Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm - Chương 57: Đói Bụng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm


Chương 57: Đói Bụng


【 Bữa tối mỗi ngày, mọi người xin hãy chỉ ra và xác nhận người đó 】

【 Chỉ ra và xác nhận “người chết” là có thể qua cửa, nếu lựa chọn sai lầm, trò chơi không bảo đảm ngừoi chết sẽ làm ra hành động quá khích gì】

Âm thanh game kết thúc, để lại một không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Hình như ba tên NPC không nghe thấy âm thanh thông báo của game, chào hỏi mọi người nhiệt tình.

“Canh đã nấu xong rồi.” Lisa nói, “Lại đây uống canh cho ấm người này.”

Từng trận gió lạnh thổi qua.

Nơi này không có chỗ chắn gió, hoa tuyết nhào thẳng vào mặt, các người chơi cũng có chút lạnh thật, không ai từ chối một bát canh nóng hổi.

Bím tóc là người thứ nhất nhận chén canh, hai tay lạnh lẽo nhanh chóng ấm áp lại, cô cúi đầu uống một ngụm, hỏi: “Đây là canh gì vậy?”

Mùi vị thì kì quái không tả được, có chút tanh, lại thêm chút gia vị khổ sở.

Lisa cười cười: “Thịt bò khô luộc, không có gia vị, vị không được ổn lắm.”

Dưới trời đất ngập tràn băng tuyết thì cũng không có yêu cầu quá nhiều.

Bím tóc uống thêm một miếng: “Cũng ổn đó.”

Mỗi người đều được một chén canh nóng.

Thẩm Đông Thanh bưng chén nhỏ lên, ngửi ngửi, thì thầm: “Mùi kì lạ quá nha.”

Chu Văn Ngạn để chén xuống: “Vậy em đừng uống.”

Thẩm Đông Thanh gật đầu, lấy cái vali nhỏ của cậu, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt. Cậu mở một bịch kẹo bông gòn, nhét vào miệng.

Vị ngọt tràn ngập trong khoang miệng, xua tan đi chút lạnh lẽo trong mình.

Khí trời thật sự là quá lạnh, đợi một lát thì trên mặt nước canh đã đông thành một lớp dầu mỏng, mùi tanh tưởi ngày càng rõ.

Hành động của bọn họ cũng không quá đặc biệt trong nhóm, vì đám người chơi cũng có một số người không tin NPC, không uống canh của bọn họ.

Ngược lại ba tên NPC uống đến mặt đỏ lừ, không hề chú ý đến mấy người chưa uống canh.

Lisa lau miệng, buông bát không xuống, nói: “Có vẻ như chúng ta còn phải đợi nhân viên cứu viện, không bằng trong thời gian này làm quen nhau trước đi?”

Ba NPC giới thiệu bản thân trước.

Bọn họ quen nhau, cùng đi cắm trại với nhau nên bên mình có chút ít vật dụng sinh tồn, nhưng chỉ dựa vào chút ít đồ vật đó thì rất khó chờ đến khi nhân viên tới cứu hộ.

Thân phận mà người chơi nói đều là thân phận mà game đã cho trước.

Bím tóc nói: “Tôi định đi trường học đăng kí, chỉ mang theo thư thông báo với một ít sinh hoạt phẩm thôi.”

Vào phó bản có hai cách.

Một là do game phân phối, sau một quãng thời gian bị cưỡng chế tiến vào, loại người chơi này không biết gì về nội dung phó bản cả, cũng không chuẩn bị gì được, tỷ như Bím tóc; loại còn lại là thông qua tín vật đi vào, thông thường thì trên tín vật sẽ có một ít nội dung.

Trừ Bím tóc ra, mọi người đều nhiều ít biết được tình huống trong phó bản, đều chuẩn bị đồ chống lạnh, không đến nỗi bị cóng chết trong tuyết.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên tay, cười ha hả: “Tôi là người làm ăn, cũng chẳng chuẩn bị thứ gì cả.”

Tiếp theo là một người phụ nữ dáng dấp tinh xảo, chuẩn hệt kiểu hotgirl, cô ta giới thiệu một chút: “Ngôi sao tuyến mười tám, vì chạy show nên mới đi chuyến bay này.”

Còn một thanh niên mang mắt kính nhã nhặn: “Tôi là bác sĩ, đi tham gia một cái hội thảo nghiên cứu.”

Lisa vui mừng: “Tốt quá ròi, trong này thậm chí còn có cả bác sĩ, vậy thì chúng ta chẳng cần lo lắng nữa.”

Nụ cười bác sĩ cứng đờ: “Tôi chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, chỉ có thể băng bó đơn giản, ngoài ra thì không còn gì nữa…”

Cái này chỉ là thân phận do game cung cấp, làm sao hắn biết y thuật cơ chứ?

Đám người chơi giới thiệu mình xong, cảm thấy tuyết dưới mông ngày càng lạnh.

Leo mở miệng: “Vật tư của chúng tôi không đủ cho nhiều người dùng như vậy.”

Chín người, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đồ ăn tiêu tốn mỗi ngày không phải là con số nhỏ.

Đống lửa yếu dần, Lisa chà chà tay: “Trước tiên chúng ta cần kiếm một chỗ tránh gió đã, chờ sau khi dàn xếp xong thì tính tiếp.

Thương nhân cười híp mắt: “Nếu ba vị có niềm đam mê với cắm trại, đương nhiên sẽ hiểu biết thiên nhiên hơn chúng tôi, không bằng các vị đi tìm nơi để tránh gió đi, còn chúng tôi sẽ lên máy bay xem thử xem còn gì có thể dùng được không.”

Đám NPC cũng không nghĩ nhiều, đồng ý tắp lự.

Chín người chia thành hai nhóm, các người chơi về lại khoang máy bay, Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn cũng theo dòng người chảy vào khoang.

Không biết cái cabin này rơi như thế nào nữa, nó bị chẻ đôi từ giữa, chỉ còn dư lại nửa khúc trên mặt đất, không chắn gió cũng chẳng che mưa được, hơn nữa, nửa đoạn biến mất kia lại là khoang chứa hành lí.

Các người chơi cũng không nghĩ đến game lại chó đến vậy, chỉ mang theo bên mình một ít vật phẩm thường dùng.

Mọi người tìm tòi một hồi cũng không tìm được thứ gì hữu ích, chỉ có thể cầm đồ của mình về lại nơi tập hợp.

Thương nhân nhĩnung quanh, đột nhiên mở miệng: “Giờ NPC còn chưa trở lại, có phải chúng ta nên thảo luận về việc cần làm một chút không?”

Người chơi khác đều không nói gì, để mặc Thương nhân tự do phát huy.

Thương nhân nhỏ giọng: “Tôi cảm thấy ba người NPC này rất kì quái, bọn họ cho chúng ta uống canh… tuy tôi không uống, nhưng mà ngửi mùi thấy đã kì kì rồi.”

Trong nhóm, chỉ có Bím tóc uống cái thứ canh kia.

Bím tóc do dự một chút, nói: “Tôi thấy nó đơn giản chỉ là canh thịt bò bình thường mà thôi, chỉ là nấu không được ổn cho lắm.”

Nụ cười Thương nhân có chút quái lạ: “Cô thấy vậy thì cứ cho là thế đi.”

Bím tóc bị doạ, không dám nói chuyện nữa.

Thương nhân: “Tôi cảm thấy người chết kia hẳn là một trong ba NPC kia, dù sao chúng ta đều bị rớt máy bay khi đang ngủ, sau khi tai nạn xảy ra mới tỉnh lại mà.”

Đang nói nói, đột nhiên có một bóng người từ xa đi tới.

Borg nói: “Chúng tôi đã tìm được nơi tránh gió rồi.”

Thương nhân dừng phân tích, nhỏ giọng: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.”

Sau đó, hắn trở mặt, cười cười đón tiếp Borg: “Vậy thì tốt quá, chúng ta mau qua đó đi.”

Chu Văn Ngạn phủi bông tuyết trên người Thẩm Đông Thanh, cầm vali của cậu: “Đi thôi.”

Hai người đi theo.

Hotgirl chậm một bước đứng đằng sau nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ.

Bác sĩ hàm hồ nói: “Thời gian chúng ta tỉnh lại gần như giống nhau, mà hai người kia…”

Khi đó Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn đã ngồi trong tuyết, có hiềm nghi rất lớn.

Hotgirl cũng nghĩ thế, hai ngừoi nhìn nhau, kết liên minh tạm thời, định bụng quan sát hết thảy những kẻ có hiềm nghi.

*

NPC tìm được một chỗ chắn gió cách đó không xa.

Lisa đốt đống lửa, bảo những người khác lại đó sưởi ấm thân thể.

Người chơi từng người ngồi xuống.

Thương nhân có thể cũng là một người làm ăn, mới có lúc đã xưng anh gọi chú với Borg

“Lúc máy bay rơi tôi còn đang ngủ, tiếp viên còn nói sẽ có xóc nảy nhẹ, không ngờ máy bay rớt ầm xuống.” Thương nhân thuận miệng nói, “Mọi người có cảm giác gì không?”

Borg cười cười: “Chúng tôi cũng giống vậy, chỉ là tỉnh dậy sớm hơn mọi người một chút thôi, sau đó xuống máy bay cùng với nhóm tiếp viên.”

Thương nhân hỏi: “Bọn họ đâu?”

Borg cũng không giấu diếm, nói ra hết tất cả mình biết: “Tiếp viên bảo điện thoại nơi đây không có tín hiệu, phải đi ra ngoài gọi cứu viện, nên đi tìm một nơi có tín hiệu, hi vọng bọn họ có thể trở lại sớm một chút, nếu không thì lương thực chúng ta không đủ ăn.”

Có thể là do trời giá rét, sau khi nghe nói vậy, những người khác lại cảm thấy có chút đói.

Lisa đặt nồi lên lần nữa: “Vừa rồi mới uống có một chén canh nhỏ như thế chắc mọi người đói lắm hả, để tôi nấu thêm một ít.”

Giống như lần trước, đồ Lisa nấu lên ngửi kì kì.

Người chơi không ai dám uống, bèn ngỏ ý ra ngoài tìm đồ ăn.

Cách lớp hơi nước mù mịt, mặt Lisa có chút vặn vẹo: “Mọi người không thích canh tôi nấu sao?”

Bầu không khí trở nên kì quái.

Thương nhân nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Không, không có…”

Sau khi im lặng hồi lâu, Borg cùng Leo cười phá lên: “Ha ha, tay nghề của cô lại bị chê kìa.”

Lisa hừ lạnh, “Mấy người xoi mói quá, lúc sau đừng có uống canh của tôi đó.”

Thương nhân thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Nhìn đồ ăn không đủ ăn nên chúng tôi mới định đi tìm xem có thứ gì ăn không.”

Lisa cười cười: “Ui dào, tôi chỉ đùa thôi, mọi người đi đi.”

Người chơi rời khỏi hang động.

Bím tóc ấn ấn bụng: “Sao tôi thấy đói bụng quá à.”

Thương nhân xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Nhanh nhanh đi tìm đồ ăn đi, đồ của NPC tôi không dám ăn.”

Người chơi khác cũng tán đồng quan điểm đó.

Chỉ là nhìn xung quanh, đâu đâu cũng trắng xoá, đào đâu ra đồ ăn?

Nhưng chẳng còn cách nào nữa, nếu không tìm thấy thì phải uống canh của NPC.

Bất quá các người chơi cũng không cố chấp trăm phần trăm, dù sao game nói rằng “người chết” kia có thể là NPC, cũng có thể là người chơi, do đó ai cũng là người hiềm nghi.

Cuối cùng sáu người chơi ghép lại thành đôi, phân công đi tìm đồ ăn.

Dấu chân Thẩm Đông Thanh một nông một sâu bước trên tuyết.

Khác với những người chơi kia mặt mày ủ rũ, cậu còn khá thích trời tuyết rơi, nắm một cục tuyết chơi chơi, hai tay chơi đến đỏ bừng.

Cậu nắn một con thỏ trắng nhỏ, giơ lên cho Chu Văn Ngạn xem.

Chu Văn Ngạn hỏi: “Muốn ăn thỏ hả?”

Thẩm Đông Thanh không rõ logic kì quặc này, nhưng cậu vẫn gật đầu: “Muốn!”

Sau đó, Thẩm Đông Thanh chỉ thấy bóng người bên cạnh mình chợt loé, chớp mắt đã đi tới bên cạnh một cành khô, nắm một con thỏ tuyết trốn trong đó ra.

Thỏ tuyết toàn thân trắng muốt, lông xù xù, còn chưa phản ứng lại đã bị nắm gáy.

Thẩm Đông Thanh ném liền đống tuyết trên tay, vu.ốt ve con thỏ thật: “Đáng yêu quá đi nha.”

Chu Văn Ngạn: “Vậy thì cho em nuôi chơi.”

Thẩm Đông Thanh từ chối: “Không, em vẫn muốn ăn thỏ hơn.”

Bé thỏ đáng yêu như thế mà, phải ăn chứ.

Con thỏ tuyết này vô cùng ngoan, Thẩm Đông Thanh vừa vuốt vừa hỏi: “Có người chết thật sao?” Cậu ngưng lại một chút, “Nhưng em không cảm nhận được ai có mùi chết chóc cả.”

Người chết khác với người sống, cho dù nhìn giống y chang người sống thì trên người vẫn có mùi người chết, Thẩm Đông Thanh tức khắc có thể nhận ra được.

Nhưng bây giờ nhìn xung quanh, mọi người ai cũng bình thường, cậu không phân biệt ra được.

Chu Văn Ngạn vuốt giữa mày Thẩm Đông Thanh: “Nghĩ không ra cũng không sao, một ngày đoán một đứa, mù cũng vớ được chuột chết.”

Thẩm Đông Thanh thấy vô cùng có lí, vứt bỏ nghi ngờ trong lòng đi, mang thỏ thật trở về.

*

Các người chơi khác không tìm được đồ ăn, lúng túng đứng trước cửa hang động.

Chẳng biết vì sao, như là lượng vận động trong tuyết rất lớn, mọi người ai cũng cảm thấy dạ dày đau như bị thiêu đốt, đặc biệt là Bím tóc, mắt xanh lên, ngay cả canh của Lisa hầm đều trở nên ngon miệng.

Bím tóc lành làm gáo vỡ làm muôi: “Dù sao tôi cũng uống một bát rồi, uống thêm bát nữa cũng chẳng có chuyện gì.”

Cô đi thẳng vào, uống canh.

Hotgirl ấn ấn bụng.

Lúc thường cô bảo trì vóc dáng rất tốt, lâu lâu sẽ nhịn ăn một chút, nhưng xưa nay chưa từng đói đến như thế này.

Càng không phải nói tới Thương nhân, vừa nhìn bụng của hắn đã biết là đói bụng.

Ngay lúc bọn họ sắp chịu không nổi, Thẩm Đông Thanh mang thỏ quay về.

Thẩm Đông Thanh vừa đứng vững đã đối mặt với ba đôi mắt xanh lè, cậu sửng sốt, giơ thỏ lên: “Có ai biết xử lí thỏ không?”

Bác sĩ vội vàng nói: “Tôi biết.” Sau đó nhanh chóng cướp lấy con thỏ.

Hắn đi vào mượn NPC chút công cụ, mang thỏ đi xử lí.

Thương nhân nhặt củi, cùng Hotgirl đốt lửa, chờ Bác sĩ đem thỏ về.

Thẩm Đông Thanh ngồi trên tảng đá, tìm tìm trong vali. Cậu nhớ lúc đi có mang theo pudding hoa quả, sao giờ lại tìm không ra?

Không có pudding, cậu đành lùi lại mà chọn khoai chiên, cắn rôm rốp, hấp dẫn sự chú ý của những người chơi khác.

Thẩm Đông Thanh nhét khoai chiên vào trong miệng, chậm rãi nhóp nhép, trốn tránh ánh mắt của người chơi khác.

Đồ ăn vặt và lương thực dự trữ không thể chia sẻ với người khác! Chỉ có lương thực dự trữ mới có thể ăn đồ ăn vặt của cậu!

Thẩm Đông Thanh bốc một miếng khoai chiên đưa đến bên miệng Chu Văn Ngạn, anh cúi đầu cắn, một đút một nhai, ăn say sưa ngon lành.

Thương nhân nuốt nước bọt, tự thôi miên mình: “Không sao không sao, sắp có thỏ nướng ăn rồi…”

Hotgirl không chờ nổi nữa: “Sao còn chưa trở về chứ?”

Thương nhân: “Chắc nhanh thôi, nếu không thì chúng ta đi xem thử.”

*

Bác sĩ mang thỏ tuyết đi tới một góc, sử dụng hung khí chọc thủng bụng thỏ, máu me đầm đìa, nhiễm đỏ đất tuyết phía dưới.

Máu đầy tay Bác sĩ, hắn cũng không quan tâm đến những thứ này, đang xử lí da lông và nội tạng, đột nhiên có một thứ rớt ra, hắn cúi đầu nhìn, là một khúc ngón tay.

Nếu đây là khi bình thường, Bác sĩ sẽ do dự một chút, nhưng giờ bụng đói đến điên lên rồi, hắn định mắt nhắm mắt mở cho qua, đá bay cái ngón tay này, coi như chưa từng nhìn thấy.

Ngón tay lăn lăn, suýt chút rớt xuống khe đất.

Bác sĩ nhìn qua, thấy nhẫn vàng trên ngón tay phát sáng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, hắn giật mình, chôn lên nơi rõ ràng.

Ổn định lại tâm lí, hắn xử lí xong con thỏ rồi trở về.

Hotgirl oán trách: “Rốt cục anh cũng trở lại.”

Thương nhân nói: “Để tôi.” Đưa tay ra muốn nhận lấy con thỏ chết thê thảm kia.

Bác sĩ sững lại tại chỗ, hắn nhìn thấy ngón tay Thương nhân đang mang một cái nhẫn vàng khổng lồ, đang phát sáng dưới ánh mặt trời.

Nhịn không được, hắn run rẩy.

Thương nhân không nhận ra được sự khác thường của bác sĩ, đoạt lấy con thỏ, nướng trên đống lửa.

Lửa bập bùng.

Mỡ trên mình con thỏ tươm ra, từng giọt rơi xuống đống lửa, toả ra một mùi thơm mê người. Cho dù không có gia vị, tay nghề cùi bắp, nhưnng trong tình trạng bụng đói meo thì Thương nhân với Hotgirl cũng ăn ngon lành.

Ngược lại, Bác sĩ dường như đã mất tập trung, cứ lâu lâu lại nhìn về phía Thương nhân.

Thương nhân liế.m li.ếm ngón tay đầy mỡ, nhận ra được ánh mắt của bác sĩ, có chút bất mãn: “Cậu đang nhìn cái gì?”

Bác sĩ vội vã cúi đầu, xé một miếng thịt thỏ bỏ vào miệng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN