Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê - Chương 19: Cho dù bộ cơ giáp kia bị thay thế đi, vẫn là cẩn thận mà giữ gìn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê


Chương 19: Cho dù bộ cơ giáp kia bị thay thế đi, vẫn là cẩn thận mà giữ gìn


Edit + Beta: Ruby

– ——————-

Anna cho rằng cấp trên của cô là vị nam nhân vô cùng đặc biệt, ngoại trừ đặc biệt, cô không thể nghĩ được tính từ nào khác thích hợp để hình dung anh.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tân mang theo một con tinh thần thú gấu trúc, bước đi thật thẳng tắp đi qua ở trước mắt, hồi tưởng lại đủ loại lúc lần đầu tiên gặp anh.

Khi đó cô mới tốt nghiệp từ trường học của dẫn đường, phần công việc đầu tiên liền được phân công làm thư ký bên cạnh Trần Tân lúc đó mới vừa thăng làm chuẩn giáo.

Anna là mỹ nữ nổi danh của trường học dẫn đường, khuôn mặt thiên sứ, vóc dáng ma quỷ, từ khi đi học liền có rất nhiều người theo đuổi, không ít người từng cho là cô tranh giành tình nhân. Đương nhiên cô cũng không phải là nữ tử ngực lớn nhưng không có đầu óc, cô tự tin mình có thể ở dưới trướng Trần Tân làm việc tốt, bề ngoài của cô không liên can tới tín nhiệm của Trần Tân đối với cô trong tương lai.

Ngày đầu tiên đi làm, Anna mặc vào quân phục mới được phân phối, phát hiện quân phục bị phần trên đầy đặn của cô căng ra có chút chật. Cô không có thời gian lại đi xử lý quần áo, đành phải là tháo vài cái nút áo ra.

Cô không biết Trần Tân là trưởng quan như thế nào, chỉ biết vị sĩ quan trẻ tuổi này trên phần điều khiển cơ giáp hết sức xuất sắc, đánh thắng rất nhiều chiến dịch không hề có hy vọng thắng lợi, là một trong những người vô cùng được coi trọng trong một thế hệ sĩ quan.

Lúc đó trong trường học dẫn đường thậm chí còn có fan club của Trần Tân, Anna tuy rằng không điên cuồng vì chuyện như vậy, mà cũng đã thấy hình của anh, biết Trần Tân là một thanh niên anh tuấn, thoạt nhìn trong hình vô cùng ôn văn nho nhã.

Anna nghĩ thầm một người như vậy, hẳn là sẽ không có quá nhiều yêu cầu ở quần áo của cấp dưới, qua loa sửa sang lại quần áo liền đi tới quân bộ.

Văn phòng nằm ở tầng ba mươi của quân bộ, Anna vào thang máy.

Trong thang máy ngoại trừ cô ra, còn có một người khác vào đây. Cô âm thầm liếc mắt nhìn người kia một cái, phát hiện người kia chính là Trần Tân. Trần Tân xách theo cặp làm việc, vừa vào thang máy liền đứng ở ngay chính giữa thang máy.

Anna và trưởng quan ở cùng một phòng, đáy lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, liền len lén nhìn Trần Tân vài lần. Mà Trần Tân chỉ là nhìn chằm chằm cửa thang máy, trên gương mặt anh tuấn nhíu mày lại, tựa hồ không quá vui vẻ.

Ra khỏi thang máy, Trần Tân đi trước, bước chân Trần Tân lại thẳng tắp đạp trên đường gạch, không sai chút nào.

Hai người tiến vào cùng một văn phòng, lúc này Trần Tân rốt cục quay đầu lại nhìn.

“Chuẩn tướng, hạ quan…”

Anna còn chưa có nói xong, Trần Tân liền xua tay ngăn cô lại: “Tôi biết cô là ai.”

Anna không ngờ tới lần đầu tiên gặp mặt Trần Tân lại như thế, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì tiếp theo. Cô nhìn Trần Tân, phát hiện chân mày Trần Tân nhăn lại càng sâu, mà tầm mắt Trần Tân cũng không phải nhìn mặt của cô, mà là ── nhìn ngực.

Trần Tân cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của cô như vậy ước chừng mười giây đồng hồ.

Anna dù chuẩn bị cho công việc như thế nào, cũng không dự liệu được trưởng quan của cô vào ngày đầu tiên làm việc liền không hề che giấu chút nào mà nhìn vào thân thể của cô như thế. Không nghĩ tới Trần Tân thoạt nhìn đứng đắn nghiêm túc, lại là một người hạ lưu như vậy.

“Này.”

Anna phục hồi tinh thần lại, phát hiện Trần Tân đang gọi cô.

Trần Tân nhíu mày nói: “Cởi thêm một cúc trên áo của cô xuống nữa.”

Anna không dự liệu được Trần Tân nhanh như vậy lại không kiềm chế nổi, điều này khác với những gì mà cô tưởng tượng. Cô lắc lắc đầu, cố lấy dũng khí nói: “Trưởng quan, xin cho phép tôi…”

” Bây giờ, lập tức!”

Âm thanh Trần Tân tuy rằng không lớn, mà Anna lại từ đó cảm nhận được một luồng áp bức, càng không khống chế được mình run rẩy hai tay bắt đầu cởi nút áo.

“Bảo cô cởi một nút, cô cởi hết làm gì? Cài vào lại!”

Anna ngẩn người luôn, không biết thế nào là được.

Trần Tân thấy cô sững sờ ở đó, không kiên nhẫn quay người rời đi. Chỉ chốc lát sau, anh lại xuất hiện, mà là cầm giấy bút trở lại.

