Phòng Học Số Sáu - Chương 14: Manh Mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Phòng Học Số Sáu


Chương 14: Manh Mối


Phùng Ngọc Nhi vừa gặm ổ bánh mì thịt, vừa lật giở từng trang giấy trên tay xem xét. Hôm qua, sau khi nhận được tin báo của Tống Thiên Vũ, sáu người liền về kí túc xá dọn hành lí đến căn chung cư được Địa Ngục chỉ định này, may mắn là lúc đi không hề gặp bọn Lâm Bảo Ngọc và Hoàng Kỳ Ngân, nếu không lại bị hai cô nàng nhiều chuyện đó tra hỏi, thật không biết như thế nào giải thích được. Theo ý Dịch Vương Thiên Anh, sáu người viết một bức thư, nói ngắn gọn rằng đã tìm được chỗ thuê mới tốt hơn, chuyển đi nhanh quá nên không kịp từ giã.

Trọng Thiên Kì lúc đầu không tán thành việc còn chưa làm xong chuyện mà phải rời đi như vậy, nhất quyết không chịu đi, đến khi Phùng Ngọc Nhi giải thích kỹ càng rằng họ chuyển đi không phải là bỏ ngang vụ án này mà là để bào đảm an toàn tiếp tục điều tra, anh chàng mới tạm hòa hoãn.

Dịch Vương Thiên Anh đương nhiên đối với loại tình hình này cực kì khinh bỉ bạn đồng nghiệp.

Phùng Thanh Thanh sắc mặt không thể dùng hai từ khó coi mà hình dung hết, lúc trắng lúc đen, nhìn chầm chầm Phùng Ngọc Nhi như nhìn quái vật: “Cậu ăn như vậy mà cảm thấy ngon miệng được hả?”

“Có gì không tốt sao?” Phùng Ngọc Nhi khó hiểu qua lại nhìn đồng đội, trên mặt là biểu tình thắc mắc vô cùng tận. Thấy sắc mặt Phùng Thanh Thanh ngày càng khó coi, cô nàng rất không đồng tình quay lại bàn tiếp tục xem xét mấy tờ giấy. Đây là hiện trường vụ án tại trường học sáu năm về trước, sáu nạn nhân, bị sát hại tàn nhẫn bằng những biện pháp khác nhau, nếu không có sự tương đồng giữa con số sáu cùng nghi thức (được cho là) ‘hiến tế đặc biệt’, chắc chắn sẽ không có ai cho rằng số nạn nhân này lại cùng một hung thủ gây nên.

Người thì bị giết rồi treo cổ trên sân thượng, người thì bị moi tim rồi quăng xuống từ kí túc xá nam (lúc đó trường học còn phân tách rất nghiêm ngặt hai khu kí túc xá), người thứ ba chết ngạt khi đang tắm trong nhà vệ sinh công cộng kí túc xá nữ, người thứ tư bị cho ăn giấy đến chết trong nhà kho cũ của trường, người thứ năm bị chặt đầu rồi vứt trong thùng rác trong khi thi thể đặt ngồi ngay ngắn cạnh đó, người cuối cùng là người coi như ‘may mắn’ nhất, chết vì ngộ độc cấp tính heroin trong phòng y tế, phát hiện trong người anh chàng này có hơi men, bị chuốt say rồi mới giết ài, ừm. . . cũng xem là ra đi nhẹ nhàng, nhỉ?

Các nạn nhân nói trên không hề có đặc điểm chung nào, cách bị hại cũng không dính liếu gì nhau, nhưng từ địa điểm phát hiện xác nạn nhân mà nhìn nhận, sau nơi đó nối lại với nhau sẽ hình thành một ngôi sao sáu cánh, quan trọng hơn nữa là, các nạn nhân đều liên quan đến số sáu: Phòng kí túc số 33 (3+3=6), số thứ tự trên tủ đồ là số sáu, sinh ngày hoặc tháng sáu, quen bạn khác giới vào ngày sáu tháng sáu, . . .vô vàn những thứ tưởng như không can hệ gì đến tình tiết vụ án, nhỏ nhoi hay to tác, tất cả đều dính líu đến con số định mệnh kia.

“Các cậu nhìn này!” Phùng Ngọc Nhi chìa tờ giấy trên tay ra trước mặt, chân không ngừng xoay chiếc ghế đang ngồi, trên tay là cây bút đa chức năng dùng làm nhiệm vụ: “Đây là hiện trường sáu vụ án mạng sáu năm trước, nói sau nhỉ. . . ừm, kì lạ!” Nói xong, tay còn lại đang cầm bánh mì đưa lên cắn một miếng.

Phùng Thanh Thanh xanh mặt liếc đồng đội một cái: “Cậu đó, làm ơn sau này khi bàn chuyện chính đáng đừng có ăn uống trông ngon lành như vậy có được hay không?” Cũng không nghĩ xem, bọn họ làm nhiệm vụ phải đối mặt với vô vàn chuyện ma quái, dù có huấn luyện cao siêu đến đâu cũng không khỏi ăn không ngon, giờ lại nhìn thấy có người vừa ăn thịt vừa bàn xác chết, hỏi thử xem ai thoải mái được cơ chứ.

“Mình thấy chẳng có gì không ổn cả, định lực cậu còn quá kém, phải trải qua huấn luyện nhiều một chút nữa!” Cô nương Phùng Ngọc Nhi ăn vô cùng thoải mái, nhàn nhã nuốt xuống mẫu bánh cuối cùng trên tay, lau lau chùi chùi lên người Vương Thiên Minh đang ngồi gần đó.

Anh chàng nào đó thản thốt kêu gào nào là áo mới áo mắc, ôm bà xã khóc không thành tiếng. Dương Bảo Nghi vừa an ủi ông xã thân yêu, vừa liếc liếc Phùng Ngọc Nhi: “Ở bẩn”

“Quay lại chuyện chính đi, Ngọc Nhi, muội thấy điểm nào kì lạ?” Dịch Vương Thiên Anh khôi phục uy phong đại tỷ, cầm lấy tờ giấy trên tay đồng đội kiêm tỷ muội tốt Phùng Ngọc Nhi.

“Tỷ nhìn xem!” Phùng Ngọc Nhi nói vừa mút ngón tay, tay còn lại chỉ vào hình trên tờ giấy: “Ở đây, tỷ nhìn nạn nhân thứ sáu này xem”

Dịch Vương Thiên Anh căn mắt ra nhìn, chỉ thấy một anh chàng tiểu mỹ thụ an ổn nằm giống như đang ngủ say vậy: “Hơ, đẹp gái thật!”

“Ừ!” Phùng Ngọc Nhi rất tán thành, gật đầu liên tục như đúng rồi.

Bốn người còn lại thoắt một cái mặt mày đen thui, khó coi vô cùng.

Này! Hai người đang bàn công việc hay đang lấy cớ bàn công việc mà ngắm trai vậy? Tàn bạo hơn chính là, ngắm một xác chết hơn sáu năm về trước!!

Vương Thiên Minh không an lòng khều nhẹ tay bà xã: “Em tốt nhất nên tránh xa hai bọn họ ra một chút!” Tránh để thói mê trai bị nhiễm vào.

“E hèm!” Trọng Thiên Kì không vui hắng giọng mấy cái: “Đây chẳng phải là anh chàng cùng khoa với chúng ta sáu năm trước sao? Muội thấy có gì bất ổn à?”

Phùng Ngọc Nhi lắc lư cái đầu nhỏ như đang suy nghĩ điều gì rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng khôi phục lại như cũ, giống như nét mặt mê trai vừa rồi là của ai khác vậy: “Không hẳn, nhưng huynh xét thử xem, tư thế anh chàng này lúc chết như thế nào?”

“Bình thản giống như đang ngủ vậy!” Trọng Thiên Kì vẽ mặt dĩ nhiên gật đầu, một tay khoanh trước ngực làm giá đỡ, tay kia không ngừng sờ sờ cằm: “ Theo lí mà nói, trong các nghi thức hiến tế thông thường, vật tế cuối cùng thường chết thê thảm nhất, điểm này không phải trong hồ sơ vụ án có ghi chép rõ ràng hay sao?”

Phùng Ngọc Nhi quay trở lại bàn, lục lọi thêm một xấp giấy nữa đưa đến trước mặt sư huynh đáng kính: “Chuyện này muội biết, huynh xem”

Trọng Thiên Kì đón lấy xấp giấy, liếc sơ qua vài cái liền nhận ra đây chính là toàn bộ thông tin về nạn nhân thứ sáu này. Tên đầy đủ là Lương Thành, mất lúc hai mươi tuổi, là thủ khoa kiêm học trưởng trường ĐH lúc đó, gia cảnh tốt, con một được ba mẹ cưng chiều hết mực, cộng thêm vẻ bề ngoài rất ưa nhìn, là điểm thu hút nhiều nữ sinh cùng trường.

“Huynh đoán xem ,tên nạn nhân thứ nhất là gì?” Phùng Ngọc Nhi nheo nheo mắt mỉm cười, thật sự coi chuyện này chỉ như một trò chơi. Thấy Trọng Thiên Kì không đoán ra, bốn người còn lại đều như nhau mù mịt nhìn cô chờ đợi, cô nàng nào đó tâm tình tụt dốc, sắc mặt bỗng chốc sa sầm, lôi thêm một xấp giấy quăng ‘chạt’ một cái xuống đất: “Tự xem đi!” Không biết bọn họ đến đây điều tra án hay đang nghỉ dưỡng hưởng thụ nữa, muốn điều tra mà không hề đọc kĩ tư liệu trước khi tham gia phá án: “Coi chừng mình báo về tổng bộ các cậu làm việc trắc trách, cho tổng bộ trừ lương các cậu!”

Vương Thiên Minh không để ý đến lời đồng đội cho lắm, nghiền ngẫm một lát rồi bật thốt lên: “Cao Trác?”

Phùng Ngọc Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy: “Chính là anh ta!”

“Cao Trác. . . Cao Thiên, không phải trùng hợp ngẫu nhiên vậy chứ?” Dịch Vương Thiên Anh sắc mặt có chút khó coi, trùng họ lại trùng luôn chữ cái đầu tên?

Cùng lúc này, Phùng Ngọc Nhi tiến lại vách tường màu trắng tưởng như bình thường đối diện cửa sổ, ra hiệu cho Dương Bảo Nghi kéo rèm cửa lại, sau khi thấy mọi việc đã đâu vào đấy mới cẩn trọng ấn nút chỉnh giờ trên đồng hồ điện tử đeo trên tay hai cái, bức tường vốn một màu trắng không có gì khác lạ bổng chốc hóa thành một màn hình cảm ứng siêu khủng. Đám năm người còn lại đối với chuyện này hình như đã rất quen mắt nên không ngạc nhiên làm mấy, Phùng Ngọc Nhi vốn là người chuyên ngành bên chuyên môn kỹ thuật, chút chuyện này có đáng gì chứ!

Màn hình cảm ứng tinh thể lõng kia, nếu người khác dùng mắt thường nhìn vào chỉ thấy mơ hồ như một màn nước trống rỗng đang phát sáng, nhưng nhờ vào con chíp gắn trên kính áp tròng sáu người đeo, từng hình ảnh sống động hiện lên trong mắt họ.

Màn hình lần lượt hiện lên sáu bức ảnh hiện trường sáu vụ án sáu năm về trước cùng một bức ảnh mô phỏng toàn thể khu vực trường ĐH. Phùng Ngọc Nhi dùng loại bút dạ quang chuyên dụng khoanh vùng quanh sáu nạn nhân: “Mọi người có cảm thấy tư thế người chết rất lạ hay không, người đầu tiên và người thứ tư trong thế đứng, tất cả bốn người còn lại lần lượt là ngồi và nằm. . .” Nói đến đây lại chỉ về bức ảnh mô phỏng khuôn viên trường kia, vẽ các đường thẳng nối liền các điểm xảy ra vụ án với nhau: “ Đây, nếu xét trên bề mặt ngôi sao sáu cánh, nói cách khác là hình lục giác đứng mà những tiền bối đi trước chúng ta mô phỏng ra, vị trí của những tư thế chết đều đối xứng nhau.”

“Một đối bốn là đứng, hai đối sáu là nằm, ba đối năm là ngồi!” Phùng Thanh Thanh cầm những cây bút khác màu khoanh vùng những tư thế giống nhau trên màn hình: “Điều này chứng tỏ gì chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN