Phiêu Cung - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1393


Phiêu Cung


Phần 6


Phiêu Cung đó ngự trên 9 tầng mây,cảnh sắc như chốn bồng lai tiên cảnh,bước vào cánh cổng là trồng những cây hoa anh đào hai màu hồng và trắng,hoa rơi phủ lối đến mức không nỡ dẫm lên chúng sợ làm hỏng đi cảnh sắc nơi này,đi sâu thêm là một hồ nước xung quanh bao bọc bởi hàng trăm loài hoa đua nhau khoe sắc,nếu thấy hương sen chắc bạn sẽ ngạc nhiên vì hồ sen nơi này rộng lớn và vô cùng yên bình,phía giữa có cây cầu gỗ đơn sơ mộc mạc nơi dẫn đến nơi ở của chủ nhân Phiêu Cung…vậy đấy nơi này đẹp đến vậy đấy ,thế mà tại sao lại lắm phân chim ị đến thế này ,để tôi phải quét ngày đêm mà vẫn không sạch ( tôi lụng bụng ném bụp cây chổi quét)
Tiểu Đồng: Đoạn đầu cứ tưởng làm một đoạn văn ngắn khen Phiêu Cung ,thế mà câu sau lộ ngay bản chất,tôi biết ngay mà.
-Thế tôi hỏi anh tại sao phải nhặt từng hạt đỗ cho chúng ăn rồi lại phải dọn phân của chúng,khác nào tự mua việc vào người chi bằng bắt chúng lên hầm ăn cho bổ.
-Đàn chim này do mẹ Tam Vương nuôi từ ngàn năm nay thế mà cô lại có ý định trần tục là thịt để ăn ( tiểu đồng gõ vào đầu tôi)…bát nháo lo mà làm đi.
-Tôi muốn học thuật thì phải thế nào,hôm qua tôi có đọc đươc một đoạn trong một cuốn sách có nói “ Bỏ tâm tư để hoà vào ma thuật,bỏ tâm khí để hoà vào sinh thuật,vậy là thế nào”?
-Nhắm mắt lại đi ( tôi nhắm)
-Gì vậy anh cho gì à
-Cô hãy nghĩ đến những bông hoa trong khu vườn này…( tôi nghĩ đến) và hãy mở mắt ra
Tôi làm theo lời Tiểu Đồng nghĩ đến cánh đồng hoa bên hồ rồi mở mắt …thật ngạc nhiên là tôi đang đứng giữa nơi này…
-Tôi…tôi làm đươc rồi này
Tiểu Đồng: Thật ra ma thuật khó cũng có thể nói là khó nhưng cũng dễ nếu cô hiện tại trong lòng chỉ như tờ giấy trắng không vướng bụi trần sẽ dễ học hơn…
-Tôi thông minh quá phải không
-không đâu do cô được hưởng linh khí từ hồ sen nên cô có ma thuật từ lâu rồi chỉ là kb cach sử dụng thôi,chứ người thường có học cả đời cũng k học nổi đâu…
-Vậy tôi nghĩ đi đâu sẽ đến đó đúng k
-Còn tuỳ đừng làm điều ngốc nghếch đấy
-Yên tâm…tôi sẽ cẩn thận ( tiểu đồng thở dài không tin vào tôi cho lắm)…
Tôi nhắm mắt nghĩ đến canh cổng của Phiêu Cung …đúng là tôi đang đứng trên nóc cánh cổng Phiêu Cung và nhìn thấy cả thiên hạ…tôi cười lớn “ Tôi làm đươc rồi “ ( Hét lớn tung hoa anh đào vương trên nóc cổng)…
Tại Băng Cung…
Tiếng tát đôm đốp vào mặt đối phương của chính cung vợ Ngũ Vương đang tát vào mặt Ly
Vợ: Mày dám để có thai à con phàm tục kia,mày nghĩ mày là ai?là ai hả ( Nghiến răng tóm tóc)…
Ly: Tôi chỉ nghĩ làm người của Ngũ Vương có con với người là chuyện bình thường,tôi không mong cao sang gì cả.
-Mày k mong cao sang vậy mày giữ lại cái thai làm gì hả trong khi tao còn chưa có…
-Tôi thật sự không cố ý xin người để cho tôi được sinh đứa bé này ra
-Còn lâu…người đâu đưa nó đi khử sạch thứ trong bụng nó đi cho ta
Hầu: Kìa chính phi người làm vậy nếu Ngũ Vương biết đươc sẽ k ổn đâu ạ
-Ta tự có cách nói với ngài ấy
Ly: Tôi xin chính phi hãy để cho con của tôi được sống…tôi cầu xin cô
-Ta vẫn sẽ giữ mạng sống cho ngươi nhưng đứa bé thì không thể ,ngươi k có tư cách sinh con cho hoàng thất…lôi nó đi…
Ly tóm tay người hầu.
Ly: Ngũ Vương sẽ không về kịp mất phải làm sao đây?
-Tôi cũng hết cách rồi phải thế nào đây?
-Tìm cô gái tên Lam cô ấy sống tại Phiêu Cung hãy nói cô ấy giúp tôi,cô ấy là người tốt chắc chắn sẽ giúp được tôi…
-Phiêu cung là nơi không thể tới,tôi không thể biết con đường đến đó
-Vậy có cách nào khác không
-Tôi sẽ viết một tờ giấy cô đọc nội dung đi tôi sẽ nhờ những chú chim đem tới Phiêu Cung …
-Mình là Ly đây mình đang mang thai và bị chính cung ép bỏ thai tại Băng Cung,mình xin cậu hãy nói Tam Vương đến cứu mình ,mình thật sự hết cách mong cậu nhớ đến và giúp mình …” Buộc tờ giấy lên chân 1 con chim”
Hầu: Hãy theo đàn chim của Phiêu Cung gửi nó đến cô gái tên Lam…
Tại Hoàng Cung…
Thái Tử: Sao rồi mai ta đăng cơ vậy mà Lục Vương hắn đang tạo phản,vậy ai trong số các ngươi giúp ta tiêu diệt phản địch đây
Thập Vương: Dù sao đó cũng là anh em xin Thái Tử hãy nhẹ nhàng…
Thái Tử: Hãy gọi ta là Điện Hạ từ bây giờ…
Thập Vương: Thứ lỗi cho thần…( nắm chặt tay)
Thái Tử: Nhân từ với kẻ địch chính là giết chết chính mình,các ngươi phải ghi nhớ dù là anh em chỉ cần có ý phản nghịch ta nhất địch giết không bỏ xót…
Ngũ Vương: Thần xin nguyện đi tiêu diệt phản loạn ( Thái Tử cười)
Thái Tử: Thật sự đúng là chỉ có Ngũ Vương quan tâm tới ta…
Thập Vương: Ngũ Vương anh…anh điên rồi ( Tam Vương giật tay Thập Vương ý đừng nói)
Thái Tử: Tam vương không có ý kiến gì sao?
Tam Vương: Thần ốm đau bệnh tật chỉ có thể nghe mà không thể tham gia thật đáng hổ thẹn thế nhưng thần luôn ở bên Điện Hạ đó là điều không thay đổi ( thái Tử vỗ tay)
Thái Tử: Đúng là Tam Vương luôn nhẹ nhàng sâu lắng đến vậy…vậy quyết định Ngũ Vương sẽ là người mang đầu của Lục Vương về cho ta.
Ngũ Vương: Thần xin vâng ( năm chặt tay …Tam Vương nhìn rồi cười nhẹ)…
Tại Phiêu Cung.
Tôi hái hết số hoa đỏ trong nửa ngày đến bở hơi tai,chẳng hiểu sao trồng hoa mà lại k thích màu đỏ đúng là lắm chuyện ( vã mồ hôi)…trên lưng đeo rổ hoa đỏ thấy đàn chim xà xuống tôi chạy tới lùa…” Đi đi hôm nay tao dọn 3 lần phân rồi nhé tao không phải ô xin chuyên dọn phân cho cái loại chim chỉ ngắm k dc ăn nhé “
Vũ khả cùng tiểu đồng từ xa nhìn rồi bật cười
Tiểu Đồng: Đôi khi k hiểu cô ta ngu ngốc thật hay là giả vờ nữa
Vũ Khả: Con người nơi này có trí óc nhanh gấp 2 lần cô ta ,đó là với người bt chứ đừng nói những người có ma thuật như chúng ta…nên thế là cũng thông minh lắm rồi
-Tam Vương liệu sẽ giữ cô ấy lại trong bao lâu đây ,câu hỏi này tôi định hỏi anh mà quên mất
-có lẽ ngài ấy còn cần dùng cô ấy để săn bát vương nhưng với ma lực của ngài ấy thì tìm kiếm bát vương k hề khó ,chỉ là lý do có lẽ cô gái kia là kẻ đánh thức dc linh hồn bát vương chăng ( nhìn ra thấy Lam đang đuổi chim)
Tiểu Đồng: Ngài ấy sẽ đưa cô ấy về ạ
-Ta cũng không rõ được,có lẽ hết cuộc đời chúng ta cũng không thể hiểu ngài ấy nghĩ gì?
Tôi thấy một chú chim nhả một mảnh giấy trên nền,gì vậy ( mở ra đọc…tôi thay đổi sắc mặt)…
Tiểu Đồng: Ngài ấy chuẩn bị về đấy chuẩn bị nấu canh đi.
-Tôi thấy hơi mệt tôi về phòng nghỉ được không?
-Sao thế lại lười đấy
-Tôi mệt thật mà tôi về nghỉ trước ( tôi chạy một mạch về phòng đóng cửa lại)…
Tam Vương anh ta sẽ chẳng cứu cô ấy đâu và thậm chí còn chẳng bh nghe mình nói nửa câu…vậy phải làm sao đây? ( tôi thổi phù rồi nhắm mắt nghĩ tới Băng Cung)…Băng Cung hãy đưa tôi tới Băng Cung…( tôi mở mắt đang ở Băng Cung những tảng băng lớn bao bọc nơi đây)…
Một cô hầu đi đi lại lại ở cửa rồi tháy tôi…
Hầu: Cô là ai?
-Tôi đến gặp Ly tôi là bạn cô ấy
-Cô là Lam
-Đúng vậy tôi là Lam…
-Tam Vương ngài ấy có đến không
-Chắc chắn là không rồi giờ chỉ còn trông vào chúng ta,tự cứu cô ấy
-Không thể kháng lệnh chính phi
-Chính phi là cái thá gì mà ép người ta bỏ đi cái thai…( tiếng nói lớn lên)
Chính Phi: Ta phải hỏi ngươi là cái thá gì và từ đâu đến mới đúng
Hầu: Chết rồi ( tôi gạt tay)
Tôi: Cô là chính phi à,cái tay Ngũ Vương đó ăn chơi ra kết quả rồi lại để cho vợ chính áp đặt lên vợ bé,ép phá bỏ thai nghe thế mà được à ( tôi nói oang oang ở cổng)
Chính Phi: Con tiện nhân ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả…( dơ tay tát tôi tóm)
-Đồ đàn bà bạo lực bảo sao Ngũ Vương k làm cô có thai được là vậy đấy ( cô ta điên lên) mọi người đến mà xem chính phi Băng cung ép buộc người ( Cô ta điên trợn ngược mắt)
-Rồi cuộc mày từ đâu tới mà dám xấc xược
-Riêng khoản nói mày tao là đã biết học dốt hay còn nói rõ nghĩa hơn là ngu học ( cô ta hét lên rồi đột nhiên có sợi dây trói tôi lại)
Chính Phi: Mang nó ra sau nhà cho ta…ta nhất định xử con tiện nhân vô phép này…
Tôi: Này …các ngươi k có quyền nhé buông ta ra…con chính phi kia mày có giỏi tháo trói ra tao với mày tay đôi,xưa tao đi học giỏi nhất môn đánh nhau đấy…này …
Tại Phiêu Cung: Tam Vương ngồi đọc sách thấy Tiểu Đông bê canh lên…
Tiểu Đồng: Hôm nay thần làm vội nên hạt sen chưa được nhừ cho lắm…
-Được rồi không sao?
-Thần có thể xin mấy cánh sen trong hồ không ạ
-Để làm gì?
-Con nhỏ hâm đó kêu mệt nằm bẹp trong phòng không ra khỏi cửa,thần đinh cho cô ta uống chút canh sen …
-Ngươi có vẻ quan tâm đến người khác từ bao giờ vậy
-Dạ đâu có thần coi cô ta như em gái,nó cũng ngốc nghếch khờ khạo như đứa em đã mất của thần …( Tam Vương thở dài)
-Ta lại làm ngươi nhớ lại nỗi buồn phải không?
-Dạ k đâu ( xua xua tay) chuyện đó thần cũng đã quên rồi ạ…
-Ngươi không cần nấu đâu cô ta không còn ở trong Phiêu Cung
-Thật sao ạ,ôi vậy con bé điên đó đi đâu,đâu có quen ai ở nơi này…
-Đi làm viẹc nghĩa hiệp ( Tam Vương nhếch mồm cười nhẹ…Vũ Khả xuất hiện)
Vũ Khả: Ngũ Vương đã bắt được Lục Vương rồi ạ…chỉ có điều…Ngũ Vương hắn đã thật sự chặt đầu Lục Vương để tặng cho Thái Tử nhân ngày đăng cơ vào ngày mai …
Tiểu Đồng: Ôi trời ơi sao hắn lại tàn nhẫn vậy…
Tam Vương: Chuyện hay giờ mới bắt đầu đây,Thái Tử cũng là kẻ độc đoán và nham hiểm một khi hắn biết Ngũ Vương từng có ý mưu phản thì dù có lập một hay mười chiến công thì Ngũ Vương vẫn là cái gai trong mắt hắn…Vũ Khả giúp ta tìm người này “ Đưa một bức ảnh”
Vũ Khả: Là phụ nữ sao ạ
-Ta k dc tìm phụ nữ hay sao
-À dạ không ạ?
-Tìm cô ta và đưa tới đây nhất định phải tìm thấy trước Hoàng Hậu…
-Thần xin vâng…
Tiểu Đồng: Vũ khả còn Lam cô ấy …
Vũ Khả: Cô ấy làm sao
Tiểu Đồng: Tự ý rời khỏi Phiêu Cung rồi
Vũ Khả: Sao cơ ,cái này Tam Vương cô ấy chưa biết quy định nên xin người
Tam Vương: Các ngươi có nghe câu muốn một bông hoa đẹp phải biết tỉa và uốn nắn từ lúc mới chớm không? Tiểu Đông đưa cô ta về…
Tiểu Đồng: Vâng…chết rồi con nhỏ ngu ngốc…
Tôi ở Băng Cung được cô ta tặng cho màn tra tấn huy hoàng ,nhúng xuống nước lạnh như băng rồi lại nhấc lên tôi run cầm cầm
Chính Phi: Ngươi từ đâu tới
-Tao nhất định sẽ nói vs Ngũ Vương việc cô áp bức ra sao,rồi khi đó ngài ấy sẽ chán ghét cô
-Im miệng con nhỏ này miệng lưỡi ghê gớm kinh khủng
-Ghê mà bị chơi bẩn trói nhúng xuống nước thế này thì ngươi còn ghê hơn ta trăm lần…( Chính phi tức điên lên)
-Dìm hẳn nó xuống cho ta…
Hầu: Báo….chính Phi có người của Phiêu Cung nói đến đón người ạ…
Chính Phi: Phiêu Cung là nơi ở của Tam Vương đón ai?
-Nói đón một cô gái của Phiêu cung là người phụ nữ của Tam Vưong
-Của tên mặt quỷ đó sao ( cô ta nói nhỏ)
Tôi: Ngươi nói ai mặt quỷ …
Hầu: Tam Vương nổi tiếng thân cận vs Ngũ Vương nếu chúng ta cố chấp giữ lại sẽ thành tiếng và để đích thân Tam Vương tới sẽ khó ăn nói….
-Thả nó ra
Tôi: Con cậu ấy Ly thì sao nếu cô hại cậu ấy tôi sẽ k đi đâu hết ( chơi bài đuổi k đi)
Chính Phi: Đã làm chưa ?
Hầu: Dạ rồi thưa chính phi ( nói nhỏ vào tai cô ta cười)
Chính Phi: Ta nể Tam Vương và chuyện của Băng Cung đã xong ngươi mau cút khỏi mắt ta đừng để ta gặp lại…( họ kéo đẩy tôi ra ngoài)
-Đã xong là sao,cậu ấy ổn chứ Ly ơi …( tôi gọi lớn rồi bị đẩy ra cửa cung ) Tiểu Đồng anh mau cứu bạn tôi với.
Tiểu Đồng: Lo thân cô trước đi
-Anh thấy chết k cứu sao họ ép cô ấy là bạn tôi phá bỏ thai…
-Lam ( quát khiến tôi giật mình) cô có thể nghĩ cho chính mình đc k?
-Tôi khoẻ mà,lúc nãy ốm là tôi bốc phét anh thôi
-Cô điên thật rồi phiêu cung có lệnh cấm k tự ý rời khỏi khi không có lệnh cô hiểu k
-Thế ví dụ có vc quan trọng thì sao
-Dù là bất cứ lý do gì trừ khi cô là chủ nhân
-Ai đặt ra cái quy tắc ngớ ngẩn đó vậy
-Còn ai vào đây ( chớp mắt tôi và Tiểu Đồng đứng trong phòng Tam Vương,tôi ướt sũng như chuột)
Tam Vương: Tiểu Đồng ta có dậy ngươi nói chuyện với một kẻ khờ nhưng nó hiểu chuyện còn hơn nói chuyện với một kẻ bình thương mà hoá ra lại thật sự ngu ngốc chưa?( Giọng vang khắp phiêu cung)
Tiểu Đồng: Dạ tiểu thần vẫn nhớ
Tam Vương: Quỳ xuống ( Tôi nhìn xung quanh)
Tôi: Ai vậy ( Tiểu Đồng đá khuỵ chân tôi trên tay Tam Vương xuất hiện một cành sen gai nhọn ông ta tiến tới dơ lên quật vào tôi,tôi lấy tay cầm) ông không có quyền đánh tôi vì ông chẳng là gì cả ( Ông ta rút chiếc cành sen từ từ ra khỏi tay tôi gai cứa vào tay chảy máu mà tôi vẫn lì vẫn nắm chặt)
Tiểu Đồng: Tam Vương cô ấy k hiểu chuyện ( Tam Vương hẩy tay Tiểu Đồng bị hất ra ngoài cánh cửa đóng lại)
Tam Vương: Chính vì ta không là gì cả nên ta mới đánh ngươi ,nếu ta là gì đó của ngươi thì dù có chết ta cũng nhất định k bh để ngươi chảy dù chỉ một giọt máu ( dứt bựt cành sen khỏi tay tôi đứt toác máu chảy ướt đẫm áo)
Ông ta quật cứ như vậy quật mà không hề nhìn vào tôi lần nào…Tôi thậm chí k thể chạy…
Tôi: Tôi ghét anh…rất ghét ( Tôi k kêu xin bất kì 1 tiếng nào dù cho cành sen đầy gai đó quật tới đâu buốt da thịt đến đó)…
Tiểu Đồng bên ngoài cầu xin…
Tiểu Đồng: Cô ấy còn nhỏ xin người hãy bỏ qua cho cô ấy một làn được k ah,do thần không căn dặn nên vậy lỗi của thần …Tam vương xin người…
Tôi nhớ như in vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của anh ta khi đánh vào người tôi…đến khi máu chảy ướt đẫm tóc tôi gục xuống sàn anh ta ngừng tay…tôi nằm gục chảy nc mắt tay chới với
Tôi: Tôi muốn về nhà…bố ơi hắn đánh con …
Tam Vương: Tiểu Đồng,đưa cô ta đi ( ra ngồi uống trà mặt bình thản)
Tôi mất máu gục trên vai Tiểu Đông cõng chạy rất nhanh máu tôi chảy từ tay rơi xuống cây cầu gỗ…từng giọt ,từng giọt…
Tiểu Đồng: Cố lên tôi sẽ đi làm trà sen cô sẽ khỏi…( người đầy máu) Tiểu Đồng đặt Lam về phòng rồi định cởi đồ thay cho Lam vì áo quá nhiều máu lại còn vết thương…) tôi xin lỗi nhé Lam tôi chỉ muốn giúp cô thôi ( Tiếng Tam Vương nói lên)
Tam Vương: Ngươi ra ngoài đi
-Dạ …
-Ta nói ra ngoài đi
-Vâng ( Tiểu Đồng ra ngoài đóng cửa trong phòng Tam Vương xuất hiện,anh ta nhìn Lam đầy máu trên tóc bàn tay máu chảy không ngừng)
Tam Vương cởi bỏ đồ của Lam rồi biến cánh sen đắp lên người Lam…Lam run bân bật tóm chặt lấy tay Tam Vương…
Lam: Đừng đánh tôi đau lắm …đừng đánh tôi mà…( mê man)
Tam Vương: Vậy sao ngươi k mở miệng cầu xin ta…(Lam đạp chăn hở ra phần ngực Tam Vương quay mặt đi dùng ma thuật kéo chăn lên và không dám quay lại sợ nhìn thấy…)
Hôm sau nghe tiếng suối chảy,tiếng chim hot tôi thấy miệng có nước…mở mắt
Tiểu đồng: Cô tỉnh rồi à ( tiểu đông đang đút canh vào miệng) tôi thấy cô bị nặng nên lấy canh sen hầm cô khá hơn chưa?
-Cám ơn anh ( tôi mặt và môi tái nhợt buồn bã)
-Vui vẻ lên nào mấy hôm sẽ khỏi…
-Ai thay đồ cho tôi vậy
-Tôi nhờ người thay ( ấp úng nói dối)
-Cám ơn tiểu đồng rất nhiều tôi luôn làm anh phiền lòng rồi…( buồn)
Tôi quay đi chùm chăn lên rồi nghĩ tủi thân khóc,hắn là cái thá gì mà đánh mình,từ bé đến giờ chưa bao giờ bị ăn đòn vây mà hắn đánh mình toé máu,đúng là đồ ác nhân…
Tam Vương gẩy đàn bên hồ nghe thấy lời lầm bầm từ Lam ,ông ta gẩy nhanh hơn mặt có vẻ không vui…nghĩ đến lúc Lam nói chẳng là gì mà có quyền đánh ông ta hất văng cây đàn ra mặt hồ,cá dưới hồ chạy toán loạn,chim chóc không dám bay qua…
Tiểu Đồng: Đến giờ đi chúc mừng Thái Tử đăng cơ rồi ạ
-Ta biết rồi ( giọng hầm hầm)
Đi qua vườn hoa thấy Lam đang đứng mặt tái nhợt Lam Vương dừng lại…
Tôi và anh ta đứng đối diện nhau ở hai bên bờ hồ…
Tiểu Đồng: Chào ngài đi ( nháy nháy tôi)
Tôi cúi đầu.
-Cung Kính người …( xong quay đi mặt lạnh nhạt)
Tiểu Đồng: Dc hôm chào thì lại quay đi trước ngài đưng để ý…
Tam Vương: Ngươi k càn nói hộ cô ta…
Tại Hoàng Cung Thái Tử cao cao tự mãn cười lớn
Vua: Kể từ nay ta sẽ trị vì nơi này sẽ đưa đất nước phát triển tốt nhất…
Mọi người tung hô
Vua: Đây là kết quả cho tạo phản ( treo đầu Lục Vương mọi người và ngay cả Thái Hậu đều lặng yên)..( Hoàng Hậu đã lên Thái Hậu)
Ngũ Vương: Điện hạ thiên an…
Thập Vương: Thần không phục
Vua: Ồ vậy ngươi có gì muốn nói…
Tam Vương: Thập Vương đã uống say thần xin đưa về nghỉ ngơi
Vua: Khoan đã để cho Thập Vương nói
Thập Vương: Ngươi là kẻ sát hại anh em và ngươi k xứng làm vua…( Vua cười ngạo nghễ)
Vua: Ngươi muốn ta phải thế nào đây thập vương phải để cho hắn giết ta thì ngươi hài lòng à…
Tam Vương: Thần xin đưa thập vương về đi nào em say rồi
Vua: Món quà bức tranh của Tam Vương ta rất thích nhưng ta muốn một món quà khác từ chỗ của ngươi có được k?
Tam Vương: Chỗ của thần thì có gì đâu ngoài hoa…
Vua: Ta thích một bông hoa sống ở nơi đó ,thế nào để ta tự đi ngắt về nhé
Tam Vương: Thần k hiểu ý người lắm nếu là hoa thần sẽ cho người đi hái về ( mặt đổi sắc k vui)
Vua: Thôi nào bông hoa đó tặng ta có gì khó cho ngươi đâu nào ( Vua vụt biến mất)
Tam Vương nắm chặt tay đổi sắc mặt mọi người xì xào về thứ Vua muốn ở nơi của Tam Vương k hiểu đó là thứ gì…Tam Vương quay ra bên ngoài rồi vụt biến đi…
Tôi đang quét cánh hoa đào rơi ở cổng chợt thấy cơn gió khá lớn,gió bay làm cánh hoa rụng nhiều hơn…Thấy Thái Tử vụt tới đứng ở cổng
Thái Tử: Đây rồi ( Lao tới định tóm vào tay Lam)
Thái Tử định tóm tay Lam thì vụt…Tam Vương tóm lấy tay Vua không cho chạm vào Lam…
Tam Vương: Điện Hạ Phiêu Cung là nơi không có lệnh của thần không ai được tới
Vua: Ta là Vua không có nơi nào mà ta k tới dc,hơn nữa thái độ của ngươi thế này là gì vậy Tam Vương ( Vua cho giông tố nổi lên)
Tam Vương: Ngươi mau vào trong đi ( tôi gật chợt cơn gió cuốn lấy tôi đến sát bên Vua) xin hãy để lại đồ của Phiêu Cung
Vua: Ta k để thì sao ( Tam Vương đổi sắc mặt sang mắt đỏ sấm chớp liên tục mặt hồ trong Phiêu Cung tràn lên cơn sóng cao chạm trời) với kẻ như người ngoài cái miệng múa mép thì làm được gì?
Tam Vương: Hãy trả lại đồ của ta về chỗ cũ
Vua: Hỗn xược ( cho gió lao tới)
Tam Vương dẫm chân nước và sét đều lao tới chỗ Vua…Vua ngạc nhiên k thể chi phối nước và ngay cả cơn gió do Vua tạo ra cũng đang phản lại Vua…
Vua: K thể nthe được k thể nào ( Bàn tay Tam Vương dài ra tóm lấy Lam rất nhanh)
Tam Vương: Ngươi có nghe nói câu kẻ nào bóp nát được mặt trời kẻ đó là Vua chưa ?
Vua: Chưa ai làm được cả rốt cuộc ngưoi là thế nao ( Tam Vương tóm tay lên mặt trời bóp và trời tối xầm lại)
Tam Vương: Ngưoi k có tư cách đứng ở đây ( dẫm chân Vua bắn ra xa)
Tôi ngạc nhiên trước những gì Tam Vương làm anh ta không hề yếu ớt,cũng chẳng hề tập tễnh như mình thấy,anh ta vượt xa so với sức tưởng tượng của tôi,thả tay khỏi mặt trời dần lộ ánh sáng trên gương mặt tôi…tôi ôm miệng nhìn anh ta đứng che cả ánh mặt trời…
Vũ Khả: Chuyện gì vậy ạ dưới Hoàng Cung đang náo loạn chuyện Vua bị đá bay khỏi Phiêu Cung ,ngài giấu bao lâu nay tại sao lại để lộ ra vậy,thế này sẽ k thể bình yên…
Tam Vương: Báo vs triều đình có cơn gió lớn vì Vua đang say nên ngã và báo với Triều đình ta sẽ kết hôn…
Vũ Khả: Với ai vậy sao ngài nói gì thần k hiểu
Tam Vương: Ta sẽ kết hôn với cô ta ( nói xong biến mất)
Tôi còn ngơ ngác …
Vũ Khả: Sao Vua lại tìm cô vậy hắn háo sắc sẽ k bỏ qua đâu…phải kết hôn…
-Tôi thì liên quan gì đến vc kết hôn của anh ta,cưới cô ta sao lại nhìn tôi vậy…
-Là cô đấy còn gì…
-Này…tôi đâu có đồng ý cũng đâu có yêu,tên Tam Vương kia nghe thấy không tôi k đồng ý…
Tam Vương gục đầu xuống hồ nước đỏ sôi sục nghĩ đến việc vừa làm ông ta nhắm mắt thở dài…” Bao lâu nay ta chỉ sông khiêm tốn vậy mà tại sao” ( Ôm mặt)…
Tôi nghĩ đến kết hôn…cưới mà cưới là động phòng…này tôi không chấp nhận ( chạy trên cầu gỗ tìm Tam Vương)…
Vậy đấy Phiêu Cung của chúng ta chuẩn bị có lễ kết hôn rồi,mọi người chuẩn bị ăn cưới nhé !

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN