đống xương chưa ph.át dục hoàn toàn, năng suất tăng lên ba trăm phần trăm so với đám người chơi kia.
Mất chút thời gian nhỏ, người giấy đã đào hết đống xương của các bé lên, bày ra nơi đó, đếm sơ sơ cũng khoảng bốn, năm mươi bộ.
Vừa ứng với dân số địa phương này.
Trên mặt bọn nhóc đều bị che một tầng giấy trắng, trong miệng bị nhét bùn, thành xương rồi cũng không được yên nghỉ.
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Mấy thứ còn lại đâu?”
Dù đã đào ra nhiều như thế, nhưng bên trong nước bùn kia vẫn còn không ít bộ xương trắng.
Chu Văn Ngạn: “Đống đó là phụ nữ nơi này.”
Bọn họ bị lừa bán vào đây, không cam lòng, oán hận, con gái mình dứt ruột đẻ ra bị thả sống vào nước bùn, con trai cũng không sống yên lành được, bị bán như món hàng trao tay.
Chu Văn Ngạn nghe thấy trong tiếng gió truyền đến những tiếng khóc nhỏ.
Những bé gái đó muốn bảo vệ mẹ mình, nhưng chúng nó lại chọn sai cách, khiến mẹ chúng chìm vào hồ nước.
Bởi vì trong tiềm thức của đám nhóc đó, nơi này là nơi an toàn.
Đám oan hồn mê hoặc Không trendy và Thiếu nữ JK cũng không phải làm hại các cô, mà là muốn bảo vệ hai người.
“Đống này…” Chu Văn Ngạn ngưng lại, “Lúc đó tiện tay thì siêu độ luôn.”
Thẩm Đông Thanh ồ một tiếng, tiến lên bóc một góc giấy trắng ra.
Tờ giấy này không biết đã dán lên bao lâu, dính sát vào da thịt, mất khá nhiều công sức mới lột ra được.
Ngay lúc giấy rời khỏi da thịt hoàn toàn, bộ xương kia gào lên phẫn nộ, nhanh chóng bò dậy, chạy thẳng vào cái hẻm nhỏ, tiếp đó, từng tiếng vang thê thảm từ bên trong truyền ra.
Một người dân bản địa ngã từ cửa sổ ra, có thể thấy được một bộ xương nho nhỏ nằm trên cổ của hắn gặm thịt.
Mãi đến khi tên kia không còn động đậy nữa, bộ xương kia mới dừng lại, hóa thành một ti sáng bay về phía chân trời.
Thẩm Đông Thanh ngửa đầu nhìn ánh sáng biến mất.
Sau đó, một trận gió lạnh thổi qua, tất cả tờ giấy trắng che trên những bộ xương phấp phới, bị cuốn lên cao như lá rụng.
Đống xương dưới đất nháy mắt sống lại.
Chúng nó tản đi, muốn lấy lại “mệnh” thuộc về mình.
Thẩm Đông Thanh ném đống giấy nhão xuống: “Vậy là xong rồi?”
Chu Văn Ngạn nghe đống gào thét bên tai, nói: “Hẳn là vậy.”
Phương thức thông qua phó bản này có ba cái. Một, phe dân bản địa giế.t ch.ết hết người ngoại lai; hai, phe sinh viên sống sót qua bảy ngày, sau đó ngồi xe buýt rời đi; ba, phá giải truyện xưa nơi thị trấn Tứ Thủy, siêu độ tất cả Cô dâu ma.
Bây giờ thì chắc họ đã hoàn thành loại ba.
Thẩm Đông Thanh “a” một tiếng: “Nhưng tại sao nó vẫn nhìn em?”
Cậu chỉ vào một bộ xương trẻ em nằm nhoài cách đó không xa.
Xương nhỏ ngẩng đầu, hai lỗ mắt nho nhỏ nhìn chăm chú vào Thẩm Đông Thanh, xem bộ dáng của nó là muốn nhào lên nhưng lại sợ hãi.
Ngay lúc này, bác Hà vọt ra, trên lưng lão cũng có một bộ xương đang nằm, phần lưng bị gặm đến máu me đầm đìa, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn.
Ông ta muốn chạy đến trước mắt Thẩm Đông Thanh, nhưng thể lực không chống nổi, ngã rầm xuống trên đường, hai tay chống đất: “Mày cũng sẽ chết, cũng sẽ chết…”
Bác Hà nói: “Không ngờ rằng mày, mày lại bị mê hoặc bởi mấy kẻ ngoại lai này… mày sẽ chết… chỉ khi mày chết, cả thị trấn này mới được giải thoát thật sự…”
Sau khi nói xong, thân mình ông ta xiêu vẹo, đổ xuống.
Chu Văn Ngạn: “Chậc, quên mất, đây là hình thức đóng vai nhân vật, bé gái đó là người đổi mệnh với em.”
Dựa theo logic truyện xưa, tất cả dân bản địa đều không nên tồn tại trên cõi đời này, bọn họ sinh ra dựa vào mệnh chị em của bọn họ đổi đi.
Chị em của họ bị che mắt, nhét bùn vào miệng, oán không thể tìm, hận không thể nói, càng thêm không cách nào giải thoát.
Chỉ có khi cầm mệnh về mới có thể luân hồi.
Mà Thẩm Đông Thanh thân là vai bản địa, cũng thay đổi mệnh một bé gái, Xương nhỏ sở dĩ không hành động là bởi vì tấm bài vị trong ngực của Thẩm Đông Thanh đã ngụy trang thành người chết.
Thẩm Đông Thanh nghĩ nghĩ, móc tấm bài vị ra, nện xuống đất.
Rắc, bài vị thành hai đoạn.
Xương nhỏ như chiếm được tín hiệu, nhào tới nhanh chóng, nó nhịn đã lâu, giờ rốt cục cũng hành động được, chu miệng như muốn gặm xuống da thịt của người này.
Nhưng mà góc áo nó còn chưa đụng tới đã bị Thẩm Đông Thanh nắm trong tay, như xách một con gà con.
Thẩm Đông Thanh nắm bàn tay nho nhỏ của Xương nhỏ, nói: “Đáng yêu quá à.”
Xương nhỏ được tạo thành từ một cái thân xương xẩu và một cái đầu lâu trọc lóc, nói thật, chẳng đáng yêu chỗ nào.
Bây giờ nó bị Thẩm Đông Thanh chộp lại, há miệng muốn dùng hàm răng lởm chởm đi cắn bàn tay gần trong gang tấc, rõ ràng đang ở trước mắt, lại không thể nào đụng tới được, nó gấp đến khóc lớn oa oa.
Thẩm Đông Thanh còn đùa nó, chơi trong chốc lát, nói: “Nếu không thì chúng ta mang nó về làm thú cưng đi?”
Tên nhóc này chơi vui quá.
Chu Văn Ngạn: “Mang ra ngoài không được.”
Đây là kết quả bên trong phó bản, với trình độ keo kiệt bủn xỉn của cái game này, chắc chắn sẽ không cho người chơi mang đi vật phẩm đặc biệt của bí.
Thẩm Đông Thanh mong đợi nhìn anh: “Nghĩ cách gì đi mà.”
Cậu vừa làm nũng nhõng nhẽo, vừa đè lại Xương nhỏ quậy phá.
Chu Văn Ngạn bị đôi mắt kia nhìn một cái, nháy mắt đầu hàng: “Cũng không phải là không được…”
Tỷ như xuyên lỗ hỏng của hệ thống game, đem Xương nhỏ ra ngoài, kiểu vậy.
Chu Văn Ngạn còn đứng suy tư, Xương nhỏ cũng không dám.
Hai người kia nhìn kh.ủng bố như thế, bị mang ra ngoài coi chừng biến thành nồi canh sườn, nó không muốn! Xương nhỏ chỉ còn mỗi cái đầu lâu, lại cố gắng thể hiện một cái biểu cảm sợ hãi.
Xương nhỏ giãy dụa điên cuồng.
Thẩm Đông Thanh chưa sẵn sàng, bị nó giãy thoát.
Xương nhỏ rớt xuống đất, bay bằng bốn chân tới hồ nước, không còn muốn lấy mệnh mình về nữa, chỉ cầu mong mình về nhà an toàn.
Chỉ tiếc Xương nhỏ chưa đi được hai bước đã bị ấn xuống mắt đất, không thể động đậy.
Thẩm Đông Thanh nói: “Nhóc con rất lanh lợi nha.” Cậu búng búng đầu lâu nó.
Nếu không phải Xương nhỏ còn mỗi bộ xương, sợ là giờ nó đã khóc toáng lên rồi.
Rốt cục Chu Văn Ngạn cũng nghĩ ra một cái biện pháp: “Chỗ anh có một cái đạo cụ, có thể mang nó ra ngoài…”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Đông Thanh đã cảm thấy trên tay nhẹ hẫng đi, Xương nhỏ biến mất không thấy.
Thẩm Đông Thanh: “Ả?” Cậu quay lại, tìm nửa ngày cũng không thấy.
“Có lẽ quá sợ hãi, sau đó thì…” Chu Văn Ngạn nhịn cười, “Bị siêu độ tại chỗ.”
Thẩm Đông Thanh trợn tròn mắt: “Có chuyện này nữa sao?”
Sợ là game rách cũng đang trố mắt, lại có cách qua cửa kiểu này sao?
Không chết ai cũng qua được?
Tiếng kêu thảm thiết dần lắng xuống.
Toàn bộ thị trấn dần yên tĩnh lại, như một toà thành chết, bên trong chẳng có thứ gì.
Không trendy và Thiếu nữ JK cũng khôi phục lại bình thường, bọn họ cùng nhau đi khỏi nhà cũ họ Thẩm tìm người, gặp được Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn thì mừng như gặp được người thân.
Áo vest hỏi: “Hồi nãy đã xảy ra chuyện gì thế, sao trên đất toàn máu là máu thế này?”
Chu Văn Ngạn: “Việc đó không quan trọng, lại đâu siêu độ đống xương cốt này là mấy người có thể qua cửa này được rồi.”
Các ngừoi chơi vừa nghe đến qua cửa, lập tức lựa chọn không quan tâm đến cảnh tượng khủ,ng bố trước mặt, chạy như điên qua siêu độ.
Ngoại trừ Thiếu nữ JK, những người khác đều chơi qua mấy phó bản trước đó, bùa chú trên tay không ít, ném xuống không chút tiếc của nào.
Đống xương cốt dưới bùn dần trở nên trong suốt, sau đó biến thành những đốm sáng, biến mất nơi chốn Tứ Thuỷ.
Thiếu nữ JK hỏi: “Sao khi siêu độ, bọn họ sẽ đi đến đâu?”
Lần này Thẩm Đông Thanh không nói “Không biết”, mà là nói: “Về nhà, các cô ấy về nhà.”
*
【 Bạn đã thành công vượt qua [Chuyện lạ của thị trấn Tứ Thủy]… 】
Game nghiến răng nghiến lợi, 【 Vì quá trình game không quy phạm, dẫn đến phó bản Thị trấn Tứ Thủy đóng vĩnh cửu, không có khen thưởng đặc thù 】
【… 】
【 Xin người chơi hãy tuân theo quy định của trò chơi, chớ tái phạm tạo tổn thất 】
Cầu xin hai người đó, chơi kiềm chế một chút được không?
Mỗi lần sáng tạo một cái phó bản phải tốn biết bao nhiêu là tinh lực, chơi xong một cái là mất? Hơn nữa mỗi lần làm chuyện xấu phân hai người khác trận doanh, hai người đều chơi thành game yêu đương thối nát.
Có xấu hổ không vậy.
Ngàn vạn lời nói áp súc vào dấu ba chấm.
Game nhìn lại, thấy hai người vẫn bộ “không sao cả”, chỉ cảm thấy muốn hộc máu.
Không được, nó nghĩ ra một biện pháp, nếu không thể chơi chết hai người kia được, vậy thì đem bọn họ quăng ra ngoài sớm!
*
Vừa rời khỏi thị trấn Tứ Thuỷ, về phòng lại, Chu Văn Ngạn thấy Thẩm Đông Thanh rầu rĩ không vui nằm nhoài trên giường.
Anh rón rén đi tới, ngồi kế bên cậu.
Thẩm Đông Thanh hừ nhẹ, nghiêng đầu sang bên khác.
Chu Văn Ngạn thẳng thắn nằm lên giường, ôm ngừoi vào ngực, hỏi: “Sao thế?”
Nếu như người khác nhìn thấy hình ảnh đó, có lẽ họ sẽ hoài nghi con mắt mình bị hư hỏng, nếu không sao lại thấy vị đại lão kia nhẹ nhàng dỗ dành người khác?
Thẩm Đông Thanh: “Anh đã kết hôn rồi.”
Chu Văn Ngạn gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Đông Thanh càng tức giận hơn, không lẽ cậu vô duyên vô cớ làm kẻ thứ ba sao?
Trong tất cả các phim truyền hình, trong tiểu thuyết, làm kẻ chen chân là một hành vi không tốt tí nào.
Cậu đẩy nhẹ Chu Văn Ngạn, nghiêm khắc nói: “Anh xa em ra một chút.”
Chu Văn Ngạn: “Hả? Thật sao?”
Thẩm Đông Thanh liếc anh: “Anh còn cười được sao?”
Chu Văn Ngạn khụ một cái, nhịn xuống nụ cười bên miệng, nghiêm túc nói: “Không cười không cười.”
Thẩm Đông Thanh nắm tay lại thành nắm đấm, đập anh: “Tên đàn ông tồy này!”
Cậu còn tưởng Chu Văn Ngạn không nhớ rõ, ai ngờ rằng lại biết tất mọi chuyện, nhưng lại vờ như người không liên quan!
Nhưng cậu biết tới sức mạnh của chính mình, cho dù thế vẫn khống chế được sức mạnh.
Chu Văn Ngạn nắm chặc nắm đấm của Thẩm Đông Thanh, vô tội: “Rõ ràng em hôn anh trước.”
Thẩm Đông Thanh thốt lên: “Nói lung tung!”
Mà sau khi nói xong, cậu nhận ra, hình như… hình như là như thế thật.
“Đó là do em sai.” Thẩm Đông Thanh là một con người biết sai liền sửa, cậu tại chỗ nói, “Sau này chúng ta giữ khoảng cách với nhau đi.”
Nhưng Thẩm Đông Thanh vừa mới đứng dạy liền bị lôi trở lại.
Chu Văn Ngạn nhíu mày: “Em cam lòng sao?”
Thẩm Đông Thanh phồng má: “Cam lòng.”
Chu Văn Ngạn nở nụ cười, vỗ vỗ lưng Thẩm Đông Thanh: “Nhưng anh không nỡ bỏ.”
Thẩm Đông Thanh: “Vậy anh về ly hôn trước đi.”
Đám cưới ma cũng là cưới, thậm chí còn xài tốt hơn giấy đăng kí kết hôn nữa, không tính sống hay chết thì đều là vợ chồng.
Chu Văn Ngạn: “À… nhưng anh không muốn ly.”
Thẩm Đông Thanh trợn to hai mắt, như là không ngờ đến Chu Văn Ngạn lại là loại người này, cậu tức đến đỏ mắt: “Anh, anh…”
Chu Văn Ngạn thấy phản ứng của Thẩm Đông Thanh, chợt nhận ra mình chơi hơi quá, vội giải thích: “Nhưng người mà anh cưới là em mà.”
Nếu không thì sao lần đầu tiên gặp mặt mà anh lại thấy Thẩm Đông Thanh quen quen được.
Vốn anh cũng không biết tại sao Thẩm Đông Thanh lại hấp dẫn mình như thế, sau lại có lễ làm đám cưới ma, anh hồi tưởng lại được một phần kí ức trước đây thì mới nhận ra được, trước kia hai người đã là vợ chồng rồi.
Chỉ là Thẩm Đông Thanh từ ác quỷ biến người, quên đi kí ức trước kia.
Thẩm Đông Thanh sửng sốt: “Anh, anh không gạt em chứ?”
Chu Văn Ngạn bóp bóp mũi cậu: “Không có đâu, vợ yêu.”
Thẩm Đông Thanh không hài lòng: “Ai là vợ yêu cơ?”
Chu Văn Ngạn vội vã đổi giọng: “Cục cưng, cục cưng.”
Thẩm Đông Thanh đẩy tay anh, hỏi: “Vậy sao em lại chẳng có chút ký ức nào.”
“Tuy rằng anh không có chứng cứ, nhưng anh biết được nhất định là cái game rách này chủ mưu.” Chu Văn Ngạn chậm rãi nói.
Thái độ của Thẩm Đông Thanh với chuyện mất trí nhớ rất bình thường.
Dù sao cũng sống hơn ngàn năm rồi, không thể nào mà nhớ hết tất cả mọi chuyện được, cậu chỉ coi như sống lâu quá thì trí nhớ kém như trùng amip thôi.
Nhưng giờ đột nhiên biến thành một người gắn mác đã kết hôn, lại quên sạch đống kí ức về hôn lễ đó, cậu có chút cuống.
“Vậy phải làm như thế nào mới nhớ ra được?”
Chu Văn Ngạn suy tư trong chốc lát: “Chắc là chơi thêm vài cái phó bản nữa sẽ nhớ lại được.”
Nói không chừng lại đụng vào phó bản đã chơi trước đó, nhớ lại chút kí ức cũng không chừng.
Thẩm Đông Thanh nghĩ cũng có lí, thúc giục: “Vậy ta mau đi thôi!”
Chu Văn Ngạn lật cuốn notebook bằng da ra, lấy một tín vật phó bản khác.
Chỉ thấy cuốn sổ mở đến một tờ, bên trên hiện chữ màu đen.
【 Hai người là một cặp vợ chồng mới cưới, ngồi máy bay đi hưởng tuần trăng mật… 】
【 Nhắc nhở nhẹ, xin hãy chuẩn bị đồ phòng lạnh 】
*
Máy bay chậm rãi bay lên không trung.
Thẩm Đông Thanh ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, hai má suýt ép sát vào cửa, nhìn đám mây tựa kẹo bông gòn bên ngoài.
“Thật là lợi hại quá đi.”
Lại một lần nữa cậu được trải nghiệm cảm giác thần kỳ của khoa học kĩ thuật hiện đại.
Trò này cũng quá là vui đi.
Thẩm Đông Thanh lại cảm thán thêm một lần nữa.
Chơi xong trò chơi công viên lại còn được đi máy bay, còn biết bọn họ đã kết hôn, định đi tuần trăng mật nữa, quá tri kỷ đi! Cậu cũng chẳng còn muốn rời khỏi đây nữa.
Chỉ là nhìn mỗi mây trời đẹp đẽ thôi thì lâu rồi cũng chán, nằm ì lại ghế.
Nữ tiếp viên hàng không cao gầy khom lưng hỏi cần gì.
Thẩm Đông Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: “Có gì ăn không?”
Nữ tiếp viên nhanh chóng đem đồ ăn lên.
Đồ ăn trên máy bay này rất phong phú, salad hamburger, còn thêm cả mấy cái bánh pudding tráng miệng ngọt sau khi ăn nữa.
Sau khi ăn xong, Thẩm Đông Thanh chỉ thấy một cơn buồn ngủ ập đến, cậu dựa vào ghế, ngủ say.
Chu Văn Ngạn khép tạp chí lại, lấy một cái thảm len trùm lên người cậu.
Ngay lúc này, trong loa truyền ra một giọng nói dịu dàng.
“Kế tiếp, máy bay sẽ bay qua núi tuyết, sẽ bị xóc nảy, mong quý khách đừng sợ.”
Chu Văn Ngạn nhìn về cửa sổ, một sắc trắng tuyết không ngừng kéo dài.
Chẳng biết vì sao, anh cũng có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ say.
Trên cao vạn dặm, máy bay bay thẳng về phía núi tuyết, để lại một vệt dài trên không.
Các hành khách đều đang ngủ, bọn họ không hề phát hiện, sau khi máy bay nảy một cái thì rớt hẳn xuống núi tuyết.
Một tiếng vang thật lớn, bông tuyết bay đầy trời.
*
Thẩm Đông Thanh bị đánh thức bởi một luồng khí lạnh thấu xương.
Cậu mơ màng mở mắt, thứ đập vào không phải là cabin máy bay mà là một mảng tuyết trời trắng xóa.
Trong nháy mắt, Thẩm Đông Thanh cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng lại có một luồng gió lạnh thổi qua, kế đó một mảnh bông tuyết rơi lên chóp mũi thì cậu đã nhận ra được, đó không phải là mơ.
Chu Văn Ngạn mở mắt ra, vô cùng bình tĩnh: “Rơi máy bay.”
Trong khi bọn họ ngủ, máy bay rơi xuống núi tuyết, gãy thành hai đoạn ở giữa.
Đồng thời, tiếp viên hàng không bên trên máy bay đều không thấy.
Còn may là trước khi đi đã chuẩn bị một chút đồ phòng lạnh.
Chu Văn Ngạn lấy hai cái vali nhỏ lại, vì hành lí to phải kí gửi nên đồ mà họ mang vô cùng ít ỏi.
Anh lấy ra một cái áp khoác lông, mặc vào cho Thẩm Đông Thanh, sau đó lại quấn thêm cho cậu một cái khăn quàng cổ thật chặt.
Thẩm Đông Thanh lay lay khăn quàng cổ, cảm thấy bản thân như một con chim cánh cụt.
Chu Văn Ngạn cũng mặc áo khoác vào, kéo Thẩm Đông Thanh lên.
“Đi xuống xem một chút.”
Bên trong cabin còn mấy người chơi, tất cả đều đang hôn mê.
Bọn họ đi xuống máy bay, thấy ba người đang ngồi trên tuyết, đã bắt đầu nấu canh.
Trạng thái của ba người kia không tệ, vây quanh lò than nơi cắm trại, còn hỏi thăm bọn họ một chút.
“Mấy người tỉnh rồi sao.”
Chu Văn Ngạn gật đầu, xem như chào hỏi.
Thẩm Đông Thanh khịt khịt mũi, cảm thấy cái thứ đang luộc có mùi vị không quá ổn.
Trong đó, một cô gái đẹp tóc vàng đĩnh đạc nói: “Các vị không cần sợ đâu, tiếp viên hàng không đã đi kiếm nơi có tín hiệu rồi.”
Ra là NPC.
Chu Văn Ngạn đảo mắt qua hai người khác, một là nam trung niên mũi ưng, một là kính mắt.
Ba người này đều là NPC sao?
Kính mắt vỗ chỗ bên cạnh: “Ngồi xuống sưởi ấm chút đi.”
Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh ngồi xuống.
Tóc vàng nói: “Thoạt nhìn mấy người không chút sợ sệt nào cả.”
Thẩm Đông Thanh ngáp một cái: “Nãy giờ tui ngủ, không biết gì hết.”
Không biết chọt trúng chỗ nào, Tóc vàng ngồi cười phá lên ha ha ha: “Tôi là tôi thích mấy người thanh niên như cậu vậy đó.”
Mũi ưng dùng muôi đảo cái thứ trong nồi.
Kính mắt nói: “Mấy người đừng để ý, tính tình Lisa đó giờ như thế rồi. Tôi là Borg, đây là Leo, vốn chúng tôi muốn đi cắm trại, không ngờ đến giữa đường thì bị rớt máy bay, vừa lúc dùng luôn.”
Chu Văn Ngạn giới thiệu đơn giản, nói thân phận mà game đặt ra cho bọn họ.
“Bọn tôi đi hưởng tuần trăng mật.”
Đang lúc trò chuyện với nhau, đám người trong nửa khúc cabin còn lại cũng tỉnh dậy, sau khi vượt qua nỗi kinh hoảng, bọn họ xuống cabin, đi trên mặt tuyết.
Ngay lập tức, bên cạnh lò than đã được bao bởi ba NPC và sáu người chơi, có mấy người không mặc đồ dày bị lạnh đến run lẩy bẩy, NPC hào phóng cho mấy cái áo khoác dự bị.
Bím tóc nhận lấy, vội vã quấn lên người: “Cảm ơn.”
Lisa cười cười: “Ai mà biết lại xảy ra chuyện như thế chứ? Nếu như đã sống sót trong tai nạn trên không thì chúng ta đều là những người may mắn của Thượng đế, cần phải giúp đỡ nhau.”
So với NPC lạc quan tích cực yêu đời thì những người chơi mê man hơn rất nhiều.
Bọn họ không biết rơi máy bay trong game là ý gì, chỉ có thể ngồi quanh lò than sưởi ấm trước.
Nồi nước canh sôi ùng ục.
Âm thanh game quen thuộc từ cabin truyền ra.
【 Các bạn đã trải qua một trận tai nạn máy bay, đang chờ cứu viện trên núi tuyết, nếu như giúp đỡ lẫn nhau chắc chắn sẽ sống sót qua mười lăm ngày này 】
【 Nhưng tai nạn trên không không nhân từ như thế, trong nhóm của bạn có một người đã bỏ mạng, có thể là người chơi, cũng có thể là NPC, một người chết lẫn lộn trong đó, xin mời bạn hãy tìm ra “hắn” 】
【 Cẩn thận, trong bóng đêm, người chết dòm ngó 】
_