“Cô có học qua đối xứng chưa? Như vậy mới gọi là đối xứng…” Trần Tân vẽ một bộ quần áo đơn giản trên giấy, ở trên quần áo vẽ mấy đường: “Cô soi gương chưa? Cô có biết cô mặc quần áo thành hình dáng ra sao không?”

“Đúng, cài tới đó, chính là chỗ đó! Quay người!”

Anna sững sờ xoay quanh theo sự chỉ thị của Trần Tân. Trần Tân vươn tay kéo kéo vạt áo cô, lại nhìn một chút, rốt cục nói: “Được rồi, không có chuyện của cô.”

Trần Tân tiến vào phòng làm việc của mình, để lại một mình Anna đầu đầy mờ mịt đứng ở đó.

Những ngày kế tiếp, Anna phát hiện cấp trên của mình hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô. Trần Tân cũng không là người ôn văn nho nhã, càng không phải là một sắc lang.

Anh hầu như chưa từng nói thứ gì ngoài công việc với cô, cũng không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với cô. Chẳng qua là khi Trần Tân phát hiện quần áo của cô, đồ trang trí trên bàn, hoặc là bất kỳ chi tiết nhỏ nào trái với quy củ của anh, anh liền sẽ buồn bực chỉ chỉ chỏ chỏ.

Anna phát hiện Trần Tân đối xử với những người khác cũng giống như vậy, nếu là thuộc hạ nam, Trần Tân sẽ không khách khí chút nào mà rống người, nhưng đối với nữ giới Trần Tân vẫn là bảo đảm mức độ ôn nhu nhất định, ít nhất Anna vẫn chưa từng bị Trần Tân lớn tiếng.

Lại giống như bây giờ, Anna ngồi ở chỗ ngồi chuyên chức cho thư ký bên ngoài phòng làm việc của Trần Tân, nghe thấy Trần Tân ở bên trong rống to: “Chồng cậu là ai!!!!!!”

Vài giây sau, lại là gầm lên giận dữ: ” Đừng nghĩ mà hù dọa tôi! Cậu bây giờ không nói rõ ràng, tôi bóp chết bé mập của cậu!”

Trong phòng làm việc không có người khác, Trần Tân không biết đang gọi điện thoại cùng ai.

“Anna.” Trần Tân gọi nàng.

Anna tiến vào văn phòng, chỉ thấy Trần Tân ngồi ở trước bàn làm việc, trên tay ôm một con tinh thần thú gấu trúc lai lịch không rõ, đang vuốt lông cho con gấu trúc nhỏ xíu kia. Gấu trúc bám ở trên tay Trần Tân, dường như chơi rất là vui vẻ.

“Giúp tôi tìm bộ cơ giáp cấp E ra.”

Anna nhớ tới bộ cơ giáp kia, đó là bộ cơ giáp mà lúc Trần Tân mới vừa nhập ngũ mang theo bên người. Cô chưa từng thấy Trần Tân sử dụng nó, nhưng đã đọc qua một số báo cáo liên quan tới Trần Tân, biết đó là một bộ vũ khí quan trọng mà mấy năm trước cùng anh vào sinh ra tử, Trần Tân vô cùng quý trọng, cho dù bộ cơ giáp kia bị thay thế đi, vẫn là cẩn thận mà giữ gìn.

Cơ giáp thời đại này được chế tạo bằng công nghệ cực cao, lúc chiến đấu có thể biến thành quái vật khổng lồ cao mấy chục mét, mà thường ngày lại tồn tại ở cách thức phối kiện (*). Như là bộ cơ giáp này của Trần Tân chính là ở hình dáng chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn màu vàng nho nhỏ, xỏ vào một sợi dây chuyền.

(*) phụ kiện phối hợp

Trần Tân nhận lấy nhẫn, nhìn một chút, đem dây chuyền kèm nhẫn treo trên cổ của tinh thần thú gấu trúc. Lại giơ gấu trúc lên nhìn trái, nhìn phải, tựa hồ hết sức hài lòng.

“Còn có việc sao? Không có chuyện gì giúp tôi chỉnh lý tư liệu chiến đấu lần trước.”

Anna nhận tư liệu rời đi. Cô ngồi ở trước bàn làm việc của mình, hồi tưởng lại đủ kiểu của Trần Tân lúc nãy, cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi…

Những năm gần đây, cô còn chưa từng thấy qua Trần Tân từng có biểu tình như vậy. Huống chi, tinh thần thú kia là của ai? Theo cô biết, trừ phi là bạn lữ, bằng không người bình thường không thể giao tinh thần thú của mình cho người khác, hơn nữa người độ tương dung không đủ đụng chạm đến tinh thần thú của đối phương, không khác gì một loại thương tổn.

Mà gấu trúc nhỏ xíu kia lại bé ngoan như vậy bị Trần Tân đùa nghịch, tựa hồ một chút khó chịu đều không có.

Anna phát hiện mình hình như hít được mùi vị bát quái.

Chỉ chốc lát, cô lại nghe được tiếng gào của Trần Tân từ văn phòng truyền đến.

“Bé mập của cậu đang nằm trong tay tôi xin tha thứ đây! Cậu chờ đó cho tôi, trở về quất chết cậu!” (*)

(*) câu gốc弄死你 /nòng sǐ nǐ/ có thể dịch là là “giết chết cậu”, mà từ 弄 còn có nghĩa là “làm”… hoi ai muốn hiểu sao hiểu ha =)) Tui dịch thành “quất chết cậu” tiếng Việt phong phú vẫn là hoi ai muốn hiểu sao hiểu ha:3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN