Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình - Chương 43: Phiên ngoại 3: Đón ông xã
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình


Chương 43: Phiên ngoại 3: Đón ông xã


Phó Ngàn Tư: “……”

Vừa rồi cẩu Kỷ còn nói với cô với giọng ôn nhu, còn tưởng rằng anh bị sắc đẹp của mình làm cho mê muội từ bỏ nguyên tắc.

Không nghĩ tới là do chính mình suy nghĩ quá nhiều: )

Theo như lẽ bình thường, Phó Ngàn Tư nhất định sẽ cùng Kỷ Hàn Trình lý luận một chút, hoặc là làm nũng đến khi anh đầu hàng khuất phục mới thôi.

Nhưng lúc này bởi vì đang phát sốt, tâm lý cùng tinh lực đều yếu đi không ít, lại nói,sau khi bị Kỷ Hàn Trình một lời cự tuyệt cũng không muốn phí tinh thần tranh cãi cùng anh cái gì, cả người ủ rũ oa oa vùi ở trong ngực anh, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu ban đầu.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa bệnh viện, Kỷ Hàn Trình đỡ Phó Ngàn Tư xuống xe, Mạnh Cảnh theo sát ngay phía sau họ.

Đến hai giờ chiều bệnh viện mới bắt đầu làm việc.

Phó Ngàn Tư đo nhiệt độ ở quầy dịch vụ, so với nhiệt độ lúc lên xe thì lần này có phần cao hơn, sau khi được bác sĩ chỉ định cho truyền dịch,Mạnh Cảnh từ đầu chí cuối chạy trước chạy sau lo liệu, Phó Ngàn Tư ngược lại thành cái người nhàn rỗi nhất.

Khi đang ngồi trên băng ghế dài chờ đợi, cô chợt nhìn thấy một góc hành lang bên kia cực kỳ thiếu ánh sáng, dưới gam màu hai bên thành tường được sơn màu nâu, trên mặt đất lát gạch màu xanh lạnh lẽo kèm theo ánh sáng hắt ra từ cửa kính thủy tinh, nhìn làm sao cũng giống như cách mở đầu một bộ phim kinh dị.

Cô giật nhẹ ống tay áo Kỷ Hàn Trình, ý bảo anh nhìn xem: “Em nghĩ ra rồi,em còn chưa xem phim kinh dị với anh.”

Theo ánh mắt của cô, Kỷ Hàn Trình nhìn về phía đó rồi nghiêng đầu nhìn lại: “Không phải nói mình rất sợ sao?”

Cô mỉm cười đắc ý: “Nhưng nếu xem cùng anh thì sẽ không sợ nữa.”

Vừa nói, cô vừa nắm lấy cánh tay anh đem đầu mình dụi dụi vào cánh tay, giọng nói còn mềm mại đến kỳ cục.

Hiện tại cô đang phát sốt, hai má ửng đỏ, hai mắt ngân ngấn nước, da so với lúc bình thường còn tái nhợt hơn một chút nên nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Kỷ Hàn Trình cúi đầu, áp trán chính mình vào cô để cảm nhận nhiệt độ: “Vậy chờ đến khi em khỏe, chúng ta sẽ cùng nhau xem.”

Phó Ngàn Tư gật đầu,hơi có chút cau mày: “Ông xã, thắt lưng của em đau quá.”

Nhiễm cúm siêu vi chính là như vậy, lúc phát tác sẽ vô cùng dữ dội, từ đầu đến chân không có chỗ nào thoải mái và đặc biệt là phần phía sau sẽ vô cùng đau nhức.

Ngay cả khi đang ngồi cũng không thể ngồi yên.

Kỷ Hàn Trình giúp cô vén tóc ra phía sau tai: “Ngoan,sau khi vào phòng bệnh truyền dịch sẽ không còn đau nữa”

Anh để cô dựa vào lòng mình, duỗi tay nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa giảm bớt đau đớn.

Có Kỷ Hàn Trình bên người,trình độ yếu ớt của Phó Ngàn Tư dường như tăng mạnh, sau khi miễn cưỡng đem mình tựa vào người anh, một hồi chỉ huy anh xoa chỗ này, một hồi chỉ huy anh xoa chỗ kia,tiểu công chúa cực kỳ khó hầu hạ.

– —

Do cơn sốt không ngừng hành hạ, vào buổi trưa hôm nay Phó Ngàn Tư đã bắt đầu cảm thấy không có cảm giác thèm ăn cho nên đã ăn rất ít, nhưng truyền dịch thì buộc phải đệm một ít đồ trong bụng, vì vậy Mạnh Cảnh lại đi một chuyến đến cửa hàng nhanh gần đó mua một phần cháo nóng đi lên.

Phó Ngàn Tư bình thường rất kén ăn, ngay cả khi cô đang bị ốm, trong miệng hoàn toàn nhạt nhẽo không có mùi vị gì khi nhìn nó cũng cảm thấy không quá muốn.

Ăn không ngon nên ăn rất chậm, vừa ăn vừa nói chuyện với Kỷ Hàn Trình giống như một đứa trẻ chưa lớn.

Nếu còn nuông chiều như vậy, bát cháo này sợ là phải ăn đến tối.

Kỷ Hàn Trình trực tiếp cầm lấy chiếc thìa trong tay cô, múc một ít đưa tới bên miệng.

“Em cũng không phải là trẻ con.” Phó Ngàn Tư bĩu môi, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng sớm đã ngọt ngào sắp tràn ra khỏi màn hình đồng thời cô cũng rất biết cho anh mặt mũi mà ăn một miếng.

Trong nháy mắt đã đút hết nửa chén cháo.

– –

Sau khi truyền dịch xong trở về nhà, bên ngoài trời đã tối hẳn.

Phó Ngàn Tư nằm trong bệnh viện hai tiếng đồng hồ, cả người sớm đã toát đầy mồ hôi, lúc này luôn cảm thấy khó chịu từ đầu đến chân,sau khi vào nhà liền nóng lòng muốn đi tắm.

Kết quả là, ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng bị Kỷ Hàn Trình bác bỏ.

Lý do là cơn sốt vẫn chưa hạ hẳn, trên người vẫn còn một ít mồ hôi, sợ cô sẽ bị nhiễm lạnh.

Phó Ngàn Tư tất nhiên là muốn ồn ào rồi, cô hung hăng chỉ vào mũi anh: “Bây giờ anh không cho em tắm,đêm nay em sẽ dính chặt anh ngủ.”

Kỷ Hàn Trình chỉ “Ừm” một tiếng, thoạt nhìn giống như cũng không quá để ý.

Phó Ngàn Tư mắt thấy kế sách thất bại, rất nhanh liền thay đổi mạch suy nghĩ: “Nhưng ông xã, người em khó chịu quá.”

“Lúc này tắm sẽ rất dễ bị sốt trở lại” Kỷ Hàn Trình nghiêng đầu nhìn cô rồi hôn lên má cô một cái” Em có lại muốn đến bệnh viện truyền dịch nữa không?” “

Phó Ngàn Tư gật đầu lia lịa.

Thay vì để cơ thể dơ bẩn trùm chăn đi ngủ thì thà rằng truyền dịch thêm mấy ngày còn tốt hơn.

Kỷ Hàn Trình có lẽ cũng biết rằng cho dù mình có dùng bao nhiêu lí lẽ cũng không thuyết phục được cô cho nên lúc này chỉ đơn giản nói hai chữ: “Không được.”

Hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.

Phó Ngàn Tư nhăn mặt, trợn to mắt giận dỗi, Kỷ Hàn Trình bật cười,chồm người qua chuẩn bị hôn lên gò má cô một cái, còn chưa kịp mở miệng dỗ dành đã bị Phó Ngàn Tư đưa tay che lấy miệng anh đẩy ra xa.

Còn tỏ vẻ mình rất dữ: “Tránh xa em ra.”

Trên người Phó Ngàn Tư kỳ thực không có mùi vị là lạ gì cả mà ngược lại còn phảng phất mùi hoa hồng cam quýt.

Nhưng vì sốt và đổ mồ hôi, trên người luôn cảm thấy nhớm nháp nhầy nhụa và vô cùng khó chịu nên mới không muốn để Kỷ Hàn Trình phát hiện.

Theo nữa,đối với một người cuồng cái đẹp như Phó Ngàn Tư,cô tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình xấu xí dơ bẩn ngủ cùng với người mình thích nhưng Kỷ Hàn Trình cái người này luôn thích làm theo ý mình, không nhìn ra được sự phản kháng mãnh liệt trong lòng cô,sau khi thay đồ ngủ cho cô liền đem người ôm lên giường,lấy chăn đắp cẩn thận rồi nằm xuống bên cạnh.

“Hừm hừm hừm” Phó Ngàn Tư vừa nằm xuống đã bắt đầu đưa lưng về phía Kỷ Hàn Trình, dùng một loại tư thế chính mình đang rất “bị tổn thương” tiêu chuẩn, nhỏ giọng làu bàu “Bẩn, thật sự quá bẩn.”

Mặc dù đã được cẩu Kỷ giúp thay đồ ngủ sạch sẽ nhưng… người còn chưa tắm rửa cơ mà,như vậy há chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc ở bẩn hay sao.

Kỷ Hàn Trình vươn tay đem người lật trở về, trực tiếp dùng hành động chứng minh là anh thật sự không ngại.

Phó Ngàn Tư giãy dụa bất mãn nhưng chỉ có thể ở trong lòng bất mãn nói thầm vài câu:”Đúng là quá biến thái! Mùi thơm không thích lại thích tự ngược chính mình…..”

Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút ngọt ngào – bởi vì cô biết anh thực ra không có ý gì xấu chẳng qua là vì thân thể của cô mà lo nghĩ.

Kỷ Hàn Trình tối hôm qua xã giao trễ, buổi trưa hôm nay còn mở một cuộc họp hội nghị cấp cao chưa kịp có thời gian nghỉ ngơi, lúc này ôm Phó Ngàn Tư, cảm thấy người trong tay mình vừa ấm áp vừa mềm mại, bất tri bất giác cũng có chút buồn ngủ.

Anh cúi đầu hôn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Ngủ thêm một lát?”

“Đã ngủ hơn một giờ trong bệnh viện,ngủ thêm nữa anh không sợ em thành heo mập sao?” Sau khi truyền dịch xong, tinh thần Phó Ngàn Tư trở nên rất tốt, tốt đến mức không giống như một bệnh nhân phát sốt do nhiễm phải cúm siêu vi.

Đưa tay chọc vào hầu yết Kỷ Hàn Trình, còn muốn nói gì đó bỗng nhiên phát hiện anh hình như đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, lúc này cô có thể nhìn thấy rõ quầng thâm dưới mí mắt anh.

Phó Ngàn Tư tuy là bình thường được anh cưng chìu có thể bay lên trời,nhưng khi phát hiện Kỷ Hàn Trình dường như đã rất mệt mỏi, cô lập tức sẽ trở nên rất hiểu chuyện, không nháo ảnh hưởng tới anh nghỉ ngơi, nhẹ nhàng nói thầm: “Ông xã,ngủ ngoan nha.”

Kỳ lạ chính là, rõ ràng cô không buồn ngủ nhưng khi nói xong câu kia, cả người cũng dần dần sinh ra cảm giác buồn ngủ,rất nhanh liền từ từ khép lại mí mắt.

Và trước khi mất đi ý thức, Phó Ngàn Tư vẫn là hết sức nghiêm túc ngửi mùi trên người cô lại một lần, cảm thấy rằng cơ thể vẫn như lúc bình thường mới miễn cưỡng cho ra một cái kết luận “Tuy rằng không thơm như bình thường nhưng cũng xem như là không có mùi gì kì lạ” bình thản an tâm mà ở trong lòng Kỷ Hàn Trình ngủ.

– –

Phó Ngàn Tư trận này phải mất bốn ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn, hai ngày giữa là cuối tuần, tiến độ của nhân vật mới cũng không bị trì hoãn thời gian quá nhiều.

Càng về cuối năm, Kỷ Hàn Trình càng bận rộn hơn, mấy ngày nay Phó Ngàn Tư đều theo tài xề trở về nhà trước, đến tối muộn, Kỷ Hàn Trình mới mang theo cả người khí lạnh cùng mùi rượu nhàn nhạt trở về.

Tối hôm qua, Phó Ngàn Tư không đến mười giờ đã lên giường ngủ sớm, lúc đầu cô muốn vừa đọc sách vừa đợi Kỷ Hàn Trình trở về, kết quả là không biết do cuốn sách quá nhàm chán hay là ổ chăn quá mềm mại làm cô bất chợt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết qua bao lâu, trong lúc ý thức dần trở nên mơ hồ, Phó Ngàn Tư cảm giác có người đi tới bên cạnh, khom lưng giúp cô sửa lại tư thế nằm sau đó còn giúp cô đắp kín chăn, đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Trên người người đó thoang thoảng mùi tuyết tùng trộn lẫn với mùi rượu nhạt, theo động tác giống như có như không.

Nhưng có lẽ vì bản thân quá mệt nhọc, không quá xác định đó là thật hay chỉ là một giấc mơ,trong lúc mơ hồ, Phó Ngàn Tư rất nhanh liền từ bỏ việc tìm hiểu xem người đó là ai mà chạy theo giấc ngủ.

Sống chung dưới một mái nhà, chỉ có khi đi làm và trong “mộng” mới có thể nhìn thấy được chồng của mình cũng thật là quá thảm rồi đi.

Hôm nay Phó Ngàn Tư hiếm khi tan làm đúng giờ, vừa may là Kỷ Hàn Trình bên đó không có tiệc xã giao, trong lúc ngồi ở sảnh công ty chờ anh tới đón, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền gọi điện thoại cho Mạnh Cảnh.

– –

Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Kỷ Hàn Trình nhấc chân đi ra ngoài trước, Mạnh Cảnh theo sát phía sau.

Lúc này đại sảnh trống trải không người, giọng nói của Mạnh Cảnh gần như ép vào trong cổ họng: “……Mảnh đất ngoại ô phía tây vẫn luôn đàm phán không thành, nghe nói Thái Nhuận bên kia hình như đã có đối tượng hợp tác. Mặt khác, Trương Tổng mấy ngày gần đây không ít lần tiếp xúc bên kia.”

Kỷ Hàn Trình nghe xong chỉ nhàn nhạt nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, năng lực nghiệp vụ của Trương Văn Khang vẫn không có gì tiến bộ, vẫn luôn thích dùng kiểu ăn cây táo, rào cây sung.”

Mạnh Cảnh đi theo anh nhiều năm cũng xem như là hiểu rõ tính tình Kỷ Hàn Trình, Trương Văn Khang cái người này chỉ sợ là sớm hay muộn gì cũng sẽ bị anh thu thập tốt.

Nhưng vấn đề là ông ta không chỉ là người phụ trách chính của dự án Tây Giao mà còn là tâm phúc bên phía ban giám đốc.

Sau khi xem xét lợi hại, Mạnh Cảnh nói: “Kỷ tổng……”

Đang nói thì ngừng lại, bởi vì Kỷ Hàn Trình đã nhẹ nhàng đưa tay lên: “Bên phía Trương Văn Khang,cậu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm, đến thời điểm thích hợp sẽ động.”

Mạnh Cảnh cúi đầu: “Vâng.”

Đúng lúc này, cách đó không xa có một chiếc Rolls Royce lái tới dừng ở trước cửa tổng bộ Phong Hằng.

Mạnh Cảnh bước nhanh về phía trước thay Kỷ Hàn Trình mở cửa ghế phụ, toàn bộ hành trình đều không dám đối mặt với anh.

Kỷ Hàn Trình khẽ liếc nhìn cậu ta, đối với hành vi khác thường này hoàn toàn không đưa đánh giá, hạ tầm mắt xuống, nhìn vào chỗ tài xế phút chốc khẽ run.

Mái tóc đen dài được làm xoăn của Phó Ngàn Tư được cô tùy ý dùng một sợi dây buộc ở phía sau ót, với chiếc áo khoác màu xanh khói xinh đẹp,cô ngồi ở ghế lái nghiêng đầu mỉm cười dịu dàng với anh,thậm chí,trong giọng nói còn dùng một loại ngọt nhẹ thấm vào tim gan: “Kỷ Hàn Trình, hôm nay em là đặc biệt tới đây đón anh tan làm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN