Phía Sau Một Cô Gái - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Phía Sau Một Cô Gái


Chương 28


Dresden đầu tháng 7 năm 1988.

Tôi ngồi trong quán café nhìn ắng nhảy nhót lon ton trên những viên gạch lát phố. Bên kia đường trong dòng người xếp hàng trước xe ke, Francis chốc chốc quay lại nhìn tôi, nửa trông chừng nửa vỗ về.

Trước mắt tôi, mọi thức đều nhạt nhoà. Mồ hôi rỉ ra khắp thân người, khó chịu quá. Tôi gục đầu xuống, tay xoãi ra mặt bàn.

Hồn tôi đang chao đảo đâu đó trong không khí thì có người vực tôi dậy. là Francis. Anh hớt hải đặt tôi ngồi dựa vào mình. Anh ôm nhẹ lấy đầu tôi, dịu dàng đưa cây kem sữa lên ngang miệng tôi cho tôi hớp nhẹ từng miếng. Cơn dễ chịu tăng lên thêm mất phần. Thế nhưng, tôi vẫn mệt lả.

Dresden đầu tháng 11 năm 1988.

Đêm. Tôi dựa vào chiếc gối bông, nửa nằm nửa ngồi trên giường. Căn phòng được thắp sáng leo lét bởi ngọn đèn đường. Cửa sổ khép hờ. Thi thoảng, gió thổi qua khe hở làm tấm rèm trắng cứ phất phơ như ma trơi nhưng tôi chẳng sợ. Con ma trong lòng tôi còn đáng sợ hơn bất cứ ma quỷ nào trên đời.

Có tiếng lục cục dưới bếp, Chắc Francis đang chuẩn bị bữa ăn khuya cho mình. Đã nhiều tuần rồi, đêm nào anh cũng dỗ cho tôi ngủ rồi mới đụng đến công việc riêng. Tôi đưa mắt nhìn sang chiếc bàn đặt cạnh giường ngủ, một đống lọ thuốc. Tôi quờ tay hất chúng xuống đất và rên lên một tiếng lớn. Chưa đầy hai giây sau, anh hấp tấp đẩy cửa chạy vào.

Dresden, 21-12-1988.

Tôi ngồi trên giường ngắm những bông tuyết tí xíu ngoài cửa số đang uyển chuyển chao liệng trong không khí.

“em yêu, cây thông của em này! Cười với nó một cái nào!” Francis tươi cười đứng trước mặt tôi.

Tôi khẽ cười, ánh mắt long lanh nhìn anh. Anh đặt cây thông lên bậu cửa sổ, rồi đưa cho tôi thuốc sáng cùng một ly nước. tôi ngoan ngoãn cho thuốc vào miệng cùng một hớp nước. Xong xuôi anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi và kéo chăn đắp ngang lên người tôi rồi ra khỏi phòng.

Tiếng cửa chính khẽ khàng sập lại, francis đã đi. Tôi nhổ mấy viên thuốc đang nén dưới lưỡi ra lòng bàn tay, rồi đi vào phòng tắm.

Dresden, đầu tháng 2 năm 1989.

“ Anh muốn biết chính xác ngày nao em sẽ chết hay sao mà đòi đi theo vào phòng khám?” Tôi gắt gỏng” Anh chỉ muốn gặp bác sĩ để biết làm cách nào chăm sóc em tốt hơn mà thôi”. Giọng anh mất bình tĩnh.

“em không cần. Anh đi đi. Em sẽ về nước. Em không làm gánh nặng cho anh nữa”.
Tôi vừa khóc vừa chạy dọc hành lang. Francis đuổi theo tôi, hốt hoảng níu tôi lại, ôm ghì tôi vào lòng. Tôi tức tưởi khóc, nửa ngất nửa tỉnh trong vòng tay anh. Hôm đó tôi bỏ buổi khám.

Tôi lẳng lặng lo thủ tục về nước. Hơn một tuần sau, vào một buổi chiều anh đang trong lớp học, tôi bước lên máy bay

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN