Phía Đông Mặt Trời
Chương 37
Đêm trước ngày Viva và Tor khởi hành, Ooty mưa tầm tã. Khi chiếc xe ngựa chở hai người lọc cọc trên con đường dốc tuột ven sườn đồi hướng đến khách sạn Woodbriar, trên mặt đất vương vãi những cánh hoa hồng xơ xác, không khí phảng phất mùi cỏ non và mùi hương hoa hồng. Viva và Tor cừng rướn cổ hít căng lồng ngực. Sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ dán mình trên xe lửa, cơ thể của hai cô nhức nhối từng cơn. Nhưng giờ đây, thật hạnh phúc khi lại được hít thở không khí trong lành và tắm mình trong không gian xanh mát ngút ngàn màu lá.
Cuối con đường xuyên ngang rừng thông, chiếc xe ngựa lặc lè nhích từng bước lên con dốc dẫn thẳng đến trước một ngôi nhà sàn đang bồng bềnh ẩn hiện giữa màn sương bảng lảng trên sườn đồi. Bên hiên nhà, một bóng người lờ mờ hiện ra, rối rít vẫy chào Viva và Tor.
“Rose!”, Tor hét vang. Cô nhảy phắt khỏi chiếc xe, suýt nữa thì va phải con ngựa, nhảy những bước dài lên những bậc cầu thang, chạy thẳng đến trước hiên nhà rồi dang rộng vòng tay ôm chặt lấy cô bạn thân.
“Rose yêu quý”. Tor rạng rỡ, rồi lại cuống quýt ôm chặt lấy Rose. “Trông cậu này! Mới to lớn làm sao”.
Cả ba đã đến nơi. Chủ khách sạn, bà Jane Stephenson và người bạn, Bunty Jackson, đều là những phụ nữ khá vui tính, cả hai là vợ góa của hai sĩ quan quân đội. Mạnh mẽ, hai người phụ nữ mất chồng ấy đã dựa vào nhau, cùng chung tay nuôi nấng bầy ngựa núi giống Welsh, chăm sóc mảnh vườn chung và tự trồng trọt, cung cấp lương thực thực phẩm cho riêng mình – món thịt băm hầm khoai tây và trái cây trộn đại hoàng của hai người chủ khách sạn đã khiến mấy người khách đến từ nước Anh sụt sùi sướt mướt bởi nỗi nhớ nhà da diết chợt bùng lên trong lòng.
Trong lúc quây quần bên nhau trước hiên nhà cùng nhâm nhi những tách cà phê thơm lừng, Rose kể cho Viva và Tor nghe về chuyến đi của mình. Cô được một người bạn của Jack, đại tá Carstairs, cho đi nhờ xe đến Ooty. Cả hai cô gái cùng đồng thanh ghen tỵ với điều kiện thuận lợi trong chuyến đi lần này của Rose.
“Trông cậu tiều tụy quá, bạn thân mến”, Rose bắt chước giọng điệu của Tor. Cô chưa bao giờ có ác ý với bất kỳ ai.
“Ôi bà bầu tọc mạch”, Tor vui vẻ phản ứng lại.
Nhưng Viva thì khác, cô nhận thấy dạo này Rose khá tiều tụy, quầng thâm đã bắt đầu xuất hiện dưới mí mắt. Trông Rose già dặn hơn trước, rất khó phát hiện ra điều này nhưng Viva đã tinh ý nhận ra, bởi âu lo.
“Jack có phiền không khi em đến đây?”, cô hỏi Rose. Thực ra, sẽ không bình thường chút nào khi một người đàn ông đồng ý cho phép người vợ đang bụng mang dạ chửa của mình đơn độc du ngoạn trên cái đất nước Ấn Độ đông đúc này, có lẽ đấy là lý do vì sao những hàng lông mày lại nhướn cao kinh ngạc khi nghe đến chuyện của Rose.
“Em không nghĩ anh ấy sẽ thấy phiền”. Rose đùa nghịch với mẩu bánh quy trong tay. “Poona giống như một cái lò thiêu, vả lại lúc này anh ấy đang rất bận, hơn nữa, đây thực sự là lần cuối cùng của em… ừm, thật dễ chịu khi đến đây”.
Im lặng. Chỉ còn tiếng kẽo cọt phát ra từ chiếc ghế mây mỗi khi Rose đung đưa người.
Jane hỏi ba cô gái liệu có lấy làm phiền khi bữa tối sẽ thay đổi chút ít – Jane và Bunty đang tham gia tập vở hài kịch Cô ấy hạ mình để chinh phục, bảy giờ cả hai sẽ lại phải đến chỗ tập để dượt lại một lần nữa. Bữa tối sẽ được phục vụ trong phòng riêng, nên ba cô gái sẽ rất thoải mái vừa ăn vừa chuyện trò mà không sợ ai quấy rầy. Liệu xúp cà ri cay, cá hồi bản địa, khoai tây trộn sữa, kem và pho mát đút lò cùng bánh táo tráng miệng có vừa vặn cho cả ba hay không?
“Nghe đã thấy ngon miệng rồi”, Rose lịch sự trả lời. “Thế những vị khách khác đang ở đâu?”.
“Ôi, tuần này chỉ có bốn khách, tất cả đều ra ngoài đi câu và cưỡi ngựa”, Jane nói. “Ở đây chúng ta trở nên bé nhỏ, các cô rất khó phát hiện ra bọn họ, suýt nữa thì quên – tôi phải cho các cô biết chuyện này, rất có ý nghĩa đấy”. Bà biến mất trong phòng khách còn bảng lảng khói thuốc, rồi nhanh chóng xuất hiện trở lại với một cuốn sổ lưu niệm bìa bọc da màu xanh trong tay.
“Một vị khách ở đây từ tuần trước cho biết cậu ta là bạn của các cô, đây này”. Jane chỉ vào chữ ký non nớt nghuệch ngoạc ngay chính giữa trang giấy.
“Ôi, hượm đã…”, một người làm xuất hiện báo cho Jane biết ngựa của bà đã sẵn sàng. “Tôi sẽ muộn giờ mất nếu không đi ngay bây giờ. Xin lỗi các cô nhé”.
“Chúa ơi”, một lọn tóc vàng rực óng ả của Rose xõa lên trang giấy, “Thật kỳ quặc làm sao. Nghe này, phong cảnh tuyệt đẹp, đồ ăn tuyệt hảo. Tôi sẽ trở lại. Guy Glover, thằng nhóc đã viết như thế ở phần cảm tưởng đấy”. Nó còn để một giọt mực dây ra bên phải chữ ký của mình.
Viva cảm nhận được cơn choán lạnh chạy dọc cơ thể.
“Nó làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?”, cô lầm bầm, nhìn sang Tor.
“Đừng có đổ trách nhiệm cho em”, Tor phòng thủ. “Nhỡ đây chỉ là một sự ngẫu nhiên thì sao? Nhiều người vẫn đến đây mỗi khi thời tiết trở nên nóng nực đấy thôi. Ci Ci cũng bảo với em bà ấy từng có lần đến đây nghỉ dưỡng cơ mà”.
“Chị không trách em”, Viva nói, dẫu sao cô vẫn cảm thấy bực bội.
“Nó có liên lạc lại với chị không?”. Tor hỏi.
“Không”, Viva trả lời cụt ngủn.
Cô nghe tiếng Tor hỏi xin thêm Rose một cái bánh nướng, tiếng kéo rèm cửa sột soạt từ tầng trên vọng xuống. Bên ngoài trời đã bắt đầu sụp tối.
“Chị hy vọng nó chỉ đến đây để chụp ảnh”, Viva thản nhiên nói với Tor và Rose.
Cô cố gắng nhớ lại thực sự đã bao nhiêu lần cả hai trao đổi với nhau về vụ xô xát xảy ra trên tàu, về đám cảnh sát. Bản năng đã giúp cô bảo vệ mình cho đến tận bây giờ.
“Nó chỉ ở đây vài ngày”, Tor thắc mắc. “Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu thằng nhóc ở lâu hơn nhỉ?”.
“Chẳng có gì xảy ra cả”. Viva cố nở một nụ cười. Tor đã đúng, không phải mọi thứ lúc nào cũng quan trọng.
Sau bữa tối, cả ba thỏa thuận với nhau, theo đó Viva sẽ sử dụng chái lồi – một phòng nhỏ được trang bị đầy đủ đồ đạc, khá xinh xắn nằm tách biệt với tổng thể ngôi nhà – còn Tor và Viva sẽ dùng chung căn phòng nằm ở tầng một. Sau khi Viva đã đi ngủ, Tor và Rose cũng dắt nhau lên phòng. Sau khi đã tắm rửa, lồng vào người chiếc áo ngủ, Rose đến bên cạnh cửa sổ, mở tung cánh cửa chớp.
“Nhìn xem”, cô khẽ kêu lên.
Mưa đã tạnh hẳn, mặt trăng rụt rè trải thứ ánh sáng màu xanh dịu dàng qua màn sương mờ đục giăng kín không gian, rơi xuống tấm rèm che cửa sổ.
“Cậu còn nhớ”, giọng Rose nhẹ như gió thoảng, “có lần chúng ta đã hoàn toàn tin câu chuyện về một người đàn ông đang sống trên mặt trăng không?”.
“Ngày ấy chúng ta mới khờ khạo làm sao”. Tor âu yếm thúc nhẹ vào mạng sườn Rose, cô không còn tâm trạng nuối tiếc.
Giường của Rose kê sát cửa sổ, được phủ bằng những tấm chăn dệt từ loại vải lanh tuyệt đẹp. Cả hai cùng nhảy lên giường, mở toang những ô cửa chớp, say mê nhìn ngắm những ngọn núi tím sẫm hùng vĩ lờ mờ ẩn hiện từ đằng xa. Mưa đột ngột rơi xuống, tiếng rơi đều đặn bên ngoài cửa sổ, mùi chanh hòa quện cùng hương hoa hồng cũ kỹ phảng phất quanh căn phòng.
Rose nhắm mắt, kéo chiếc chăn lông vịt đắp hờ ngang bụng.
Chiếc bụng lùm lùm của cô khẽ động đậy khi Rose lật người.
“Mọi chuyện vận ổn chứ, Rose?”, Tor hỏi.
“Tốt cả”, Rose trả lời.
“Có con hẳn sẽ là điểu hạnh phúc nhất trên đời”, Tor mơ màng.
“Đôi khi cũng thấy bức bối”. Tor chợt nghe thấy tiếng khăn tay sột soạt, rất mỏng. “Đấy chỉ là… chuyện vặt khi cậu cảm nhận được những cử động của đứa bé”.
“Thích chứ?”.
“Ừ”.
Tor kinh ngạc. Tại sao Rose không bao giờ nói ra khi cô ấy cảm thấy bối rối và lo lắng về chuyện gì đấy?
Tor chờ đợi, nhưng vẫn không có gì xảy ra, rồi Rose từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tor nằm trằn trọc suốt mấy tiếng đồng hồ sau đấy, đôi mắt cô chăm chăm mở to trong bóng tối, lắng nghe tiếng gió cùng tiếng hú của lũ khỉ từ ngoài xa vọng về. Cô nghe rõ cả tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của Rose. Cảm giác hụt hẫng xa lạ chợt ùa về từ trong sâu thẳm tâm hồn cô, giống như cảm giác khi bạn nhúng chân xuống nước, chắc mẩm rồi mình sẽ đứng trên một vị trí cao ráo và vững chắc, nhưng nước lại sâu hơn bạn tưởng, và không có gì ở dưới chân bạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!