Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 109 - Căn Cơ. (Thượng)
– Dung!
Tàng Kinh các và pháp bảo súc sắc đụng vào nhau, linh lực của Liễu Tà Dương khống chế hai thứ chẳng dính dáng gì nhau bỗng chốc dung hợp lại. Tàng Kinh các rút nhỏ dần, pháp bảo súc sắc thì nhanh chóng trướng to.
Trong khi Liễu Tà Dương luyện chế pháp bảo súc sắc có suy xét đến công năng nhốt đối thủ, nhưng lần đầu tiên gặp phải Hống Thiên Tôn có tài khắc chế Mãnh Tượng Tổ Tượng, pháp bảo súc sắc không thể tung hoành. Lần thứ hai gặp tu sĩ Nguyên Anh, pháp bảo súc sắc càng không cách nào ra oai. Lần thứ ba gặp yêu ma đầu chó thì quá yếu. Nếu bị pháp bảo súc sắc nhốt chỉ ba giây sẽ tắt thở.
Pháp bảo súc sắc ở trong tay Liễu Tà Dương thành vật vô dụng.
Lần này óc Liễu Tà Dương lóe tia sáng, trong Tàng Kinh các có không gian rộng lớn nếu1dung hợp với pháp bảo súc sắc sẽ có công hiệu như thế nào?
Tàng Kinh các là mảnh đất quan trọng của nội viện Vô Lượng Môn, bên trong nó có mấy chục vạn trận pháp đủ loại, rất nhiều pháp trận tổ hợp tự thành một thế giới, xây dựng nó tiêu hao hơn túi trữ vật gấp ngàn vạn lần.
Một tháng sau.
Tàng Kinh các của Thất Thập Nhị phong biến mất, thay thế là một con súc sắc tinh xảo.
Khí linh lệ quỷ lăn lộn:
– Tuyệt, tuyệt!
Không gian pháp bảo của nó rộng mấy trăm dặm, đại điện uy vũ càng huy hoàng rộng rãi, linh lực đậm gấp đô, mặt đất trải Linh Thạch không ít hơn trăm vạn khối.
Liễu Tà Dương tiến vào thế giới súc sắc, Tàng Kinh các và pháp bảo súc sắc đã dung hợp hành một. Nơi này tràn đầy linh lực có thể chứa tinh hoa nhật nguyệt, hình thành đất lành ưu đãi cho việc4tu luyện.
Nếu gieo trồng tiên thảo, linh dược tại đây sẽ làm ít được nhiều.
Quan trọng nhất nếu có ngày Liễu Tà Dương đi nơi linh khí thưa thớt, dựa vào pháp bảo súc sắc thì hắn không còn lo không thể tu luyện nữa.
Hơn một nửa núi bị nuốt lấy, Tàng Kinh các đã biến mất.
Liễu Tà Dương thu pháp bảo súc sắc lai, quay về tháp Phong Thần.
Đám đệ tử Hoàng Kim cung đang huấn luyện kỹ xảo phi kiếm, bọn họ tập trung tinh thần rống to một tiếng, phi kiếm cắt không khí thành ba khúc.
Trong mấy tháng nay đệ tử yếu nhất cũng đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ, một đệ tử thiên tư siêu đẳng, thực lực mạnh mẽ đã bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, nửa chân đạp qua Kim Đan sơ kỳ.
Một đệ tử thấy Liễu Tà Dương trở về liền tiến lên vái:
– Sư tôn, Lý Nhxi xin xuống núi hơn tháng, vì trong nhà2có việc cần ta đi giải quyết.
Lý Nhĩ là đệ tử rất có thiên phú, tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ. Gia tộc của Lý Nhĩ là gia tộc tu tiên, trưởng bối trong nhà có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Liễu Tà Dương nói:
– Chuẩn!
Liễu Tà Dương vỗ vai Lý Nhĩ, để lại thần trí của hắn trên người gã.
Lý Nhĩ bái tạ, gã lật đật thu dọn quần áo rồi ngự kiếm chạy về gia tộc.
Lý gia ở thành Bành xem như thế lực lớn một phương, trong gia tộc có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tọa trấn.
Lý Nhĩ là con thứ trong gia tộc, không được xem trọng, bị xa lánh. Mãi khi Lý Nhĩ bái vào Vô Lượng Môn thi phụ mẫu tỷ muội mới có chỗ đứng trong gia tộc.
Mấy ngày nay nỗi lòng Lý Nhĩ bất an dường như xảy ra chuyện gì đó, càng suy đoán lòng càng sốt ruột, gã đành bái biệt sư tôn1trở lại gia tộc.
Ba ngày sau, thành Bành gần ngay trước mắt, Lý Nhĩ nôn nóng muôn về ngay.
Lý gia thành Bành chiếm diện tích vạn khoảnh, hôm nay mời bạn bè tổ chức nghi thức long trọng, xem kỹ thì là tỉ võ trong gia tộc.
Một thiếu niên bị đánh rơi xuống đài tỉ võ.
Thiếu niên đứng trên đài khinh miệt cười nhạo nói:
– Bàng chi vĩnh viễn là bàng chi, không cách nào so sánh với dòng chính!
Thiếu niên rớt xuống đài tỉ võ ngước đầu lên nói:
– Đại ca của ta đã vào Vô Lượng Môn, sẽ có ngày trở về cho các ngươi biết tay!
– Ngươi nói đến Lý Nhĩ? Chậc chậc, đúng là hắn vào Vô Lượng Môn nhưng ngươi thì không, dù Lý Nhĩ tiến vào Vô Lượng Môn rồi sao nữa? Đại ca đã là Trúc Cơ sơ cấp, trong thế hệ trẻ hoàn toàn xứng đáng là tuấn kiệt. Trong mấy năm nay chẳng lẽ2Lý Nhĩ có thể từ Luyện Khí lục giai tiến vào Trúc Cơ sơ kỳ? Đừng nằm mơ.
Sau khi Lý Nhĩ bái vào Vô Lượng Môn thì tỷ muội trong gia tộc sống tốt hơn chút, nhưng mấy năm qua gã bặt vô âm tín, thế là tử đệ dòng chín lần thứ hai ăn hiếp đệ tử bàng chi.
Thiếu niên đứng trên đài tỉ võ nhìn chung quanh tứ phương:
– Còn có ai dám khiêu chiến ta không?
Một thanh âm từ trên mây vọng xuống tựa tiếng sấm nổ vang:
– Không ngờ còn tổ chức tỉ võ trong gia tộc.
Mọi người ngước lên nhìn.
Lý Nhĩ điều khiển phi kiếm bay nhanh lơ lửng trên mái nhà Lý gia.
Trong Vô Lượng Môn Lý Nhĩ đã được thấy Liễu Tà Dương và Hống Thiên Tôn chiến đấu, thần thông dời núi lấp biển khiến gã hết hứng thú với trò tỉ võ. Gia tộc tỉ võ một đấm một kiếm ở trong mắt Lý Nhĩ7như tò chơi.
Nhiều bạn bè đến Lý gia trông thấy một thanh niên anh tư hiên ngang đứng trên phi kiếm thì xì xầm hỏi han.
Thiếu niên chật vật dưới đài reo lên:
– Đại ca! Đại ca về rồi!
Lý Nhĩ thu phi kiếm chậm rãi đáp xuống tựa người trời.
Đám đệ tử Lý gia hút ngụm khí lạnh:
– Ui!
Lúc Lý Nhĩ đi Vô Lượng Môn chỉ có Luyện Khí lục giai. Bốn năm ngắn ngủi không gặp gã iến vào Trúc Cơ hậu kỳ. Các trưởng bối Lý gia xúm lại, tu vi của họ đa số chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, giờ phút này đối diện Lý Nhĩ cảm thấy sợ hãi dâng lên trong lòng.
Lý Nhĩ quét mắt họ, đám đường huynh đệ từng giẫm gã dưới chân vẫn còn kẹt ở cảnh giới Luyện Khí, bốn năm không gặp bọn họ tiến bộ rất ít. Đám tuấn kiệt Lý gia né tránh ánh mắt Lý Nhĩ, bốn năm qua bọn họ từ Luyện Khí thất, bát giai tu đến thập nhất, nhị giai đã xem như tiến bộ siêu nhanh, họ tự nhận tốc độ này đã là kỳ tài ngút trời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!