Phòng Học Số Sáu - Chương 15: Nghi Can.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Phòng Học Số Sáu


Chương 15: Nghi Can.


“Một nguyên tố hóa học!” Dịch Vương Thiên Anh không nhanh không chậm tiếp lời: “Nhưng chuyện như vậy nói dễ không dễ nói khó cũng không khó nhận ra, chẳng lẽ những chuyên gia trong giới điều tra chưa từng để ý?”

Phùng Ngọc Nhi không nói gì, nụ cười trên môi càng ngày càng trở nên kỳ quặc. Cô nhẹ lướt ngón tay trên màn hình tinh thể, một hồ sơ dần được hiện ra sau ba giây load.

“Cô Triết!?” Trọng Thiên Kỳ nhíu mày thốt ra một cái tên. Trên màn hình là hình ảnh cùng tài liệu liên quan của một phụ nữ khoảng hơn bốn mươi, ánh mắt sáng ngời có thần, khuôn mặt sắc xảo được bảo quản kỹ không nhận biết dấu vết của thời gian. Đây là giáo viên phụ trách môn hóa của trường, Triết Trình Trình.

“Được chuyển đến vào ngày sáu tháng sáu sáu năm về trước?! Cũng ít trùng hợp thật!” Phùng Thanh Thanh nhún vai, cười châm biếm.

“Trùng hợp thì thế nào, sáu vụ án mạng xảy ra, cô ta đều có chưng cớ ngoại phạm” Dịch Vương Thiên Anh chỉ chỉ lên hồ sơ, một tay chống cằm suy nghĩ gì đó.

Phùng Ngọc Nhi đột nhiên cảm thấy buồn cười, những ngày gần đây bọn họ mệt mỏi tìm kiếm đủ thứ manh mối, kết quả lại không sánh bằng mất cái hồ sơ mới được gởi về này: “Là do lúc đó Địa Ngục chưa nhúng tay vào!”

“Hả? Ý gì chứ???” Dương Bảo Nghi dùng cây bút của mình gải gải đầu tóc. Nhiệm vụ bận rộn, hơn bốn hôm rồi cô nàng còn chưa có được gội đầu, tắm rữa cũng chỉ qua loa cho có, toàn thân chỗ nào chỗ nấy đều ngứa ngáy như thể có một đàn kiến bò đi bò lại vậy.

“Mọi người có từng nghĩ đến vì sao Địa Ngục được thành lập chưa? Chính là để giải quyết những vụ án siêu nhiên, nếu những thứ chúng ta có mà ai ai cũng làm được thì còn thuê mấy đứa như chúng ta làm gì?! Lúc đó không ai phát hiện ra sự xuất hiện của Yêu thú và ác linh cả!” Phùng Ngọc Nhi vừa nói vừa nhai bánh mì thịt mới của mình, chứng kiến qua không biết bao nhiêu chuyện thế này cô muốn không quen cũng không được!

Có một câu nói không hề sai, không khẩu vị của người nào mạnh hơn bác sĩ pháp y! Tuy cô không phải bác sĩ pháp y gì, nhưng cũng đã từng học qua hai năm y học, ngày ngày ngồi trong phòng thực hành nghiên cứu cơ thể người, sống chung với đám tiêu bản nào chân nào tay nào đầu nào tim nào phổi. . . nhiều đến nổi không đếm xuể được ngâm trong phoocmôn nâu nâu đỏ đỏ riết thành thói quen.

“Coi như mình xin cậu, muốn ăn thì ăn nhanh nhanh, cứ gặm nhắm một đống thịt chang sốt đen đen đỏ đỏ rồi liếm mép chép miệng trước mặt bọn này cậu vui lắm hay sao?” Phùng Thanh Thanh chịu không nổi cảnh này nữa, giật phăng thức ăn trên tay bạn tốt ném vào sọt rác, ăn đến ổ thứ hai rồi còn chết đói được chắc?! Phùng Ngọc Nhi ánh mắt luyến tiếc nhìn theo thứ đã ‘anh dũng hy sinh’ kia, phủi phủi tay rồi lau lên đầu Dương Bảo Nghi: “Vào việc chính!”

“Phùng Ngọc Nhi, cậu tin mình giết chết cậu không?” Dương Bảo Nghi tức đến đứng bật dậy, không may vấp phải chân ông xã thân yêu đang ngồi bên cạnh, thảm thương ụp mặt vào. . . sọt rác!

Cả năm người còn lại đều không chút lưu tình cười trên nổi đau của kẻ khác, không khí trở nên thoải mái hơn phần nào. Phùng Ngọc Nhi vỗ tay cái ‘bộp’, có gắng không cười nữa:

“Thôi được rồi, ngày mai vợ chồng son hai người. . . à, sư huynh, anh cùng bọn họ đến gặp người phụ nữ này, nói ra một nữa thân phận của chúng ta cho bà ấy biết, Bảo Nghi, lúc trước mình có chỉ cho cậu cách phân biệt lời nói thật giả của người khác, có việc dùng rồi đấy! Quan sát cho kỹ vào!!!”

“Lần nào cũng bị cậu sai bảo như con đẻ ấy!” Dương Bảo Nghi không vui lầm bầm, nhưng vẫn đồng ý, ai bảo cậu ta là người phát lệnh điều động trong nhóm làm gì?!

“Không còn chuyện gì mọi người về phòng nghĩ ngơi đi, ba giờ sau chúng ta tiếp tục vậy, mình mệt lắm rồi!” Phùng Ngọc Nhi so vai, mỏi đến mức sắp bị chuột rút luôn rồi.

Năm người còn lại cũng tán thành, ai vè phòng nấy tiến hành công cuộc bồi dưởng sức lực. Trong phòng mấy chốc chỉ còn lại một mình Phùng Ngọc Nhi.

Mấy ngày qua cô chưa từng được ngủ ngon giấc, hễ vừa mơ màng tổng bộ lại gọi đến thông báo tình hình, cô dù là Linh môi sư nhưng chung quy vẫn chỉ là một cô gái bình thường, sức chịu đựng dù cao đến mấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không chịu đựng được nữa.

Kể từ khi gia nhập Địa Ngục làm một hàng ma sư, cuộc sống của Phùng Ngọc Nhi cứ như bị đảo lộn một trăm tám mươi độ vậy. Hằng ngày đối mặt không phải là yêu thú thì là ác linh, khi rãnh rổi chỉ có thể đọc hồ sơ vụ án, rèn luyện tay nghề kỹ thuật cùng chế tạo vũ khí cho công ty. . . Những chuyện của một cô gái bình thường nên làm và sẽ làm như yêu đương hẹn hò gì gì đó, ăn cơm gia đình gì gì đó cô đều chưa từng làm qua, nghĩ cũng chưa từng nghĩ.

Phùng Ngọc Nhi có một sở thích ít người biết đó chính là nấu ăn, vì chỉ có lúc đó cô mới cảm thấy mình giống như một thiếu nữ bình bình thường thường sống một cuộc sống giản dị bình bình thường thường. Lúc mới vào nghề, áp lực nặng nề từ huấn luyện tăng cường khiến cô muốn hít thở không thông, bên cạnh cũng chỉ có Đại Boss cùng Trọng Thiên Kỳ bầu bạn, khó khăn lắm mới miễn cưỡng vượt qua, đến bây giờ không ngờ lại thành thói quen.

Cô cuồng công việc! Chỉ có công việc mới khiến cô tạm quên đi thảm cảnh gia đình đã diễn ra trong ký ức, dùng công việc và huấn luyện để lấp đi nổi sợ hãi của bản thân. Nhiều lúc Phùng Ngọc Nhi cảm thấy thật ghen tị với hai người bọn Vương Thiên Minh và Dương Bảo Nghi.

Nghĩ ngợi miên man, Phùng Ngọc Nhi chậm chạp tắt đi màn hình làm việc, thu dọn hồ sơ cho gọn gàng loại nào ra loại đấy rồi cất vào túi. Cô muốn đến nhà Cao Thiên thêm một lần, lần trước ghé qua cảm thấy mẹ anh ta nhất định có vấn đề, khi không còn bài đặt lắp máy theo dõi trên xe bọn họ, đó không phải là hành vi của một người mẹ đang mất con, còn về căn phòng của Cao Thiên trước khi chết kia. . . cô ngửi được mùi vị của Bất Tán Lưu hương!!!

Sau khi sắp sếp đâu ra đấy, Phùng Ngọc Nhi vào phòng thay ra một chiếc váy voan in hoa đen trên nền trắng, đổi đôi guốc sáu phân đang mang thành đôi giày bata hàng hiệu, khoát theo túi sách của bản thân, khi đi ngang qua bàn làm việc còn tiện tay cầm lấy xâu chìa khóa xe.

Chiếc BMW đen bóng lao vun vút trên con đường bằng phẳng của thành phố X, càng chạy càng nhanh.

Phùng Ngọc Nhi không muốn nói những điều mình nghĩ với các thành viên còn lại trong đội, ngay cả bản thân cô còn chưa rõ ràng liệu có phải đó chính xác là mùi hương của Bất Tán Lưu hay không, vì dù sao nó cũng rất nhạt nhòa. Phùng Ngọc Nhi nhai kẹo cao su, đưa tay bật nhạc trong xe, giai điệu quen thuộc của thể loại cổ phong yêu thích tràn ngập trong cabin xe, giải tỏa bớt một phần nào áp lực nặng nề của cô.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Phùng Ngọc Nhi rung lên bần bật từng hồi, cô nhanh tay kết nối, bên tai liền truyền đến chất giọng trầm ấm của Tống Thiên Vũ: “Ngọc Nhi!”

“Có chuyện gì vậy ạ?” Phùng Ngọc Nhi nghe ra trong giọng nói kia có chút không ổn, trong lòng cô đột nhiên rơi xuống một bậc. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tống Thiên Vũ cũng không ngập ngừng thêm: “Viện trưởng qua đời rồi, em mau đến thành phố C!”

Một tiếng sét như đánh thẳng vào thần kinh Phùng Ngọc Nhi, bờ môi cô cứ khép vào mở ra không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn không thể thốt nên tiếng nào. Chiếc xe thay đổi lộ trình, đánh một vòng quay ngược về hướng thành phố C.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN