Lisa nhìn chằm chằm Thẩm Đông Thanh hồi lâu cũng không thốt ra được một câu.
Cuối cùng, cô há miệng run rẩy: “Cậu đang nói cái gì thế?”
Thẩm Đông Thanh không nhịn được: “Trong ba người, ai là kẻ đã chết?”
Lisa: “Không, không có ai chết mà.”
Chu Văn Ngạn: “Hôm nay là ngày thứ mấy sau khi rơi máy bay?”
Trong mắt Lisa lóe lên một ánh nhìn sợ hãi, sau đó cô cẩn thận trả lời: “Ngày thứ mười hai, chúng ta đã bị kẹt ở đây mười hai ngày.”
Những người khác vừa nghe đã kịp phản ứng.
Thiếu chút nữa đã bị cái game rách này hãm hại rồi.
Dựa theo quy luật của trò chơi, nếu có mười lăm ngày thật thì cũng không thể nào lộ chân tướng từ ngày đầu tiên cả, mà sẽ là từ từ cho từng manh mối, cho người chơi phá câu đố.
Nhưng vấn đề ở đây là người chơi không có đủ mười lăm ngày, do đó sẽ rơi vào cái hố mà trò chơi đã đào ra.
Người chơi cho rằng mình an toàn, nhưng thật ra là ở đâu cũng có nguy hiểm.
Gió lạnh thổi qua, Thương nhân run cầm cập.
Thật ra, bọn họ chỉ còn có ba ngày.
Giọng nói của Chu Văn Ngạn vang lên: “Mấy người có thấy đói không?”
Theo bản năng, Thương nhân trả lời: “Có, đói lắm, tôi sắp chết đói tới nơi rồi.”
Những người khác cũng phụ họa theo.
Kỳ thật đây là một dạng vòng lặp.
Người chơi không thể tìm thấy người chết trong vòng ba ngày, sau đó tất cả lại quay về ban đầu.
Dưới tình huống không hề có gì tiếp tế, có thể lặp lần một không trúng chiêu của NPC, nhưng mà lần hai, lần ba… cũng sẽ có một lần uống hết canh của NPC, sau đó tiến về hướng tử vong.
Lisa vừa nghe được chữ “đói bụng” thì dần không bình thường lên, cô hốt hoảng: “Đói, đói bụng sao… Đồ ăn không đủ mà, tụi này chỉ có thể làm như thế, nếu không người chết sẽ là tôi…”
Hotgirl bỗng hiểu ra, cô che miệng: “Nguyên, nguyên liệu của nồi canh kia là cái gì?”
Trừ quỷ quái có thể xuất hiện thì trong game này tất cả đều phù hợp với logic, người bình thường không thể nào sống trong núi tuyết suốt mười hai ngày mà không ăn không uống được, hơn nữa Lisa đã nói rằng đồ ăn của bọn họ không đủ, vậy thì nguyên liệu trong nồi là gì?
Lisa cười ha hả: “Là Borg đó.”
Borg đang yên lặng bỗng nháo nhào lên: “Nói hươu nói vượn, rõ ràng là Leo, thịt nó chắc nịch như thế, cắn hoài cắn không đứt đấy thôi…”
Leo phản bác: “Rõ ràng là Lisa mà, thịt cô ta toàn mỡ là mỡ, vừa mềm vừa thơm.”
Cuộc nội chiến giữa ba tên NPC bắt đầu xảy ra, các người chơi không rét mà run.
Bên trong chén canh là thịt người.
Vừa nghĩ đến việc này, bọn họ ai cũng buồn nôn, muốn nôn đống canh trong bụng ra.
Nhưng đã lâu như thế, canh đã bị tiêu hóa gần hết, sao có thể nôn ra lại được?
Thương nhân tức giận lên, túm cổ áo Leo lên, mắt đỏ sậm: “Rốt cục mấy người đã giết ai?!”
Lần này ông cũng chẳng thèm đoái hoài việc đắc tội NPC nữa.
Leo cũng không nhịn được: “Đã nói là Lisa cơ mà, mấy người không phải đã ăn xong canh rồi sao?”
Thương nhân chỉ vào Lisa đang ngồi gần đó: “Mấy người giết cô ta, vậy tại sao cô ta lại ngồi ở đây?”
Vấn đề này như đã đụng đến ranh giới trí tuệ của Leo, hắn chết máy.
Borg lại mở miệng trả lời: “Đây là ảo giác, mấy người đều bị ảo giác.”
Thương nhân bất lực buông tay: “Bây giờ nên làm gì?”
Chu Văn Ngạn hỏi: “Tại sao lại có bốn cái lều?”
Tại nơi trú tuyết có tận bốn cái lều bạt.
Đề tài chuyển nhanh quá, ba tên NPC phản ứng không kịp.
Lisa lắp bắp: “Là lều dự bị thôi.”
Chu Văn Ngạn có được đáp án, không nói thêm gì, thoạt nhìn như là đang suy tư gì đó.
Thương nhân nói: “Bỏ phiếu và xác nhận đi.”
Thẩm Đông Thanh quét qua ba tên NPC, nghiêng đầu: “Chọn một đứa sao?”
Tỉ lệ một ba sao?
Dưới tình huống đã biết được chỉ còn ba ngày sống, Thương nhân không dám chọn tùy ý như cũ nữa, nhìn tới nhìn lui hai lần cũng không quyết định được nên chọn ai.
Bác sĩ: “Nếu ba chọn một thì tùy chọn một người là được rồi, chẳng phải còn tận ba ngày sao?”
Vậy cũng được.
Thương nhân thoáng yên tâm, chỉ vào Lisa: “Hay là chọn Lisa trước đi.”
Thẩm Đông Thanh nhìn Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn khẽ gật đầu.
Xem trước kết quả của việc chọn sai người thử như thế nào.
Mọi người đều đồng ý chọn Lisa.
Lisa chẳng thèm quan tâm, cô nằm nhoài trong tuyết, cười điên dại: “Không phải tôi, không phải tôi…”
【 Đáng tiếc, mọi người chọn không đúng người chết 】
【 Xin hãy cố gắng hơn vào ngày thứ hai 】
Lisa không phải người chết.
Vậy người chết chỉ có thể là Borg hoặc Leo, sẽ không thể nào chọn sai được.
Thương nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy không thể nào dễ dàng như vậy, tâm sự nặng nề: “Chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Không ai dám ngủ chung với ba tên NPC nữa, bọn họ nhét ba người vào chung một cái lều, phân phối ba cái lều còn lại một tí, sau đó đi nghỉ ngơi.
Bóng đêm dần tối hơn.
Ánh lửa còn sót lại phản chiếu trên lều bạt, như có một bóng người ở trên, càng ngày càng gần, càng gần.
Lisa đang bị trói trồi ra khỏi lều vải, bò như sâu lông trên mặt đất.
Dưới ánh trăng, cô ả hiện ra dáng dấp thực thể của mình, cả người gầy đến mức chỉ còn xương, da tóc vàng xơ xác, hai má lõm xuống.
Ả di chuyển từng chút một, sau đó dừng ở một chỗ trống.
Trên mặt tuyết trống không đột nhiên dấy lên một ngọn lửa.
Trên đống lửa có thêm một cái nồi đang sôi ùng ục, bên trong chứa canh.
Đột nhiên Lisa đứng thẳng người lên, hai tay thoát khỏi dây thừng, không do dự gì nắm hai tay cầm của nồi nước.
Cô ả nhìn mặt nước hồi lâu, sau đó gieo mình vào trong nồi.
Một con người trưởng thành như thế, cho dù ốm đến da bọc xương cũng không thể nào nhét vào một nồi nước được, nhưng cô lại chui thằng vào nồi canh nho nhỏ, cuối cùng biến mất không tăm hơi, như chưa từng tồn tại.
Chỉ còn một nồi nước chậm rãi bốc hơi nóng.
Nước bên trong sôi sùng sục, có thể thấy được một sợi tóc vàng óng.
*
Sáng ngày thứ hai, người chơi bị đánh thức bởi một mùi thơm nồng nặc.
Thương nhân dụi dụi mắt: “Cái gì mà thơm thế?”
Sau đó ông ta thấy một nồi canh trước lều, lập tức ngậm miệng không dám nói gì nữa.
Ngon thế nào cũng chẳng dám uống nữa, chả biết nấu bằng thứ gì.
Nhưng rõ ràng những người khác cũng không suy nghĩ như ông ta.
Hai mắt Bím tóc mơ màng, đi thẳng đến cái nồi nước, nước dãi chảy xuống thành dòng.
Bác sĩ vội bắt lấy tay Bím tóc: “Đó là canh thịt người!”
Bím tóc như không nghe thấy, đẩy mạnh tay Bác sĩ ra, mạnh đến nỗi Bác sĩ là một người đàn ông cũng kéo không lại.
Cô múc một chén canh, sau đó nói chuyện như một con robot: “Tôi đói quá, nếu tôi không ăn sẽ chết.”
“Thay vì để tôi chết, hãy để những người khác chết thay tôi đi!”
Bím tóc uống một hớp hết canh.
Đột nhiên Hotgirl nói: “Lisa mất tiêu rồi!”
Trong lều chỉ còn lại Borg và Leo, sau khi hay tin đồng bọn mất tích, họ vô cùng bình tĩnh.
Borg nói: “Nếu chúng tôi ăn người khác, người khác cũng có thể ăn chúng tôi.”
Leo cười quỷ dị: “Mấy người cũng có thể biến thành như chúng tôi.”
Do bọn họ uống canh nên bị giam ở cái nơi quỷ quái này, cứ mãi tuần hoàn như thế.
Chỉ cần đám người đột ngột xuất hiện ở đây cũng uống canh rồi tuần hoàn thì có thể thay thế bọn họ ở đây mãi mãi.
Những người chơi theo bản năng nhìn về phía Bím tóc, chỉ thấy trên mặt cô hiện lên vẻ thỏa mãn, lại có vẻ giống với gương mặt của Lisa lúc trước.
Thương nhân nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại một chuyện: “Hôm qua cô ta uống nhiều canh nhất.”
Bọn họ ngày càng đói, nhưng lại không còn cách nào khác ngoài uống canh của Lisa. Nơi đây chỉ có Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn không nếm qua canh của cô ta, những người còn lại đều uống.
Như vậy, người tiếp theo là ai?
Tất cả người chơi ở đây đều có một dự cảm xấu.
“Mau tìm ra người chết đi!”
*
Chu Văn Ngạn đi ra từ trong lều, trên lưng là Thẩm Đông Thanh yếu ớt đang nằm sấp.
Thẩm Đông Thanh yếu ớt nói: “Em đói…”
Chu Văn Ngạn sờ đầu cậu: “Sắp qua rồi.”
Thương nhân thấy họ như thấy vàng, vội lại gần nói lại tất cả sự việc, quay đầu lại xem, Bím tóc đã biết nấu canh như Lisa, bộ dáng y đúc.
Chu Văn Ngạn nheo mắt: “Tôi biết rồi.”
Thương nhân: “Hả?”
Chu Văn Ngạn đi về phía Bím tóc.
Bím tóc: “Uống canh không?”
Chu Văn Ngạn: “Cho tôi một bát.”
Bím tóc hầu như ai cũng không từ chối, múc nhanh cho Chu Văn Ngạn một chén canh.
Nhưng Chu Văn Ngạn không uống mà đổ xuống mặt tuyết, một đợt khói bốc lên sau đó tản đi, trên tuyết còn vương lại một sợi tóc vàng óng.
Hình như là của Lisa.
Cô biến mất tăm, biến thành một cái nồi.
Chu Văn Ngạn nhìn cái nồi đang sôi ùng ục, nói: “Tôi đã biết ai là người chết.”
*
Ngày thứ hai, tại bữa tối.
Trò chơi đến hẹn lại lên.
【 Đã đến thời gian bỏ phiếu và xác nhận 】
【 Xin mời bỏ phiếu và xác nhận người mà bạn cho là người chết 】
Bím tóc vừa hát vừa nấu canh, căn bản không nghe thấy âm thanh của hệ thống, giống như đã thoát khỏi thân phận người chơi, biến thành một sinh vật trong phó bản.
Bác sĩ cũng uống không ít canh, giờ lại nóng nảy nhìn Chu Văn Ngạn.
Nếu như hôm nay không tìm ra người chết, ngày mai hắn chắc chắn phải thay thế NPC.
Thẩm Đông Thanh hết sức tò mò: “Rốt cục là ai vậy?”
Đến giờ cậu vẫn không phát hiện ai là người chết, dù sao trên người mọi người đều không có mùi chết, dù sao theo lẽ thường thì người chết thường có mùi chết.
Chu Văn Ngạn: “Không phải người ở bên này.”
Ở đây còn hai NPC cùng với đám người chơi, trừ bỏ Lisa đã biến thành canh thì người chết không ở bên cạnh tám người bọn họ.
Thẩm Đông Thanh nâng cằm: “Chẳng lẽ còn những người khác sao?”
Cậu không phát hiện thêm ai cả.
Chu Văn Ngạn nói: “Cái nồi kia.”
Các người chơi đều liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh: “Anh bảo tụi tôi chọn một cái nồi á hả?”
Một cái nồi?
Nghe sao cũng thấy vô lí đó?
Hotgirl nói thầm với Bác sĩ, cuối cùng tỏ thái độ. “Tôi nghĩ vẫn nên chọn Borg thì hơn.”
“Chọn một cái nồi thì không ổn lắm, tôi thấy Borg rất bình tĩnh, thêm nữa, với câu nói kia của hắn ta, rất có thể hắn là người chết.”
Thương nhân luôn luôn tin tưởng vào Chu Văn Ngạn cũng do dự: “Không, nhưng mà cậu chọn cái nồi cũng quá bất hợp lí đi?”
Chỉ có Thẩm Đông Thanh đồng ý với lựa chọn của Chu Văn Ngạn: “Anh chọn gì em chọn đó.”
Chu Văn Ngạn nắm tay cậu bóp bóp: “Vậy thì chọn nồi.”
Thương nhân nhìn quanh, không dám chọn đại như Chu Văn Ngạn mà chọn một lựa chọn tương đối an toàn hơn.
Ông ta khẽ cắn răng: “Tôi chọn Borg!”
Ba đấu hai.
Ba người chọn Borg, hai người chọn một cái… nồi.