Một thiếu nữ thắt bím trong đó tỉnh dậy, liế.m đôi môi khô khốc, gọi tiếp viên lại: “Có thể cho tôi vài món ăn không?”
Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười cứng đờ: “Đương nhiên là được.”
Một người nam đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn rất ngoan hiền ngồi kế bên bỗng bóp bóp cổ, r.ên rỉ la: “Không lẽ tôi bị sái cổ sao?”
Một người phụ nữ có gương mặt y đúc những hotgirl trên mạng gào ầm lên: “Sao trên máy bay lại lạnh như thế này? Mấy cô mau tăng nhiệt độ điều hòa lên một tí đi chứ!”
Tên nam đứng tuổi bụng bự hung hăng nói: “Tôi sắp chết đói rồi! Nhanh cái tay lên!”
Máy bay nhanh chóng ồn ào lên.
Nữ tiếp viên vẫn mỉm cười như trước, thỏa mãn từng vị khách một, khi đi ngang qua người Chu Văn Ngạn, cô cúi thấp người xuống, hỏi thăm hai vị khách tĩnh lặng này.
“Hai vị có muốn xem tạp chí không?”
Chu Văn Ngạn ngẩng đầu lên.
Có lẽ là do đã được huấn luyện chuyên nghiệp nên nụ cười trên mặt nữ tiếp viên vẫn như thế, không thay đổi tí nào, hoàn hảo như thể không phải là con người.
“Cho tôi một tờ báo.” Chu Văn Ngạn nói.
Nữ tiếp viên: “Vâng.”
Cô nhanh chóng đem ra hai phần báo, đưa cho hai người.
Thẩm Đông Thanh giở báo ra ào ào, đập vào mắt đầu tiên là một cái tiêu đề to đùng.
“…Máy bay rơi xuống một con đường trong núi tuyết, số người thương vong không rõ.” Thẩm Đông Thanh đọc to.
Nữ tiếp viên còn chưa đi xa, nghe tiếng Thẩm Đông Thanh vang lên, ngay lập tức cười tủm tỉm: “Yên tâm, máy bay của chúng tôi an toàn tuyệt đối, không bao giờ xảy ra chuyện như thế…”
Lời còn chưa nói xong, cả khoang bỗng nhiên nảy lên một chút.
Nữ tiếp viên bình tĩnh nói: “Chỉ là việc va chạm giữa các luồng khí lưu mà thôi, không sao…”
Ngay lập tức thêm một cú xóc nảy lớn, hành khách ngồi trên ghế cột dây an toàn cũng bị nhào lên phía trước, nữ tiếp viên thì không cần nói, ngã nhào trên mặt đất, đầu rớt khỏi cổ lăn lăn đi xa. Không hề có một giọt máu nào chảy xuống, như thể cô là một con búp bê Barbie bằng nhựa.
Những người chơi khác còn chưa kịp kinh ngạc cũng đã cảm thấy được máy bay nhào thẳng xuống mặt đất.
Một tiếng vang thật lớn, tuyết bay vạn trượng.
Hành khách trong khoang cảm thấy hơi rung lắc, cảnh ngoài cửa sổ từ bầu trời mây trắng thành một màu tuyết trắng.
Sau đó, một trận gió lạnh xen lẫn vài bông tuyết bay vào.
Cả đám người chơi trợn mắt ngước nhìn, không thể nào tưởng tượng được còn có thể chơi kiểu này.
Chu Văn Ngạn đứng lên: “Đi xuống xem chút đi.”
May thay trước khi khởi hành đã chuẩn bị thêm chút đồ chống lạnh, Chu Văn Ngạn kéo vali xuống, mặc áo khoác vào, sau đó choàng cho Thẩm Đông Thanh một cái khăn lông thú.
Thẩm Đông Thanh kéo kéo cái khăn, lộ ra mũi miệng.
Cabin bị gãy làm đôi từ giữa, không thể đi bằng con đường bình thường được nữa.
Chu Văn Ngạn đứng ở nơi tách làm đôi, bị gió thổi ào vào mặt.
Thẩm Đông Thanh đứng sau lưng anh, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Một khoảng tuyết lặng, có ba người ngồi vây quanh đống lửa, phía trên đống lửa là một cái nồi nhỏ, đang nấu canh, khói trắng bốc lên bay nhè nhẹ lại gần.
Thẩm Đông Thanh hít một hơi thật sâu: “Mùi vị kì quái ghê.”
Chu Văn Ngạn nhìn từ xa thì thấy chiếc nồi được bao bởi một đống khói trắng, chỉ thấy được một đống đen thùi ở bên trong sôi ùng ục.
“Xuống thôi.”
Dứt tiếng, Chu Văn Ngạn cầm tay Thẩm Đông Thanh nhảy xuống, ngã vào đống tuyết.
Có một số bông tuyết bay lên, có một bông sắp đụng vào mũi Thẩm Đông Thanh.
Cậu lè lưỡi toan liế.m, nhưng do khoảng cách khá xa nên không li.ếm được đóa hoa tuyết đó.
Chu Văn Ngạn đỡ một bông tuyết đưa tới.
Thẩm Đông Thanh lại gần nếm thử, hơi thất vọng: “Không có ngọt.” Sau khi phát hiện tuyết không thể ăn, cậu đã mất hứng thú với chúng, đi theo Chu Văn Ngạn đến đống lửa trại.
Ba người kia thấy có người đến thì rất nhiệt tình bắt chuyện: “Mọi người đã tỉnh lại rồi sao.”
Chu Văn Ngạn không nói gì.
Ngược lại, Thẩm Đông Thanh rất nghi hoặc: “Tụi tui đâu có ngủ đâu.”
Bọn họ như không nghe thấy được câu này, một cô gái tóc vàng nói: “Mọi người đừng sợ, đám tiếp viên hàng không đã đi tìm một nơi có tín hiệu rồi.”
Nam mắt kính vỗ vỗ chỗ kế bên: “Ngồi sưởi ấm chút đi.”
Chu Văn Ngạn dẫn Thẩm Đông Thanh đến một chỗ, ngồi xuống.
Ba người tự giới thiệu.
Cô gái tóc vàng kia là Lisa, mũi ưng là Leo, đeo kính là Borg. Bọn họ là một đám phượt thủ thích đi đây đi đó cắm trại, không ngờ lại gặp phải tình huống rớt máy bay, đồ vật đã chuẩn bị cũng có đất dụng võ.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, các người chơi khác cũng lục tục chui ra.
Bím tóc không mang theo áo quần dày nên ngồi lạnh run lẩy bẩy.
Lisa thấy vậy liền cho cô một cái áo khoác dự bị.
Bím tóc: “Cảm ơn.”
Lisa cười cười: “Có ai lường trước việc này sẽ xảy ra đâu? Nếu không có chết vì tai nạn trên không, có nghĩa chúng ta đều là những đứa trẻ của Thượng đế, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên mà.”
Nhìn qua rất giống một NPC hiền từ dễ mến.
Những người chơi đánh giá như thế, sau khi giới thiệu bản thân xong, họ ngồi quanh đống lửa, an tĩnh đợi thông báo từ game.
Đợi chốc lát, âm thanh quen thuộc vang lên:
【 Các bạn gặp phải một tai nạn máy bay, đang ở trên núi tuyết đợi đội cứu hộ, nếu như giúp đỡ lẫn nhau, các bạn chắc chắn có thể sống sót qua mười lăm ngày này 】
【 Nhưng tai nạn trên không không nhân từ đến thế, trong các bạn có một người đã chết, có thể là người chơi, cũng có thể là NPC, đã trà trộn vào trong đội, xin mời tìm ra “người đó” 】
【 Cẩn thận, người chết nhòm ngó trong đêm tối 】
【 Bữa tối mỗi ngày sẽ tiến hành bỏ phiếu và xác nhận 】
【 Bỏ phiếu và xác nhận ra “Người chết” thì đã có thể qua cửa, nếu chọn sai, trò chơi không bảo đảm người chết sẽ làm ra những hành động quá khích gì 】
Các người chơi nghe hệ thống thông báo xong liền quay mặt nhìn nhau.
Người chết trộn lẫn vào họ, tỉ lệ một chọi chín.
Lisa không để ý đến bầu không khí yên lặng của nhóm người chơi, cười ha ha nói: “Canh nấu xong rồi đây, tới uống một miếng cho ấm người nào.”
Bím tóc bị cóng run cầm cập, trực tiếp nhận chén canh sưởi tay, lập tức ấm cả người.
Nhưng cô không có uống liền mà chần chừ nhìn chén súp nóng hổi.
Lisa thúc giục: “Uống đi, uống xong là hết lạnh thôi.”
Rõ là chỉ mới rơi máy bay mà Bím tóc lại cảm giác vừa lạnh vừa đói, cả người trống rỗng, dù cho chén canh trong tay có mùi rất kì quái nhưng lại nuốt một ngụm nước bọt.
Cuối cùng, Bím tóc vẫn không nén nổi sự mê hoặc, nâng chén canh lên miệng.
Chỉ là chưa kịp đụng tới miệng chén, một thứ lạnh ngắt đụng phải mu bàn tay của cô, làm cô mất thăng bằng đổ thẳng chén canh xuống đất.
May thay phía dưới là một mảng tuyết lớn, chén không bị nứt, nhưng nước canh đã đổ hết, kết thành một mảng băng mỏng.
“Anh!” Bím tóc nhìn sang bên cạnh.
Tay Chu Văn Ngạn nắm một nắm tuyết tròn vo, vứt lên vứt xuống chơi chơi.
Rõ ràng, thứ vừa đập vào tay cô là của Chu Văn Ngạn.
Mắt Bím tóc dần đỏ bừng lên, chất vấn: “Anh mới làm cái gì đó?”
Chu Văn Ngạn lạnh nhạt nói: “Chả gì cả.”
Anh vốn không muốn cản mấy người này đi tìm chết, cũng chẳng biết làm sao mà lại ra tay can ngăn.
Giống như anh mơ hồ biết được uống xong bát canh đó sẽ xảy ra chuyện không tốt vậy.
Lisa khom lưng nhặt chén canh, khuyên nhủ, “Không sao, tôi múc cho cô thêm chén khác là được rồi.”
Qua sự việc này, Bím tóc đã mất đi hứng thú ăn uống: “Thôi, không uống nữa.”
Không một ai uống canh của Lisa.
Lisa cầm chén súp không, trên mặt chợt lóe sự âm trầm.
Leo và Lisa trao đổi ánh mắt: “Hay chúng ta tìm một chỗ tránh gió đợi đội cứu hộ thôi.”
Thương nhân đồng ý: “Vậy chúng ta tìm xem có gì để ăn không đã.”
Nhóm người chơi đi về khoang máy bay.
Bím tóc xoa bụng: “Sao lại đói nhanh như thế này?”
Những người khác cũng có cùng cảm giác.
Người phản ứng lớn nhất là bác sĩ, hắn ta ấn chiếc cổ nguyên vẹn của mình, lâu lâu lại hít vài hơi khí lạnh.
Bọn họ nhịn đói tìm khắp cả cabin, nhưng không thấy một món đồ ăn nào, chỉ có thể lấy hành lí mình về chỗ tập hợp.
Thương nhân nói: “Nếu như trong chúng ta có một người chết, kẻ khả nghi nhất chính là ba tên NPC kia, trên máy bay rõ ràng không thấy bọn họ, nhưng chả hiểu sao lại xuất hiện trên núi tuyết.”
Hotgirl gật đầu: “Tôi cũng đồng ý kiến.”
Bác sĩ chịu cơn đau đớn hành hạ, không thể nào suy nghĩ được, chỉ có thể đồng ý.
Bím tóc thờ ơ gật đầu.
Trong lòng bọn họ nghĩ, có tận mười lăm ngày, lãng phí trên người NPC ba ngày cũng chả sao.
Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh cũng theo đa số, tán thành với ý kiến của Thương nhân.
Có lẽ hiện thực Thương nhân cũng là một lãnh đạo nhỏ, giờ đây chiếm thế chủ đạo, sẵn tiện phân phó: “Tối nay chúng ta bỏ phiếu cho Lisa.”
Đang nói, xa xa Borg đã đi tới, phất tay với bọn họ: “Chúng tôi đã tìm được nơi tránh gió rồi.”
Thương nhân hét lên: “Đợi tí, chúng tôi đến liền.”
Sau đó, ông ta quay lại nói với những người chơi: “Cẩn thận chút, đừng xung đột với NPC.”
Thẩm Đông Thanh kéo vali, đi sau mọi người với Chu Văn Ngạn, cậu suy nghĩ, nhìn nhìn bóng lưng những người phía trước, đột nhiên mở miệng: “Sao em cứ cảm giác quen quen ấy.”
Chu Văn Ngạn cầm vali thay cậu: “Cái gì?”
Thẩm Đông Thanh không nói được, nhịn nửa ngày chỉ xuất ra được một cái kết luận: “Như là gặp trong mơ ấy.”
*
Đoàn người theo Borg tới nơi cắm trại, Lisa đang đứng đó cắm cọc lều.
Chỉ một đoạn đường ngắn như thế, nhưng đám người đi lại thở hồng hộc.
Bím tóc đặt mông ngồi xuống đất, mặt tái mét: “Tôi đói quá, có gì ăn không?”
Những người chơi khác đều lắc đầu.
Vào phó bản ai cũng lo đổi nhiều vật dụng phòng ngự thêm, ai lại đổi đồ ăn bao giờ?
Lisa cười tủm tỉm: “Đợi tôi dựng lều xong sẽ nấu canh cho mọi người, uống xong là khỏe hẳn ra.”
Thường thì người chơi đều cảnh giác với những gì qua tay NPC.
Nhưng tình huống này là đặc biệt, bọn họ đói đến nỗi cào ruột gan, lại không mang thức ăn theo, trừ cách ăn đồ của NPC ra thì cũng không còn cách nào khác.
Thương nhân cắn răng: “Tôi không uống, dù sao thì cái game này cũng không ép người chơi đến mức chết đói.”
Lời nói ra xong, Bím tóc cũng chỉ có thể nén lại cảm giác đói.
Thương nhân nhìn Lisa gấp gáp nấu canh mà như hiểu ra gì đó, nhưng lại bị cái bụng đói làm ảnh hưởng đến bộ não, không thể phân tích ra được gì.
“Thôi, đi tìm cái gì bỏ vào bụng đã rồi tính sau.”
Thẩm Đông Thanh cũng đói bụng.
Do cậu có vác theo một vali đồ ăn vặt nên cũng chẳng thèm đi dính líu đến đám người đang đi tìm đồ ăn kia, ngồi xuống cùng Chu Văn Ngạn.
Nhưng mới mở vali ra, nửa bên đồ ăn vặt đã không cánh mà bay, rỗng tuếch, chỉ còn lại mấy gói bánh nhỏ – thứ bánh mà Thẩm Đông Thanh thích nhì.
“Chuyện gì thế này?” Thẩm Đông Thanh tròn mắt.
Trên máy bay cậu chỉ ăn có một gói bánh ăn vặt, nhưng hiện tại tất cả đều biến mất đi đâu?
“Chẳng lẽ mình ăn lúc mộng du?”
Sao có thể được.
Thẩm Đông Thanh xòe ngón tay đếm đếm, ngồi trên máy bay mất hai tiếng, không thể nào kịp mộng du ăn hết được nửa vali đồ ăn được.
Chu Văn Ngạn cũng cảm thấy sai sai.
Cả chuyến đi không ai động vào hai cái vali này cả.
Thẩm Đông Thanh ngồi ngẩn người trước chiếc vali hao hụt phân nửa tài sản này, hoa tuyết bay bay trước mặt, bỗng như nghĩ đến điều gì, mở miệng: “Em có thấy bông tuyết ẩn trong quần áo.”
Chu Văn Ngạn nhìn sang.
Thẩm Đông Thanh bổ sung thêm: “Trên máy bay.”
Nói xong, cậu nắm một nắm bỏng nhét vào miệng, nhai nhai trong chốc lát, miệng xẹp xuống.
Nhưng cho dù cậu ăn không ít thứ vẫn không khỏi cảm thấy đói bụng.
Chu Văn Ngạn cũng thấy đói bụng.
Anh cũng được coi như là một con người có sức chịu đựng đáng ngưỡng mộ, nhưng hiện tại dạ dày cũng cảm nhận được sự cồn cào khó chịu, không thể nhịn được, chắc chắn không thể nào chỉ nhịn đói một ngày.
Bông tuyết, vali trống rỗng, đói bụng quá mức, hình ảnh quen thuộc…
Những manh mối nho nhỏ nối tiếp nhau, hiện lên một kết quả không thể tưởng tượng.
Có thể bọn họ đã từng trải qua tất cả việc này.
Chu Văn Ngạn đã trải nát cái game này, suy nghĩ một lát đã phản ứng lại: “Là vòng lặp.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đông Thanh là: “Cho nên chúng ta đã bị bỏ đói nhiều ngày sao?” Cậu nắm chặt nắm đấm, “Quá xấu xa rồi!”
Cậu không thích đói bụng tí nào.
Nếu có quỷ quái đột kích, cậu còn có thể đấm đá nó, nhưng bây giờ rõ ràng là màn giải mã bí ẩn, Thẩm Đông Thanh chỉ có thể nhìn chằm chằm Chu Văn Ngạn: “Mình ra ngoài sớm một tí đi.”
Chu Văn Ngạn động viên xoa đầu cậu: “Đợi anh suy nghĩ đã…”
Muốn tạo một vòng lặp tuần hoàn cần có một điểm phát động, mà muốn qua cửa cần phải có một điều kiện nhất định mới có thể kích phát.
Trong phó bản này, điều kiện có khả năng như thế chính là không tìm thấy người chết, nhưng dựa theo suy nghĩ của những người chơi khác thì có tận mười lăm ngày, tổng người chơi và NPC chỉ có chín người, cứ thế thì chọn bừa cũng dính được “người chết”.
Nghe qua thì rất đơn giản, nhưng cái game vô nhân đạo này không thể cho một cách vượt dễ dàng như thế được.
“Bẫy rập.” Chu Văn Ngạn nói, “Chúng ta không có đủ mười lăm ngày.”
Cái game này thích nhất việc chơi chữ.
Thời gian nó cho người chơi sẽ không dài như thế, chắc chắn là ít hơn mười lăm ngày, không chừng game chó này chỉ cho tầm ba năm ngày.
Xem ra phải nhanh chóng tìm được tên người chết kia.
Điểm mấu chốt chắc chắn ở trên ba NPC kia.
Thoạt nhìn bọn họ rất bình thường, nhưng trong cái trò này, bình thường là không bình thường.
Mắt Chu Văn Ngạn dõi theo cái nồi đang sôi ùng ục.
Canh…
Lisa từng nói uống canh vào là ổn thôi, lẽ nào điểm mấu chốt ở đây?
*
Bốn người chơi khác tay không quay về.
Họ không tìm thấy gì, gương mặt trắng như củ cải trắng, đặc biệt là Bím tóc, hai má đều lõm xuống như bị bỏ đói mấy ngày.
Bên này Lisa đang nấu một nồi súp to.
Cô đang khuấy nước canh, mùi nồng nặc bay đến trước mặt bọn họ. Mùi này không thể gọi là dễ ngửi, có lẫn vào chút mùi tanh quái lạ.
Nhưng mấy người đói bụng cồn cào không thể nào chịu nổi.
Lisa hỏi: “Có ai muốn uống canh không?”
Bím tóc hấp tấp trả lời: “Có!”
Lisa như sợ bọn họ hối hận, múc nhanh một chén canh đưa qua: “Cho cô, uống xong là được rồi, sẽ không đói bụng nữa.”
Bím tóc không nhịn được nữa, đưa thẳng chén canh lên miệng, thổi một hơi rồi húp hết.
Súp này có mùi quái lạ, nhưng có thể là do đói bụng quá lâu, nước canh vào miệng bỗng biến thành cao lương mỹ vị, cũng không biết thịt này là thịt gì mà lại toàn mỡ là mỡ, uống chống đói hiệu nghiệm vô cùng.
Thương nhân cảnh giác hơn, hỏi: “Canh này nấu với cái gì thế?”
Lisa trả lời: “Thịt.”
Thương nhân hỏi tiếp: “Thịt gì?”
Lisa không đáp thẳng: “Ông uống vào là biết ngay mà.”
Thương nhân chần chừ phút chốc, sau cùng vẫn không trụ được cơn đói, cũng nhận một chén canh.
Có một rồi thì sẽ có hai, cuối cùng cả bốn đều ăn, trừ Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn.
Thẩm Đông Thanh cũng đói bụng, đồ ăn vặt không điền đầy được cái bụng đói, nguyên người đều bực bội.
Lisa quay đầu nhìn bọn họ, vẫn là câu nói đó: “Uống canh không?”
Thẩm Đông Thanh có chút chịu không nổi.
Cậu sẽ không để bản thân mình vào cảnh chịu đói, bởi vì nếu mà cậu bị đói váng đầu thì sẽ không phải là việc cậu lựa chọn có uống canh hay không, mà là việc đống người ở đây có nên chạy trốn khỏi ác quỷ hay không.
Chu Văn Ngạn nhận ra cảm xúc của người kế bên, nhéo nhéo tay Thẩm Đông Thanh, đợi cậu nhìn sang liền lại gần chụt vào môi người yêu.
Không vào sâu, chỉ như chuồn chuồn lướt nước.
Vẻ buồn bực của Thẩm Đông Thanh biến mất, trở lại với gương mặt không quan tâm mọi thứ lúc xưa: “Muốn nữa.”
Chu Văn Ngạn nghe vậy liền mổ thêm một cái.
Thẩm Đông Thanh đã bình phục hoàn toàn, ôm tay Chu Văn Ngạn cười cười.
*
Bốn người chơi đã uống canh có cảm giác lợn chết không sợ nước sôi, trước bữa tối làm thêm hai chén nước nữa.
Đến trời tối, NPC đã vào lều nghỉ ngơi, chỉ còn lại đám người chơi.
【 Đã đến giờ bỏ phiếu và xác nhận 】
【Xin hãy chỉ ra và xác nhận ai là người chết 】
Thương nhân sờ đôi môi bóng loáng chống thấm nước, nói: “Bỏ cho Lisa.”
Không hề cảm thấy sai khi ăn hết canh của người ta lại đi bỏ phiếu chết cho cô.
Hotgirl, Bím tóc và Bác sĩ đều đồng ý sự lựa chọn này.
Đến lượt Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn chậc một cái: “Như thế thì chậm quá.”
Thương nhân hơi bực bội: “Không phải đã bàn xong rồi sao? Chỉ cần một ngày bỏ một người, ngày nào đó sẽ có thể bỏ trúng người chết thôi.”
Chu Văn Ngạn có chút tiếc nuối: “Tiếc là game rách không ngu giống như ông.”
Thương nhân: “Ý gì đây?”
Chu Văn Ngạn lười trả lời.
Bên kia, Thẩm Đông Thanh chủ động đứng lên, đi về phía lều trại, không lâu sau vang lên từng tiếng bụp bụp bụp, sau đó nữa, cậu bưng ra ba cái bánh chưng nhân NPC.
Thẩm Đông Thanh tiện tay cầm lên một cái “bánh”: “Ai là người chết?”
Lisa kinh hoảng: “Cậu đang nói gì thế?”
Thẩm Đông Thanh nở một nụ cười hiền hòa: “Không nói thì người chết tiếp theo sẽ là cô đó.”
Mấy người chơi khác:??!
Người ta thì yên phận giải đố, còn cậu thì ngon rồi, trực tiếp cầm dao đi uy hiếp NPC bắt nó khai đáp án.
Chơi kiểu gì nữa đây?