Phiêu Cung - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1385


Phiêu Cung


Phần 5


Tiếng sấm loé lên,tiếng lính hô lẩm bẩm gì đó tôi mở mắt giật mình,nhìn xung quanh những ngọn nến thắp xunh quanh tôi,tôi mặc chiếc váy trắng tay bị trói bởi những con rắn độc cuốn quanh cổ tay và chân…tôi hoang mang nhìn sang hai bên nơi đây dưới lòng đất nó như một căn hầm…đột nhiên có người vuốt tóc tôi.
Hoàng Hậu: Để ta nói cho ngươi biết đây là hầm mộ,con trai ta chết cách đây 500 năm rồi nhưng linh hồn của con ta vẫn còn,thằng bé vẫn luôn khao khát đươc sống lại,kẻ sát hại nó nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng.
-Tôi thì có liên quan gì vậy,bà hiểu lầm gì đó rồi,hay bà lại muốn lấy máu tôi để tế lễ …
-Không đâu ngưoi sẽ phải thay ta chăm sóc cho con trai ta,sao ta có thể giết ngươi được,các ngươi ra ngoài ( tôi thấy tiếng nước sôi sùng sục dường như ngay bên dưới chân bọn họ cứ lầm bầm cứ như là đọc bài văn tế vậy)…
Hoàng Hậu: Hỡi đấng tối cao bát Vương con cháu của Hoàng Thất đã bị sát hại,xin người trên cao che chở đưa con của thần trở về ( sấm loé lên)
Tôi thấy sét đánh vào ngay bên cạnh…
Hoàng Hậu: Chăm sóc con của ta nhé cô gái,ta nhờ ở ngươi…
Họ biến mất chỉ còn một mình tôi,tiếng nước sôi ,những ngọn nến u ám khiến tôi sợ
Tôi: Các người đi đâu vậy,còn tôi nữa mà…có ai không vậy ( các ngọn nến vụt tắt một nửa tôi sợ hãi run cầm cập) có ai không vậy ( tôi hét lên)
Mực nước dâng lên đẩy xác của Bát Vương lên ngay cạnh giường của Lam…
Tôi quay sang nhìn cái xác đột nhiên mở mắt tôi sợ hét ầm lên…
Tôi: Ôi mẹ ơi ( Cái xác bật dậy rồi sờ lên má tôi)
Bát Vương: Ngươi là ai?
-Tôi không biết,không biết ( tôi nhắm chặt mắt) làm ơn tôi sợ …( Cái xác búng tay nến trong căn hầm rực sáng)
Bát Vương bật dậy một bộ xương gớm ghiếc biến căn hầm trở nên rực sáng…
Bát Vương: Ta sẽ không hại ngươi đừng sợ ( sờ lên má tôi,tôi run bắn những con rắn sợ hãi tự bò đi) mở mắt ra ( giọng âm vang)
Tôi mở mắt thấy bộ xương đang nói chuyện liền nhắm nghiền lại.
-Tôi sợ anh lùi ra đi ( cái xác tự lùi ra)
Tôi mở mắt bật dậy nhẩy xuống giường định chạy đi rồi bất chợt tôi dừng lại,do lý trí chăng,tôi quay lại một người đàn ông rất đẹp trai,cuốn hút lịch lãm trong chiếc áo sơ mi đen quần đen …ngó xung quanh
Bát Vương: Giờ thì ngươi hết sợ rồi chứ…( tôi ôm miệng)
-Anh là ai vậy? ( Khung cảnh hầm mộ biến mất tôi đang đứng trên Thảo Nguyên hoa tràn ngập nắng)
-Ta là Bát Vương con trai của Hoàng Đế trị vì hiện tại…
-Điện Hạ đã mất rồi
-Khi nào vậy?
-Hôm nay? ( Bát vương cúi đầu như tưởng niệm) mà rốt cuộc tại sao tôi lại ở đây chứ
-Cô từ đâu tới
-Tôi từ Phiêu Cung ( sắc mặt của anh ta thay đổi đôi mắt chuyển sang đỏ,cơn bão to khiến tôi phải che mắt)
Bát Vương: Người của Tam Vương sao ( Bát Vương nhanh như chớp lao tới bóp cổ tôi) nói tại sao ngươi lại đánh thức được ta,hắn sai ngươi đến để sát hại ta một lần nữa phải không
-Anh nói gì vậy ,tôi đâu biết gì,buông ra đi ( tôi dẫy dụa)
Ngọn lửa lan toả khắp xung quanh Bát Vương đau đớn vội buông tay…
Bát Vương: Lửa…hắn…
Tôi thấy từ xa Tam Vương tay cầm bông sen màu đen cho lên mũi ngửi…
Bát Vương: Tam Vương mày muốn gì?
Tam Vương: Thật hèn kém,một Bát Vương lại có thể vì một cô gái xa lạ mà thức tỉnh,trong khi mẹ ngươi tìm đủ mọi cách mà 500 năm qua ngươi vẫn k thể tỉnh lại…
Bát Vương: Nên ngươi giữ cô ta lại thay vì để mẹ ta lợi dụng cô ta phải không
-Đâu có ta vẫn để cho mẹ của ngươi đưa cô ta đi đó thôi ( Bát Vương đỏ con mắt lao tới)
Tôi thấy rõ gương mặt Tam Vương bình thản Bát Vương chạy đến đâu những ngọn lửa thiêu đốt anh ta đến đó,vì đau đớn Bát Vương gục dần biến từng bộ phận trở lại thành bộ xương…còn chưa đến gần được Tam Vương…
Tam Vương: Ta có nhớ khi xưa ngươi luôn gọi ta là con quái vật,đồ xấu xí ta tự hỏi hiện tại ngươi có thật sự đẹp ( Bát Vương ôm mặt đau đớn)
Bát Vương: Ngươi đê hèn vì chuyện đó sao
Tam Vương: Tất nhiên là không,mẹ của ngươi đã làm gì bà ta có kể cho ngươi không,khi ta sinh ra mẹ của ta cũng như mẹ ngươi là một thứ phi,mẹ của ta hiền hậu đến mức luôn nói những điều tốt đẹp trước mặt Điện Hạ về mẹ của ngươi,đổi lại là gì khi sinh ra ta mẹ của ta khóc 3 ngày 3 đêm vì hình dáng của ta không giống đứa trẻ khác,bà bị miệt thị rằng sinh ra một con quái vật ( Cười cắn răng) sau đó ta thấy cung nữ nói với mẹ răng khi mẹ mang thai ,Hoàng Hậu hiện tại đã tặng mẹ của ta tinh hoa của bông sen ai cũng nghĩ đó là thuốc bổ để an thai nhưng mẹ của ngươi biết, mẹ ta dị ứng với hoa sen đó là điều tối kị vì quá tức giận mẹ của ta đã tới gặp mẹ ngươi và nói rõ sẽ cho Điện Hạ biết nhưng chẳng hiểu sao Điện Hạ không tin lại còn đẩy mẹ ta tới Phiêu Cung cách ly với hoàng thất sau này ta mới biết vì ông ta nói đứa trẻ k có trái tim dị dạng như ta sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện hoàng thất( Tam Vương cười) …ngay cả lúc chết ông ta cũng vẫn nghĩ vậy…
Bát Vương: Vậy rồi sao ,ngươi trả thù vì điều đó sao
-Ta đâu hèn hạ đến mức đó,ta và mẹ tự tái tạo lại Phiêu Cung ngày ngày sống ở nơi đó k ra bên ngoài…bà luôn nói ở dưới kia có anh em của con họ tốt lắm,ta nhớ các ngươi còn ném đá vào ta rất nhiều lần ta vẫn nói với mẹ “ Con chơi vui lắm mẹ ạ” để bà vừa lòng…nhưng với mẹ ngươi thì mẹ con ta vẫn là cái gai trong mắt,bà ta mời mẹ ta đi uống trà và mẹ ta không đi cũng phải đi vì khi đó mẹ ngươi lên làm Hoàng Hậu rồi…trước khi đi mẹ ta có nói “ Dù có ra sao cũng hãy bao dung con nhé” ( Tam Vương nhìn lên trời) ta nghe lời mẹ nhưng chính ngươi muốn giết chết ta trước giống mẹ ngươi giết mẹ của ta vậy…( Bát Vương nhìn lên)
Bát Vương: Nếu ta k giết ngươi thì sẽ có ngày ngươi giết ta trước,ta chủ quan nghĩ ngươi k đủ năng lực…ta đã sai hãy trả lại trái tim ta
Tam Vương: Mãi mãi ngươi sẽ không được hồi sinh ( Tam Vương dơ tay ngọn lửa bùng lên)
Bát Vương: Hoá ra ngươi dùng cô ta để gọi ta dậy khiến cho ta tan biên hẳn ( Tam Vương nhếch mồm)
Ngọn lửa lao tới Bát Vương sấm chớp đánh liên tiếp vào Bát Vương…tôi chạy tới kéo tay Bát Vương rồi ôm .
Tôi: Tam Vương xin hãy tha cho ngài ấy
Bát Vương: Tránh ra ta k đứng sau phụ nữ
Tôi : Im đi ngài muốn sống lại k hả
Tam Vương: Mau cút ra …
Tôi: Dù sao anh cũng lợi dụng tôi,tôi k thể để anh đạt dc mục đích (nắm lấy tay bát Vương giây phút này Bát Vương nhìn Lam như cảm mến) anh biến mất đi đi
Bát Vương: Ta nhất định sẽ trở lại sẽ cứu em khỏi hắn
Tôi:Đi đi
Bát Vương: Ta nhất định sẽ ngày đêm tu luyện
Tôi: Dc rồi tôi chờ anh
Bát Vương: Nhất định vậy nói vs mẹ tôi trái tim ở Phiêu Cung…
Tôi: Tôi sẽ tìm cho anh mau đi đi ( Tam Vương cười lớn)
Tam Vương: Các ngươi chơi trò mèo vờn chuột đó à ta cảm động sắp khóc rồi
Bát Vương: Ta nhất định sẽ ( Quả cầu lửa lao tới tôi đỡ phụt máu vào Bát Vương) ta nhất định sẽ tìm em
Tôi: Đi đi nhanh…( Bát Vương biến mất)
Tam Vương ngạc nhiên khi thấy Lam đỡ cho Bát Vương…
Tôi: Anh cũng đã rất khó khăn rồi ( tôi gục xuống nền khung cảnh trở về Phiêu Cung) tôi rất thương anh ,anh không phải là quái vật những kẻ chê bai anh họ cũng sẽ trả giá cho lời nói của mình ( Tay chân tôi dần mờ đi)
Vũ Khả: Tiểu đồng mau đưa cô ấy đến đầm sen ném thẳng xuống đó nếu k cô ấy sẽ chết
Tiểu Đồng: Vâng ( bế Lam đi vội vàng)
Vũ Khả: Cô ấy vô tội mà Tam Vương sao người lại đối vs cô ấy như vậy
Tam Vương: Theo ngươi ta phải đối với cô ta ra sao?
-Cái này,thần… cô ấy trúng gì vậy ạ
Tam Vương: Quả cầu lửa …( nói rồi biến mất)
Vũ Khả: Tiểu Đồng sống rồi cô ấy sống rồi
Tiểu Đồng: Tôi ném cô ấy xuống rồi
-Quả cầu lửa chỉ có tác dụng với linh hồn và ma quỷ,cô ấy sẽ k sao đâu ???
Tiểu Đồng: Vậy tốt rồi khổ thân toàn bị thương thôi
Vũ Khả: Cứ để cô ấy dưới hồ sen sẽ giúp cô ấy khá hơn…
Tại gốc cây Liễu ở Phiêu Cung Tam Vương đứng lặng trước một ngôi mộ.
Tam Vương: Mẹ con để hắn chạy thoát mất rồi ,con cũng chưa giết kẻ đã sát hại mẹ bà ta vẫn sống và con muốn giết trái tim bà ta bằng cách huỷ hoại đi con trai bà ấy,con muốn bà ta sống trong đau khổ ,muôn vàn đau khổ giống như mẹ con ta phải chịu vậy…
Tại Thuỷ Cung.
Linh hồn của Bát Vương sắp tan biến trước mặt mẹ mình.
Bát Vương: Con cần Linh Khí của điện hạ ( Vua đã mất) trái tim ở Phiêu Cung cần có 2 thứ đó con sẽ sống lại…
Hoàng Hậu: Phiêu Cung
Bát Vương: Hắn ngoài sưc tưởng tượng của mẹ người giết con là Tam Vương
Hoàng Hậu: Ra là con quái vật đó…tại sao nó dám động đến con trai ta
Bát Vương: Mẹ đã giết mẹ hắn phải không?
( Hoàng Hậu đổi sắc mặt)
Hoàng Hậu: Hắn biết sao?
Bát Vương: Mẹ điên rồi con xấu hổ vì mẹ…( nói xong biến mất)
Hoàng Hậu: Con trai…con trai à con k hiểu đâu hậu cung mẹ chỉ vì ghét cô ta giả tạo luôn tỏ ra đoan chính…
Quân Sư: Hoàng Hậu xin bình tĩnh như Bát Vương nói hắn ngoài sức tưởng tượng
Hoàng Hậu: K dc bứt dây động rừng giờ ta phải đi lấy linh khí của Điện Hạ còn trái tim để từ từ tính
Quân Sư: Tại sao vậy ạ thần xin nguyện đi lấy trái tim Bát Vương về
-Ngu xuẩn ngươi nghĩ Phiêu Cung có thể ra vào sao,những người tới đó đều 1 đi k trở về phải tìm hiểu thật kĩ rồi tính tiếp…
Tối đến tại Phiêu Cung gió thoang thoảng Tam Vương đi gần tới bông sen trắng
Tam Vương: Ngươi muốn gì ( bông sen nhả ra giọt nước mắt của Lam khóc rơi lên bông hoa hôm qua,Tam Vương vụt thấy kí ức từ bé của Lam luôn khao khát có mẹ,luôn đứng một mình) đến ngươi cũng bênh cô ta sao ( bông sen rũ xuống ý gật) nực cười điên hết rồi …( chợt bàn tay bám lên cầu gỗ chồi lên tóc tai xoã sượi khiến Tam Vương giật mình)
Tôi lấy hết sức thở rồi trèo lên nằm vật ra…ôi cha mẹ ơi uống bao nhiêu nước mình là người trời mất rồi…( Tam Vương quay đi) anh đi đâu vậy?( bật dậy) tôi muốn học ma thuật…( Tam Vương nhăn mặt) anh dậy tôi đi ,tôi muốn có thể tự bảo vệ mình…
Tam Vương: Mẹ của ngươi cũng luôn nghĩ về ngươi như ngươi nghĩ về bà ấy vậy ( tôi thay đổi sắc mặt)
-Vậy…vậy sao,thật vậy à ( tôi chuẩn bị khóc mếu máo) mẹ …Tam Vương trong lòng tôi ngài không phải người xấu xí ,tôi tin tâm hồn ngài đẹp như đoá sen vậy.
-Ta không có linh hồn…( quay đi)
-Này người gì tim vs linh hồn cũng k có vậy thế anh k có cái gì anh báo nốt đi …( tôi cứ chạy theo sau anh ta trên cây cầu) …
Trong làn gió ,trong không gian tất cả đều yên bình đến kì lạ…
Tôi về thay đồ rồi nghĩ đến những điều vừa làm,dạo này mình sao máu chiến k sợ chết vậy nhỉ,hay tại mình đã chết một lần nên máu hơn …( tôi rùng mình rồi nghĩ tới lời anh ta nói về mẹ) ít nhất mình k cô đơn khi còn có bố,anh ta hẳn là đã trải qua rất nhiều điều rồi…
Hôm sau tôi dậy sớm ra hồ hái ít nụ sen về tách hạt rồi hầm canh,tiểu đồng giật mình khi thấy tôi…
Tiểu Đồng: Cô về khi nào vậy
-Tôi khoẻ rồi anh thử xem canh này thế nào?( húp thử)
-Cũng khá đấy học đâu vậy
-Tôi xem công thức anh ghi ở trên bảng và làm theo đấy
-Ối kì công quá ,cảm động quá ,cám ơn cô đã làm cho tôi ( tôi đập tay)
-Tôi làm cho Tam Vương.
-Chuyện gì sau một đêm vậy
-Tôi định học ma thuật từ ngài ấy ( Tiểu Đồng phụt canh vào mặt tôi)
-Cô á ( cười ngặt nghẹo)
-Tôi học hơi bị nhanh đấy tôi đi đây mà đi hướng nào nhỉ
-Hết cây cầu gỗ sau màn mây trắng là nơi nghỉ ngơi của ngài ấy…
-Đùa đấy tôi nấu nhiều anh ăn đi,ăn xong dọn hộ tôi đống phân chim nhé
-Này cho dc bat canh mà nhờ vả thế ( tôi cười quay đi)…
Tôi hít thở đi qua cây cầu tiến tới màn mây trắng nhưng k tìm thấy lối vào,mây gì cứng như tường vậy…tôi cứ lao vào thì đập đầu vào như va phải tường vậy,cứng và rất đau…cửa ở đâu vậy…
Tam Vương đang ngồi thiền rồi bất chợt thấy ồn ào bên ngoài,tiếng Lam lẩm bẩm rồi tiếng cứ đập đầu bôm bốp vào đám mây…
Lam: Tam Vương ơi tôi tới rồi ( Tam Vương thở dài rồi nhắm mắt bên ngoài nhí nhéo khiến ông ta cáu lên hất tay…đám mây tự động giãn ra)…
Tôi cười khi thấy mây giãn xuất hiện một căn nhà gỗ cổ kính đơn sơ,mộc mạc như chính con người anh ta vậy…tôi định gõ cửa thì cánh cửa tự mở…
Tôi: Tôi mang canh tới cho ngài ạ
-Để đó rồi lui đi
-Xin Tam Vương nhận đệ tử một lạy,xin hãy dậy cho đệ tử ma thuật để có thể trở về ( cúi đầu khiến Tam Vương ngạc nhiên)
-Ta xưa nay không nhận học trò
-Thì bh nhận có sao đâu ạ
-Ta sẽ bảo Vũ Khả dậy ngươi
-Không tôi muốn nhận người làm thầy ,thầy giỏi hơn Vũ Khả mà ( cười ngây ngô) thầy ăn canh đi
-Đừng gọi ta là thầy
-Vậy anh ăn canh đi ( Tam Vương ấp úng khi thấy gọi anh ngọt ngào cùng điệu cười ngớ ngẩn)…
Thấy Tam Vương bê canh lên ăn tôi cứ nhìn
Tôi: Thế nào em nấu đấy ngon không?
Tam Vương: Cũng Được
-Vậy bây giờ ngày nào em cũng nấu cả cơm nữa nhé
-Ta không ăn mặn ( tôi lầm bầm)
-Không ăn mặn thì sức đâu mà chiến
-Là sao? ( tôi xua tay)
-Không sao ( tôi đứng dậy lau dọn phòng thấy cuốn sách hay tôi lặng nhìn)
-Đọc nó đi có ích cho ngươi đấy
-Vâng ( tôi mở ra đọc chăm chú)
Tam Vương ra bên hiên ngồi gẩy đàn nhìn ra hồ sen,gương mặt lạnh tanh khi gẩy đàn,đàn réo đến đâu mặt hồ gợn sóng tới đó …
Tam Vương: “ Phiêu Phiêu tự tại như làn gió,rũ bỏ bụi trần như cánh sen,hân hoan tiếng cười quanh cơn gió ,lại khiến phiền lòng một nhành sen”…
Tôi nhìn Tam Vương trong bộ quần áo trắng gẩy đàn và làm thơ thu hút đến kì lạ,ngài ấy làm thơ cũng hay thật…
Bản nhạc đã kết thúc Tam Vương đứng dậy đi vào thấy Lam ngủ ngon lành kê đầu lên cuốn sách ( Thế đòi học bài là đây)…Ngài lấy chăn mỏng đắp lên người Lam,Lam tóm tay khiến ngài giật mình
Lam: Một chiều mưa rất buồn vì không thể dối lòng mãi (Sờ tay lên khuôn mặt Tam Vương bên ngoài trời đổ mưa)
Tam Vương lùi lại
Lam: Ngài nếu không có linh hồn tôi có thể giúp ngài có linh hồn,ngài không có trái tim tôi sẽ giúp ngài bằng việc tạo dựng một trái tim chỉ cần ngài không rũ bỏ bản thân ,vẻ ngoài có thể thay đổi nhưng tâm hồn thì không,tôi thấy nỗi cô đơn trong mắt ngài và tôi muốn cùng ngài tạo dựng một tương lai tại nơi này…ngài đồng ý không ( Tam Vương vụt biến mất) này đang nói vào ngọt như nước thế lại biến mất…
Tam Vương ra hồ sen bám tay vào cây cầu gỗ …
Vũ Khả: Ngài đây rồi có tin bên dưới Lục Vương tạo phản…Tam Vương ngài không sao chứ…( Thấy bất động đơ người) Tam Vương người sao vậy…
-Ta …ta lần đầu cảm thấy khó chịu
-Ngài ốm ạ ở đâu vậy ạ
-Trong lòng…
Vũ Khả ngẩn ngơ nhìn Tam Vương…thấy Lam đi ra từ trong phòng Tam Vương
Lam: À ngài đây rồi chúng ta nói nốt chứ nhỉ
Tam Vương: Vũ Khả ta đi trước nhé ( Vội Vàng)
Vũ Khả: Bên dưới có biến rồi ạ
Tam Vương: Để sau nhé ta đi trước ( Biến mất trước khi Lam chạy đến)
Tôi chạy đến anh ta lại biến mất…
Vũ Khả: Cô làm gì Tam Vương của tôi vậy
-Tôi bảo gây dựng trái tim cho anh ta và bắt đầu tương lai tại nơi này,tôi nói gì sai à
-Cô yêu Tam Vương à
-Đâu có
-Vậy tại sao nói như với người yêu vậy
-Tôi làm ngài ý hiểu làm vậy à
-Chứ sao nữa,ngài ý chạy mất hình rồi kìa ( Vũ Khả cười) tiếp tục phát huy nhé tôi tin làm vậy cô sẽ sớm dc về cố lên ( tôi dơ tay tét vào tay Vũ Khả)
-Dc tôi sẽ phát huy( Kb rằng bị Vũ Khả kích đểu) …
Vũ Khả: Mai Thái Tử sắc phong chuẩn bị đi ăn cỗ nhé,kp ăn chay như ở đây
-Dc ăn thịt ạ
-Dưới đó dc
-Ối ngày tháng đẹp nhất đến rồi…
Cô gái ngu ngơ đó liệu có làm thay đổi được vị Tam Vương với gương mặt quái vật,tình yêu liệu có thể thắp sáng trong con người đã rũ bỏ bụi trần ,chúng ta chờ ở những phần sau nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN