Phong Lưu Thánh Vương - Chương 31: Lý Hàn đại phát thần uy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Phong Lưu Thánh Vương


Chương 31: Lý Hàn đại phát thần uy


Lý Hàn cười khẽ một tiếng, không đáp lại lời nói của Bạch Ngọc Sương mà quay đầu xuống dưới lầu nói:

– Sơn thôn dã nhân ở đâu đến, dám đối với tỷ tỷ ta lên tiếng bất kính, có can đảm đi lên đây, bản thiếu gia đem ngươi thiến đi, ném đi cho dã thú ăn.

Chỉ chốc lát sau, cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng xao động, lục tục xuất hiện thân hình bốn người.

Bốn người đều là lộ ra một cỗ bản sắc thảo mãng, một cỗ sát lục chi khí nồng đậm từ da thịt bền chắc cường tráng phát ra, trên cánh tay từng vết thương dữ tợn khiến cho người ta thấy mà kinh hãi.

Người cầm đầu cũng là người cao nhất, cường tráng nhất, trên đầu có khắc một cái đầu sói dữ tợn, đầu sói lộ ra từng chiếc răng âm thâm hung ác, cực kỳ dọa người. Hắn chính là Phó đoàn trưởng Huyết Lang của đại dong binh đoàn Thanh Lang đoàn ở trấn Vạn Liên.

Huyết Lang, ba mươi ba tuổi, thực lực đồng dạng với Bạch Ngọc Sương là Luyện Huyết trung kỳ, nhưng hắn đã bước vào Luyện Huyết trung kỳ nhiều năm rồi, lại trải qua nhiều năm ở Hoàng Tung sơn mạch săn giết linh thú, một thân tu vi sớm đã đến Luyện Huyết trung kỳ đã đạt đến đỉnh, nếu không phải là lực lĩnh ngộ của hắn hơi thấp một chút, sợ đã sớm trở thành Luyện Huyết hậu kỳ rồi.

Mới vừa rồi ở dưới lầu hét lớn chính là bản thân Huyết Lang.

Huyết Lang nhìn lướt qua Lý Hàn liền nhìn được ra hắn chỉ là Luyện Nhục sơ kỳ, hắn sau đó không thèm nhìn tới Lý Hàn nữa, chuyển qua nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Sương, lạnh lùng nói:

– Bạch Ngọc Sương, thức thời mau đem vật đó giao ra đây, nếu không lão tử không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn Lãnh Xà đoàn các ngươi biến mất.

– Khấu khí thật lớn, nếu là Thanh Lang ở chỗ này có lẽ ta còn e ngại mấy phần, nhưng Huyết Lang ngươi còn không có bổn sự kia.

Bạch Ngọc Sương nhìn Huyết Lang, đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sát khí nồng đậm nói.

– Hừ, có hay không có bổn sự này hiện tại ta sẽ cho ngươi biết.

Huyết Lang hừ lạnh một tiếng, rút Lang Nha bổng ở sau lưng ra, từng cái gai sắt dữ tợn tràn đầy sát cơ.

– Uy, ngươi đây là cái đại thúc ghê tởm nào a, chẳng lẽ không nghe thấy lời nói của bổn thiếu gia sao? Lại dám khi dễ tỷ tỷ của ta, ngươi là muốn chết đi?

Lý Hàn một bên xé một khối thịt sói ném vào trong miệng, một bên dương dương tự đắc nói.

Cái trán của Huyết Lang hiện lên một đạo hắc tuyến, căm tức trừng mắt liếc Lý Hàn, ngay sau đó cất tiếng cười to nói:

– Ha ha, ta còn tưởng rằng “Mỹ nhân xà” ngươi thích nam nhân có bộ dáng gì, nguyên lai là cái nhân tình nhỏ yếu này, một cái Luyện Nhục nho nhỏ cũng dám ở trước mặt lão tử càn rỡ, có tin hay không một ngón tay của lão tử có thể đem ngươi bóp chết.

Lời vừa nói ra, Lang Tam, Lang Tứ ở bên cạnh muốn đứng lên động thủ, nhưng mà bọn hắn thấy được Lý Hàn lặng lẽ sử ra tiểu động tác với bọn hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể cố nén vọng động.

Huyết Lang cũng không nhìn thấy tiểu động tác của Lý Hàn, vì hắn đã đem tất cả lực chú ý để trên người Bạch Ngọc Sương rồi.

Bạch Ngọc Sương tự nhiên biết thực lực của Lý Hàn vô cùng thấp kém, nhưng mà nàng mượn chẳng qua là thân phận của Lý Hàn, còn có thực lực của hai gã hộ vệ ở phía sau lưng hắn.

– Đệ đệ, ngươi nhìn người này thật khiến cho người ta chán ghét a, khiến cho tỷ tỷ đều không có tâm tư uống rượu tâm sự với ngươi rồi.

Bạch Ngọc Sương giống như là bị ủy khuất lớn lao, chu lên đôi môi khêu gợi, làm nũng nói.

Lý Hàn cười khẽ một tiếng, sau đó đứng lên, run lên tay áo, uy phong lẫm lẫm nhìn Huyết Lang, một thanh lam sắc trường kiếm từ phía sau xuất ra, kiếm chỉ Huyết Lang, kiếm khí bắt đầu khởi động, rất có khí thế một người đã đủ giữ quan ải.

– Lập tức cút ra khỏi nơi này cho ta, nếu không mỗi người lưu lại một ngón tay.

Lý Hàn âm u nói.

Huyết Lang nghe lời này không khỏi càn rỡ cười to lần nữa nói:

– Ha ha, đây là chuyện cười mà lão tử nghe được buồn cười nhất, ngươi có biết ta là ai không, lão tử là Phó đoàn trưởng Huyết Lang của Thanh Lang đoàn, nghe nói qua chưa, nếu không lập tức biến đi, lão tử lập tức lấy mạng của ngươi.

Trừ Huyết Lang là Luyện Huyết trung kỳ ra, phía sau hắn còn có một gã Luyện Cốt hậu kỳ cùng hai gã Luyện Cốt trung kỳ, mà Lý Hàn chỉ có thực lực Luyện Nhục sơ kỳ, lại dám đối với bọn hắn nói như vậy, ở trong mắt người khác quả thật là không biết tự lượng sức mình.

Bạch Ngọc Sương cũng không khỏi khinh bỉ Lý Hàn một phen, bất quá nàng cũng không gấp, dù sao hai gã hộ vệ kia sớm muộn sẽ xuất thủ, đến lúc đó nàng thoát thân tuyệt đối vô cùng dễ dàng.

– Ngươi đại khái có thể thử một chút có thể hay không lấy được mạng của ta.

Lý Hàn cười lạnh nói. Có thể ở trước mặt nữ nhân khoe khoang, đó là một chuyện vô cùng uy phong cùng tự hào, hắn tự nhiên không thể bỏ qua được.

Đối phương mặc dù có thực lực Luyện Huyết trung kỳ, nhưng mà hắn chưa hẳn là không thể đánh một trận, huống chi muốn vấn đỉnh thực lực đỉnh phong dĩ nhiên cần một cái lòng tin dũng cảm tiến tới, chỉ có đánh vỡ hết thảy gông cùm xiềng xích mới có thể thành tựu nhất phương uy danh.

Lý Hàn vô luận là ở tu luyện hay là ngộ tính đều rất tốt, nhưng mà hắn biết dựa vào hai điểm này còn chưa đủ, phương pháp tăng cường thực lực nhanh nhất thủy chung còn là lấy chiến dưỡng chiến, chỉ có thông qua chiến đấu mới có thể khiến cho tự mình biến mạnh nhanh hơn, đây chính là kết luận hắn đúc kết được từ khi trọng sinh sống lại

Hắn hôm nay liền lấy bốn người này ra luyện tay, thuận tiện bắt luôn trái tim của mỹ nữ kia, đây không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?

– Ngươi đã muốn tìm chết, sẽ thành toàn cho ngươi, Đường Mộc đi tới đem tiểu tử này giết chết.

Huyết Lang không nhịn được đối với một gã hán tử bên cạnh nói.

– Vâng, Phó đoàn trưởng!

Hán tử tên là Đường Mộc từ bên cạnh Huyết Lang đi ra đáp, hắn chính là một trong hai gã Luyện Cốt trung kỳ.

– Đến đây đi, bản thiếu gia sẽ khiến các ngươi biết rõ kết quả của đắc tội ta là phải mất mạng.

Lý Hàn khinh miệt, ngoắc ngoắc ngón tay nó với đoàn người Huyết Lang.

Bạch Ngọc Sương thấy Lý Hàn lại thật muốn đi lên ứng chiến, hơn nữa hai gã hộ vệ cũng không có ý xuất thủ, không khỏi có chút gấp gáp nói với Lý Hàn:

– Đệ đệ ngươi không phải là đối thủ của hắn, không bằng ngươi đem tỷ tỷ giao cho bọn hắn là được rồi.

Lời này của Bạch Ngọc Sương đơn giản chỉ là ép Lý Hàn để cho hộ vệ xuất thủ mà thôi.

– Tỷ tỷ không cần lo lắng, nhân vật nhỏ như vậy còn không thể đả thương đệ đệ chút nào, hãy nhìn đệ đệ như thế nào giết chết bọn họ.

Lý Hàn hướng về phía Bạch Ngọc Sương quăng một cái nụ cười vô cùng tự phụ nói.

– Tiểu tử thúi, ngươi đi chết đi.

Đường Mộc thấy Lý Hàn phân tâm, hắn biết đây đúng là lúc giết người, hét lớn một tiếng, trọng đao trong tay hướng Lý Hàn bổ tới.

Trọng đao của Đường Mộc tới rất nhanh, chỉ là trong nháy mắt liền đến đỉnh đầu của Lý Hàn.

Bạch Ngọc Sương ở một bên cũng không nhịn được kinh hô “Cẩn thận!”, nàng một tay đã khoác lên trường kiếm ở bên hông rồi, chuẩn bị xuất thủ. Nàng mặc dù đang lợi dụng Lý Hàn, nhưng mà lại không muốn Lý Hàn thật vì nàng mà gặp chuyện không may, bằng không Lý gia tuyệt đối sẽ khiến cho Lãnh Xà dong binh đoàn các nàng biến mất khỏi trấn Vạn Liên.

– Hừ, dám đánh lén bản thiếu gia, ngươi muốn chết!

Lý Hàn mặc dù mặt nhìn về phía Bạch Ngọc Sương, nhưng mà hắn đã sớm thầm sinh đề phòng, hắn mặt ngoài thoạt nhìn là một nhân vật vô cùng tự phụ, nhưng trên thực tế lại là một người cho tới bây giờ chưa từng coi nhẹ bất cứ địch nhân nào.

Liền khi trọng đao bổ tới hết sức, trường kiếm trong tay Lý Hàn huy động, trực tiếp đón nhận trọng đao kia.

– Đinh đương.

Đao kiếm giao nhau, phát ra một tiếng va chạm.

– Đúng là sắt vụn!

Lý Hàn nhìn trọng đao trong tay của Đường Mộc chỉ còn lại nửa đoạn, không khỏi đắc ý cười lạnh một tiếng, tiếp đó nhanh chóng đá ra một cước.

Đường Mộc còn đang sững sờ nhìn trọng đao trong tay mình chỉ còn nửa đoạn, thình lình bị Lý Hàn đá một cước vào đũng quần.

– Ngao!

Đường Mộc kêu thảm một tiếng, đoạn đao trong tay rơi ra, ôm lấy mệnh căn của mình không ngừng nhảy lên.

– Đi chết đi!

Trong mắt Lý Hàn hiện lên hung mang, trường kiếm màu lam nhạt trong tay vung lên đâm vào tim tên Đường Mộc.

Đường Mộc chỉ ở trong một lần giao thủ liền bị Lý Hàn chém chết dưới kiếm.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Bạch Ngọc Sương không nghĩ tới Lý gia thiếu gia này thoạt nhìn chỉ bất quá vừa mới trưởng thành lại là một nhân vật tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt miểu sát một người, trong lòng không khỏi âm thầm có chút khiếp ý rồi.

– Lại có thể giết Đường Mộc, xem ra trong tay ngươi là một thanh tam giai kiếm khí rồi, lão tử đã muốn rồi.

Huyết Lang đầu tiên là kinh ngạc một chút, tiếp theo lạnh lùng quét mắt về phía thi thể Đường Mộc một cái, hướng về Lý Hàn nhàn nhạt nói.

Bọn họ những thành viên dong binh đoàn sống trên lưỡi đao này đã sớm nhìn quen sinh tử, huống chi Đường Mộc chỉ là một tiểu nhân vật, đối với cái chết của hắn Huyết Lang cũng không có bất kỳ thương cảm nào, ngược lại đối với kiếm khí trong tay Lý Hàn sinh ra ý tham lam.

Lý Hàn vuốt vuốt trường kiếm trong tay mình, rất là nghiềm ngẫm đối với Huyết Lang nói:

– Muốn thanh kiếm này? Ta sợ ngươi không có mạng để dùng.

Kiếm trong tay Lăng Tiếu gọi là Lam Tinh kiếm, là một thanh phàm bình tam giai kiếm khí, đây chính là thanh kiếm của Tần Liên đã tặng cho hắn.

– Đường Thủy, còn không đi ra vì đệ đệ của ngươi báo thù còn chờ đến khi nào.

Huyết Lang thân là Luyện Huyết Cảnh, tự nhiên sẽ không dễ dàng xuất thủ, lúc này hướng một gã hán tử có mấy phần tương tự với Đường Mộc quát lên.

Đường Thủy là đại ca của Đường Mộc, thực lực càng là hơn đệ đệ, là Luyện Cốt hậu kỳ, trong tay cầm một bộ vũ khí liêm câu lạnh lùng, răng nanh thị huyết khiến cho người ta sợ hãi.

Đưởng Thủy không nói nhảm, hét lớn một tiếng:

– Trả lại mạng cho đệ đệ của ta!

Bộ song câu kia hóa thành từng đạo hồ mang bán nguyệt mang theo duệ khí lạnh thấu xương hướng Lý Hàn cắt tới.

Chỉ trên cái khí thế kia liền mạnh hơn Đường Mộc không chỉ là gấp hai lần.

– Hắc hắc, vội vã muốn đi gặp quỷ lão đệ kia đây mà, yên tâm, sau một khắc các ngươi sẽ gặp nhau ở dưới địa ngục.

Lý Hàn cười lạnh một tiếng, dưới chân đạp bộ pháp Thất Tinh Bộ, tàn ảnh ở chỗ cũ bị song câu của Đường Thủy cắt phá.

Nhãn lực của Huyết Lang cũng bất phàm, nhìn một cái liền biết Lý Hàn tránh khỏi, không khỏi nhắc nhở kêu lên:

– Cẩn thận phía sau.

Đường Thủy phản ứng đồng dạng cũng nhanh hơn Đường Mộc rất nhiều, cũng không quay đầu lại, trở tay múa lên một câu hướng Lý Hàn ở phía sau đánh tới.

Lý Hàn dùng kiếm chắn lại, thân hình bị chấn lui mấy bước, bất quá liêm câu của Đường Thủy cũng bị mất đi một đoạn, có thể thấy được Lam Tinh kiếm của Lăng Tiếu so với liêm câu thì cấp bậc cao hơn nhiều.

Huyết Lang ở một bên ánh mắt càng đỏ hơn, lúc này hướng về người còn lại ở phía sau quát lên:

– Ngươi cũng lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Mau đem tiểu tử này giết chết đi.

Lời nói của Huyết Lang vừa dứt, tên còn lại ở phía sau lưng hắn lập tức cầm vũ khí hướng Lý Hàn trùng sát mà đi.

Giờ phút này, lông mày của Bạch Ngọc Sương hơi chau lại một chút, ánh mắt hướng hai hộ vệ cách đó không xa nhìn lại, trong lòng lo lắng nói:

– Làm sao còn không ra tay?

Kỳ thật, Lang Tam, Lang Tứ sớm muốn ra tay rồi, chỉ là Lý Hàn đã sớm truyền âm ra lệnh cho bọn họ không cho phép xuất thủ, trừ phi hắn gặp phải nguy cơ sinh tử rồi hãy nói.

Hai người bất đắc dĩ chỉ đành phải âm thầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. Bọn họ mặc dù biết Lý Hàn từng lấy lực lượng một người chiến bại Luyện Cốt trung kỳ Lý Khuông, nhưng mà đối mặt với một gã Luyện Cốt Hậu kỳ cùng một gã Luyện Cốt trung kỳ vây công, cho dù là Luyện Cốt hậu kỳ cũng phải vẫn lạc, huống chi Lý Hàn chỉ là một gã Luyện Nhục sơ kỳ.

– Đến đây đi, hôm nay liền để cho ta chiến thống khoái!

Lý Hàn bỗng dâng lên một cỗ chiến ý cường đại, khí thế vượt qua Luyện Nhục sơ kỳ, sau trận chiến này hắn có nắm chắc đột phá Luyện Huyết Cảnh, trận chiến này chính là cơ hội hiếm có, hắn như thế nào lại bỏ qua được.

– Phi Lộc kiếm pháp!

Lý Hàn đánh ra kiếm chiêu, nhất thời vô số kiếm quang tản phát ra hàn ý nồng đậm, hướng hai người tập quyền mà đi.

Vô số kiếm quang để cho cái bàn ở quanh thân trong nháy mắt chia năm xẻ bảy. Có thể uy lực của kiếm chiêu này là vô cùng ghê gớm.

– Một chiêu thật mạnh mẽ, chẳng lẽ là Phàm kỹ tam giai?

Huyết Lang cùng Bạch Ngọc Sương đều bị một chiêu này của Lý Hàn khiến cho kinh hãi.

Gặp phải chiêu kiếm cường đại, hai người của Thanh Lang đoàn hợp lực chống đỡ, Đường Thủy miễn cưỡng chặn lại nơi yếu hại trí mạng, tên Luyện Cốt trung kỳ kia lại không có may mắn như vậy, trực tiếp bị kiếm quang phá vỡ cổ họng, tại chỗ bị đánh chết.

Tên Đường Thủy kia cũng không được tốt, mặc dù ngăn trở tất cả kiếm quang đánh vào nơi yếu hại, nhưng mà một thân y phục bị cắt rách nhiều chỗ, trên da thịt thô ráp kia chảy ra từng đợt máu tươi, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

– Ta giết ngươi!

Đường Thủy trợn mắt trừng trừng, hắn chưa bao giờ bị một gã Luyện Nhục sơ kỳ khiến cho chật vật không chịu nổi như vậy.

Hắn không để ý đến đau đớn trên người, điểm đau đớn này còn không đế mức để cho hắn luống cuống, hắn đều là người sống trên lưỡi đao, ngay cả chết còn không sợ, còn sợ điểm đau đớn này sao?

Đường Thủy múa liêm câu đánh tới.

– Thất Tinh Bộ!

Sau khi tránh được phi câu của Đường Thủy thì Lý Hàn sử dụng bộ pháp bước đến phía sau hắn, Lam Tinh kiếm giống như rắn độc hướng vê phía sau lưng hắn mà đi.

– Ngươi dám!

Huyết Lang rốt cục tức giận rồi, hắn hét lớn một tiếng, Lang Nha bổng trong tay hướng Lý Hàn đập tới. Luyện Cốt trung kỳ tổn thất có thể một lần nữa chiêu mộ, nhưng mà Luyện Cốt hậu kỳ lại không dễ tìm như vậy, hắn nhưng không muốn vì một tên tiểu tử như vậy khiến cho thực lực của đoàn đội rơi xuống.

– Huyết Lang, đối thủ của ngươi là ta!

Bạch Ngọc Sương thấy hai gã hộ vệ kia vẫn không có định xuất thủ, tế kiếm bên hông hướng Huyết Lang nhanh chóng đâm tới.

– Đinh đương.

Thực lực Bạch Ngọc Sương cùng Huyết Lang xê xích không nhiều, hai người vừa mới giao thủ nhất thời đánh ra một mảnh tia lửa.

Không có Huyết Lang cản trợ nên thanh kiếm nhanh chóng đâm về phần lưng của Đường Thủy nhưng nhờ vào kinh nghiệm sương máu nên tên này đã múa liêm câu ra phía sau, nhờ có liêm câu cản lại nên tên này trách được một kiếm nhưng liêm câu trong tay hắn cũng bị kiếm của Lý Hàn cắt đứt. Mặc dù tránh được một kiếm nhưng toàn thân Đường Thủy lại nổi lên lãnh ý, mẹ kiếp, đây đúng là một gã Luyện Nhục sơ kỳ sao?

Hắn sợ, ở thời khắc gặp phải sinh tử chân chính, cỗ tử vong chi ý này đủ để thôi hủy ý chí của bất kỳ kẻ nào.

Hắn nhanh chóng quay người phá vỡ cửa sổ, ý muốn chạy trốn.

– Để cho ngươi chạy, đây không phải là để cho ta mất mặt trước mặt tỷ tỷ sao?

Lý Hàn cười lạnh, Lam Tinh kiếm trong tay lần nữa họa xuất vô số kiếm quang, hướng về phía Đường Thủy đang muốn chạy trốn tới cửa sổ đánh tới.

– Oanh!

Nhất thời cửa sổ bị oanh thành một cái lỗ thủng to lớn, ngay cả Đường Thủy kia cũng bị oanh bay ra ngoài.

Lý Hàn ngay cả nhìn cũng không nhìn, hắn đã có thể xác định Đường Thủy đã chết không thể chết thêm nữa rồi.

Hắn đưa ánh mắt phóng tới trên người Huyết Lang vẫn đang dây dưa không ngừng với Bạch Ngọc Sương.

Hai người này đánh nhau hiển nhiên là đặc sắc, quang mang vàng đỏ dây dưa, đem bàn ở trong tửu lâu phá hủy thành vô số vụn gỗ.

Huyết Lang là linh giả Thổ thuộc tính, mỗi khi xuất ra một bổng cũng sẽ hiện ra quang mang màu vàng nhạt, lộ ra vẻ cực kỳ hậu trọng, một cỗ sát lục chi khí cổ dũng vô địch lại không thể nghi ngờ.

Bạch Ngọc Sương là thuộc tính hỏa, tế kiếm trong tay nàng thời khắc đều tản ra hồng khí nóng bỏng, bất quá thực lực của nàng so với Huyết Lang còn thua một bậc, bị Huyết Lang bức đến vòa trong hiểm cảnh.

– Luyện Huyết Cảnh quả nhiên bất phàm!

Lăng Tiếu híp mắt nhìn hai người đánh nhau, không có chút ý xuất thủ nào, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn cặp ngực sung mãn cỡ F lúc thì nhảy lên lúc thì nhảy xuống của Bạch Ngọc Sương, thật là cảnh đẹp ý vui chí cực.

Giờ phút này, Lang Tam, Lang Tứ đã che ở bên cạnh Lý Hàn, bọn họ lần đầu tiên đối với Lý Hàn sinh ra tôn sùng chi ý. Hai người bọn họ đều là Luyện Mạch Cảnh sơ kỳ, là hộ vệ tuyệt đối trung thành do Lý gia bồi dưỡng, bình thưởng chỉ nghe chỉ huy của tộc trưởng, mà hôm nay để cho bọn họ thủ hộ một gã Lý gia thiếu niên, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút khó chịu, nhưng mà sau khi nhìn thấy lực chiến đấu của Lý Hàn thì trong lòng bọn họ đã dành cho Lý Hàn vài phần kính trọng.

– Hảo đệ đệ, còn không mau tới giúp tỷ tỷ một chút!

Tử y của Bạch Ngọc Sương bị Lang Nha bổng của Huyết Lang phá vỡ mấy chỗ, vừa vặn thiếu chút nữa còn bị đánh cho một bổng, không khỏi hướng Lý Hàn cầu cứu.

– Hảo tỷ tỷ, ta xem trọng ngươi a, cái đại thúc ác tâm kia thế nào lại là đối thủ của ngươi được?

Lý Hàn cũng không nóng nảy xuất thủ, mà là một mực quan sát hai người kịch chiến, đây đối với ngày sau đột phá Luyện Huyết Cảnh có ích lợi rất lớn, huống chi tư thái của Bạch Ngọc Sương ở trong sân quá mê người, hắn mới không nỡ cứ như vậy kết thúc phong cảnh mỹ hảo ở trước mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN