Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình
Chương 44: Phiên ngoại 4: Dạy em
Nhìn thần sắc của Kỷ Hàn Trình, trong lòng Phó Ngàn Tư có hơi chút đắc ý.
Hai người kết hôn được nửa năm, Kỷ Hàn Trình không biết đã đón cô ấy bao nhiêu lần nhưng cô, thật giống như chưa làm được gì cho anh.
Cứ nhìn thần sắc kia thì biết chắc là đã cảm động đến chết mất rồi đi!
“Anh nhìn cái gì chứ” Phó Ngàn Tư cố ý làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn anh chằm chằm, phảng phất giống như việc cô đến đón anh là cái chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Kỷ Hàn Trình khẽ cười, khom người ngồi vào ghế phụ.
Mạnh Cảnh ngay lập tức đóng cửa xe,đứng bên cạnh đưa mắt nhìn chiếc xe ngày càng đi xa. Khi gió lạnh thổi tới, anh nắm chặt áo khoác ngoài, xoay người đi trở về.
Có lẽ là chuyện này đã lọt vào tầm mắt của mấy cô gái trong công ty,lúc này có một cô gái mạnh dạn chạy đến bát quái hỏi: “Mạnh trợ lí, lúc nãy người ở ghế tài xế là ai vậy? Kỷ tổng tại sao hôm nay lại ngồi ghế phụ? Tại sao anh lại không lên xe?”
Đối với các nhân viên ở đây mà nói, Kỷ Hàn Trình luôn tạo cho mọi người một cảm giác vừa xa cách lại vừa lạnh lùng, bình thường, hầu hết mọi người ở đây đều không dám đến gần hay tùy ý cùng anh bắt chuyện.
Nhưng với Mạnh Cảnh thì khác,anh trông khá hiền hoà, dễ gần, nếu hỏi anh một ít vấn đề, anh sẽ rất ít khi từ chối trả lời.
Mạnh Cảnh nhìn cô nàng một cái, chỉ nói ngắn gọn “Tổng tài phu nhân.”
Chỉ một câu nói đã đem ba vấn đề giải đáp xong.
“Oh my god!” Cô nàng thốt lên”Tổng tài phu nhân thật sự đến đón Kỷ tổng tan làm???!Không hổ là “phu nhân lực Max” của Kỷ tổng”
Nói xong còn đặc biệt giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Khác với không khí ở sảnh công ty, “phu nhân lực Max” trong lời họ giờ khắc này đang đối diện với tình hình kẹt xe sau giờ tan tầm ở Bắc Thành.
Phó Ngàn Tư rất ít khi tự lái xe, ngày thường đều có xe chuyên dụng đưa đón và cô chỉ cần ngồi ở phía sau, muốn nhìn điện thoại di động thì nhìn điện thoại di động, muốn chợp mắt nghỉ ngơi thì nghỉ, cho tới bây giờ, hầu như cô chưa từng cảm nhận được tình cảnh ngoài đường kẹt xe là như thế nào.
Nhưng ngày hôm nay bất ngờ trở thành tài xế,cô mới phát hiện ra rằng tốc độ di chuyển như rùa là thật sự có tồn tại.
Thật vất vả lắm mới vượt qua đoạn đường bị tắc nghẽn.
Phó Ngàn Tư hiếm khi dọc đường không chủ động gợi chuyện, một phần là bởi vì cô không có kỹ năng như một tài xế chuyên nghiệp nên không dám phân tâm trước tình hình giao thông khá phức tạp sau giờ tan làm ở Bắc thành, mặt khác, trong tận đáy lòng cô cảm thấy bản thân có thể tới đón Kỷ Hàn Trình thực sự là quá tuyệt vời, chỉ sợ mình vừa mở miệng đuôi đã vênh váo chĩa thẳng lên trời,trong lúc manh động mang chuyện nhỏ này đi khoe khoang làm Kỷ Hàn Trình mất mặt thì có vẻ không tốt lắm.
Để an toàn, cô cảm thấy mình tạm thời giữ im lặng thì tốt hơn, chỉ là đón ông xã tan làm thôi mà, vốn dĩ cô chính là người vợ vừa toàn năng vừa hiểu chuyện nhất trên đời.
Hàng thật thì hà tất gì phải sợ lửa.
Kỷ Hàn Trình hiếm khi trở thành “người đàn ông rảnh rỗi” nhất trong xe, sau khi dựa vào thành ghế, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn sang vị tài xế sộp bên cạnh đang miệt mài chuyên tâm lái xe này.
Khi đang chờ đèn đỏ, Phó Ngàn Tư dường như đã nhận ra, trong lòng không thể kìm chế được có chút ngọt nhưng nét mặt vẫn giả vờ như lúc bình thường: “Nhìn cái gì vậy Kỷ tổng, có phải ngài chưa từng thấy qua loại chuyện vợ đến đón chồng tan làm như thế này?”
“Chưa từng “Kỷ Hàn Trình bật cười “Nhưng bây giờ không phải đã gặp được rồi sao.”
Khóe môi cô cong cong, cố gắng đè ép cảm xúc vui sướng trong lòng: “Vậy Kỷ tổng có muốn bà xã đại nhân ngày nào cũng đến đây đón ngài không?”
Nói xong, còn chưa kịp quay đầu lại, Kỷ Hàn Trình không biết từ khi nào đã nghiêng người qua, ánh mắt hai người nhanh chóng chạm vào nhau.
Bắc thành vào mùa đông, cảnh sắc bên ngoài có chút tiêu điều lạnh lẽo, lúc này không khí bên trong xe dường như đang ngưng đọng, cảm giác ấm áp khiến người ta nhịn không được muốn đắm chìm trong đó.
– –
Sau khi về đến nhà, phòng bếp vẫn còn đang chuẩn bị bữa tốt.
Phó Ngàn Tư cởi giày cao gót đi đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống. Kể từ khi trở thành một “Nhân viên văn phòng”, cô đã sớm không còn là cái người nhàn rỗi cả ngày nữa mà thay bằng việc tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi sau khi tan làm về nhà dùng bữa tối.
Giống như một ngày mệt mỏi bận rộn qua đi, rốt cục cũng tới khoảng thời nghỉ ngơi chuyên tâm làm một cá mặn chân chính.
Kỷ Hàn Trình không biết từ khi nào đã bị cô làm cho hư, về đến nhà không những không đến thư phòng mà còn đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, thuận tay cầm lấy máy tình bảng xem bản tin tài chính và kinh tế.
Phó Ngàn Tư rất phách lối đem chân gác ở trên đùi anh, như có như không mà lắc lắc.
Lúc này, cô nằm ngả nghiêng trên ghế sô pha xoát Weibo, hai chân không chạm đất nhưng ước chừng là bởi vì từ nhỏ đã được huấn luyện cho nên tư thế cũng không quá bất nhã mà ngược lại còn có chút lười biếng ngày thường.
“Kỷ Hàn Trình, khi có nhân vật mới, anh nhất định phải chơi trò chơi này.” Phó Ngàn Tư vừa lướt qua bảng tin mới của Hoang Phong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngước mắt lên và nói với anh một câu.
Kỷ Hàn Trình chỉ “Ừm” một tiếng,vô cùng qua loa.
Phó Ngàn Tư cảm thấy anh rất không nghiêm túc, giơ chân lên nhẹ nhàng giẫm lên đùi anh, tức giận: “Kỷ Hàn Trình,anh có biết chơi game không?”
Kỷ Hàn Trình: “Chưa từng chơi.”
Nghĩ cũng đúng,một người như Kỷ Hàn Trình làm sao có thể dành thời gian ra đầu tư cho một trò chơi nửa phút cũng không kiếm được hàng trăm triệu đô la kia chứ.
Đột nhiên trở nên vô cùng hứng thú, sau khi mở Hoang Phong, cô đưa điện thoại di động của mình vào tay anh: “Vậy anh thử một chút thôi.”
《 Hoang Phong》so với những trò chơi di động khác, độ khó thấp hơn rất nhiều, ngay cả Phó Ngàn Tư người không có kỹ năng thỉnh thoảng cũng có thể thu hoạch một cái gì đó.
Tất nhiên, đối với những người mới chơi, nó không phải là thứ dễ dàng gì.
Phó Ngàn Tư khó có khi chứng kiến được thứ mà Kỷ Hàn Trình không biết, vì vậy cô mới nổi lên ý xấu, chờ đến khi anh sắp thua, chính mình sẽ khiêm tốn bày ra dáng vẻ vô cùng thành thạo của mình ra cho anh nhìn.
Kỷ Hàn Trình chỉ nhìn cô một cái rồi nhận lấy điện thoại di động trong tay cô.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, Phó Ngàn Tư cảm thấy anh hình như có ngồi thẳng hơn một chút, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ không giống như cái người đang đối mặt với lĩnh vực mà mình hoàn toàn chưa từng biết tới.
Mở trò chơi nhưng lại không vội bắt đầu mà là lướt nhanh nhìn xem trước một lần, phảng phất có cảm giác giống như Kỷ Hàn Trình không phải đang chơi game mà là đang làm một bài toán nâng cao.
Với bộ dáng này,Kỷ Hàn Trình thật khiến người ta nhớ lại thời cao trung.
Khi đó vì để có thể nói chuyện được với anh,Phó Ngàn Tư đã tìm rất nhiều câu hỏi khó nhằng thậm chí có khi cô còn dùng những đề nâng cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học đến tìm anh.
Bởi vì cô nghĩ rất đơn giản, nếu cô ấy cầm đề quá dễ làm đến hỏi anh có khi còn bị anh mắng là ngu ngốc nhưng nếu tìm đề thật khó,giữa hai người hẳn là sẽ không quá khó xử và kết quả của việc ngu ngốc đó chính là, không quá vài giây,ngay khi Phó Ngàn Tư còn chưa kịp nói cùng anh mấy câu trên tay đã cầm được đáp án.
Vì vậy, trong suốt thời gian đó, Phó Ngàn Tư luôn đi vơ vét một ít đề thi kỳ quái mà Kỷ Hàn Trình chưa bao giờ thấy đến cho anh giải, giống như bây giờ, anh đang bắt đầu cầm lấy đề thi khó nhằng đó mà chuẩn bị bắt đầu làm.
Phó Ngàn Tư đột nhiên có chút hồi hộp, trong lòng không ngừng có cảm giác bất an.
Quả nhiên, Kỷ Hàn Trình đã thắng ngay trận PK đầu tiên.
Phó Ngàn Tư: “……”
Chính cô không biết mình bị giết bao nhiêu lần ở trận PK đầu tiên này mới có thể rút ra được nhiều loại kỹ năng ứng phó trận này.
“Không chơi với anh nữa” Cô bá đạo đoạt lấy di động trong tay Kỷ Hàn Trình, nghiêm khắc nói: “Nếu anh nghiện nó không có làm ra tiền cho em mua túi thì làm sao bây giờ, vẫn là để em chơi nó thì hơn”
Kỷ Hàn Trình không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào nhưng lại nghiêng người qua ôm lấy người tiến vào ngực mình, im lặng nhìn cô thao tác.
Sau đó, không quá vài giây đã bị đối thủ không chút lưu tình mà giết chết.
Kỷ Hàn Trình bật cười, hoàn toàn không có ý gì khác mà chỉ là cảm thấy dáng vẻ Phó Ngàn Tư chơi thua đặc biệt khả ái nhưng khi nó rơi vào trong mắt Phó Ngàn Tư thì là một sự cười nhạo vô cùng trắng trợn.
Cô vứt điện thoại sang một bên, có chút tức giận: “Có phải anh cảm thấy em chơi kém,chơi gà,chơi không tốt bằng anh cho nên anh mới muốn cười nhạo em?”
“Không có.”
“Ngụy biện.” Phó Ngàn Tư không những không tin mà còn cố ý bày ra dáng vẻ vô cùng tức giận:”Anh chính là đang cười nhạo em.”
“Không phải cười nhạo” Kỷ Hàn Trình hôn lên mặt cô một cái “Anh dạy em nhé?”
Một người chỉ mới biết chơi cách đây 10 phút lại muốn dạy cô chơi, coi thường ai đó?
Phó Ngàn Tư “Hừm” một tiếng: “Em mới không cần.”
Không biết lại cùng ai phân cao thấp, ba hiệp chỉ có 1 hiệp thắng.
Lúc đầu cô không quan tâm đến chuyện thắng thua nhưng xấu chính là nếu PK thắng trận này có thể tăng xác suất vẽ ra những nhân vật hiếm, đây là dù có dùng tiền cũng mua không được.
Nếu hỏi Kỷ Hàn Trình thì quá mất thể diện.
Không muốn, tuyệt đối không muốn.
Qua nửa phút, Phó Ngàn Tư xoay người, đem điện thoại đặt lại vào trong tay Kỷ Hàn Trình: “Anh dạy em.”
Kỷ Hàn Trình ôm cô,lúc này mới không nhanh không chậm hỏi: “Cái gì?”
Anh rõ ràng là nghe rõ nhưng lại cố tình làm như không nghe thấy, Phó Ngàn Tư âm thầm nhổ nước bọt trong lòng, vì có việc cầu người, giọng nói chỉ đành dịu hơn: “Dạy,dạy em chơi ván này.”
Kỷ Hàn Trình nhíu nhíu mi, tựa hồ vẫn chưa hài lòng lắm.
Phó Ngàn Tư hơi tức giận, vừa định nói đã bị người giữ chặt phía sau ót, tiện đà trên môi còn hạ xuống một cái hôn.
Nụ hôn này không mang theo bất cứ ý nghĩ đen tối nào như thể nó chỉ là biểu hiện của sự yêu thích quá.
Trong lòng có chút lay động, cảm thấy trái tim giống như có một dòng nước ấm đi qua, chút cáu kỉnh vừa nãy cũng nhanh chóng biến đi đâu mất.
Chậm rãi xê dịch cơ thể một chút,sau đó ôm cổ anh nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn, ném cho anh một quả táo ngọt: “Ông xã, anh là tốt nhất.”
– –
Nửa tháng qua đi, đúng ngày đầu năm mới, 《 Hoang Phong》 chính thức ra mắt nhân vật mới mang tên là “Mạnh Hòe”.
Cùng với những nhân vật kinh điển như “Lỏa Ngư”, “Đế Giang”, “Thiên Cẩu”, Mạnh Hòe cũng dựa trên tác phẩm kinh điển《 Sơn Hải Kinh》mà hình thành.
Bởi vì nó thuộc thẻ hiếm SSR, trước đó từng tung ra một đoạn test thử kĩ năng cho nên khi Mạnh Hòe vừa mới chính thức xuất hiện đã mang lại rất nhiều thảo luận trên Weibo.
Ngoại trừ những giá trị cơ bản, chủ đề được bàn luận nhiều nhất chính là ngoại hình của nhân vật này,đôi mắt phượng nhỏ dài, da trắng như ngọc thạch, bí ẩn xinh đẹp đến mức có người gọi đây là “Đệ nhất mỹ nhân trong Hoang Phong” – mặc dù giới tính ban đầu của Mạnh Hòe là nam.
Đây cũng là một mánh lới quảng cáo đã được lên kế hoạch từ trước.
【 ô ô ô ô, quá đẹp,quá bạo】
【 Đã từng vì mê đại boss Đế Giang mà lọt hố Hoang Phong và hôm nay một lần nữa lại vì Mạnh Hòe mà mở ra appstore】
【 Qủa là một nhân vật đáng mong đợi!! Tôi hưng phấn đến mức lộn ngược ba mươi sáu vòng vẫn không thở dốc!! 】
【Dữ liệu có vẻ không ổn, lực công kích chỉ có 3291, lực phòng ngự quá vô dụng, đã vậy còn là thẻ hiếm SSR】
【Người ở tầng trên, lực công kích của “Lỏa Ngư” bất quá cũng có 3875, hơn nữa chơi trò chơi này chính là nhìn ngoại hình chứ không nhìn giá trị, xem thực lực làm cái gì, quan trọng là thực lực đánh boss của người sử dụng thì hơn, thật là quá khôi hài】
【 Đừng tranh cãi, tôi tuyên bố từ giờ khắc này tôi là fan hâm một số một của Mạnh Hòe! 】
【Có ai biết bức tranh gốc là của ai không? Cảm giác không giống như cùng một người tạo hình】
Có rất nhiều người ở topic bàn luận, Phó Ngàn Tư cẩn thận nhìn một chút rồi có hơi thất vọng bởi vì không ai đoán được cô là nguyên tác của nhân vật này.
Bất quá chuyện này cũng rất bình thường, vì để phối hợp với phong cách kinh điển ban đầu, Phó Ngàn Tư đã thay đổi phong cách vẽ tranh của mình ở một mức độ nhất định nào đó. Và chính cô ấy cũng không có bất kỳ liên hệ nào với những nhân vật trước đó cả.
Phó Ngàn Tư kéo thêm một vài bình luận xuống, cảm thấy danh tiếng hiện giờ của Mạnh Hòe đang theo chiều hướng khá tốt cho nên tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy có chút vui vẻ giống như lần đầu tìm thấy được cảm giác đạt thành tựu rốt cuộc là như thế nào.
Bởi vì cảm giác không quá tệ cho nên sau khi xoát bình luận,cô đã gọi cho An Dĩ nói mình có thể hoàn toàn phụ trách bản vẽ manga cho Mạnh Hòe.
Khi gọi, Kỷ Hàn Trình vừa may cũng ở bên cạnh, sau khi Phó Ngàn Tư dừng cuộc trò chuyện, anh chậm rãi đưa tay về phía cô.
Phó Ngàn Tư chạy đến ôm lấy anh, ngửa mặt và thở dài một hơi: “Kỷ tổng, em lại phải làm việc cho anh mất rồi.”
Kỷ Hàn Trình nhướng mày: “Làm việc cho anh không tốt à?”
“Không tốt,không tốt chút nào” Phó Ngàn Tư nghiêm túc nhìn anh “Bởi vì ngày nào cũng sẽ bị anh nghiền ép.”
Khi nói xong, cô nhận ra trong lời nói của mình dường như có ý gì đó mơ hồ không rõ, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, ánh mắt tránh né không dám nhìn anh.
Kỷ Hàn Trình bật cười, nghiêng đầu hôn một cái lên gò má của cô, khẽ gọi: “Tư Tư.”1
Giọng anh có chút khàn khàn, quả thực giống như đang chuẩn bị làm ra hành vi gì đó nghiêm cấm trẻ nhỏ.
Phó Ngàn Tư đỏ mặt, nhẹ nhàng “Vâng ” một tiếng không nghĩ tới Kỷ Hàn Trình lại buông lỏng tay ra, nhìn cô, ánh mắt còn rất nhu hòa: “Em chậm bao nhiêu ngày rồi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!