Phong Lưu Thánh Vương - Chương 32: Huyết Lang chết!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Phong Lưu Thánh Vương


Chương 32: Huyết Lang chết!


Bạch Ngọc Sương kia tức giận a! Nàng vốn tưởng rằng hoa hoa đại thiếu này bị nàng mê đến thần hoàn điên đảo, nhưng mà giờ phút này lại không ra tay. Nàng hiện tại không có cơ hội phân thần, thanh kiếm trong tay nàng hỏa mang đại thịnh, trong miệng quát nhẹ một tiếng:

– Hỏa Xà Triền!

Rốt cục đánh ra cường chiêu linh lực ngoại phóng ứng với Luyện Huyết Cảnh rồi!

Một con hỏa xà giống như chân thực như có linh tính, trương lên cái miệng lớn như cái bồn hướng Huyết Lang táp tới, thân thể hỏa hồng thiêu đốt liệt viêm chước nhiệt hừng hực, thiêu cháy hết thảy quanh thân.

Linh lực của Luyện Huyết Cảnh có thể ngoại phóng, vận dụng thuộc tính tự nhân ngưng hình xuất chiêu, uy lực này so với Lý Hàn sử xuất kiếm kỹ thì mạnh gấp hơn gấp mấy lần.

Đây cũng là nơi khác biệt của cấp độ Luyện Huyết và Luyện Cốt!

– Hừ, chút tài mọn!

Huyết Lang đối mặt với cường chiêu như thế vẫn không sợ hãi, chỉ thấy Lang Nha bổng trong tay hắn phá ra thổ hoàng sắc quang vực càng thêm nồng đậm, ngay sau đó hắn xuất ra một bổng, một con hoàng sắc thổ lang nhanh chóng mà ra.

– Oanh!

Cường chiêu đối oanh, phát ra một trận tiếng nổ vang, mặt ngoài của Thiên Hương Lâu cũng bị oanh thành một cái lỗ thủng.

Huyết Lang nhân cơ hội lần nữa vung Lang Nha bổng đập đến, Bạch Ngọc Sương tung kiếm tương nghênh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Huyết Lang càng cao hơn một chút, rất nhanh liền đè ép Bạch Ngọc Sương mà đánh.

Giờ khắc này, Huyết Lang đập mở ra tế kiếm của Bạch Ngọc Sương, Bạch Ngọc Sương sơ hở đại lộ, hung mang của Huyết Lang đại thịnh, tụ tập toàn lực, quát to:

– Bại cho lão tử!

Lang Nha bổng như cực chùy ngàn cân nặng nề hướng trước mặt Bạch Ngọc Sương đập tới.

Bạch Ngọc Sương hồi thủ không kịp, mắt thấy chỉ có thể bị trọng thương rồi.

– Muốn thương tổn tỷ tỷ ta, không có cửa đâu!

Lý Hàn ở một bên bắt được cơ hội đánh lén tốt nhất, Lam Tinh kiếm trong tay như rắn độc hướng về phía sau lưng Huyết Lang đâm tới.

Nếu như Huyết Lang không trở về phòng ngự, như vậy chỉ có một đường bỏ mạng.

Trong lòng Huyết Lang thầm mắng một câu:

– Tiểu nhân âm hiểm!

Thân thể lệch ra, trở tay đem Lang Nha bổng quay trở lại đánh tới Lý Hàn.

– Đinh đương.

Nhất thời Lăng Tiếu bị nện đến lui về vài bước, cánh tay cầm Lam Tinh kiếm bị chấn thành trận trận tê dại.

– Lực phản chấn thật mạnh!

Lý Hàn lập tức vận khí linh lực để triệt tiêu đau đớn, hắn đã cảm thấy sự chênh lệch đẳng cấp rồi.

– Hảo đệ đệ, ngươi thật muốn tỷ tỷ chết a!

Bạch Ngọc Sương nhân cơ hội thối lui đến bên cạnh Lý Hàn giận trách nói. Trải qua một phen đả đấu, linh của nàng hao tổn quá nhiều, hô hấp dồn dập, trước ngực trên dưới phập phồng và do bị lang nha bổng xé rách một phần khiến cho khe ngực sâu hun hút của nàng bị lòi ra, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của Lý Hàn.

Bạch Ngọc Sương phát hiện ánh mắt khác thường của Lý Hàn, mới phát hiện người này đang nhìn địa phương khêu gợi của mình nhưng nàng chẳng những chẳng né đi mà còn ưỡn ngực lên cứ như thể cho Lý Hàn nhìn rõ thêm vậy nhưng ngoài miệng nàng lại nói:

– Hảo đệ đệ, ánh mắt của ngươi là nhìn lung tung đâu vậy.

– Ta làm gì nhìn lung tung a, ta liền xem một chút tỷ tỷ có bị thương không.

Lý Hàn sờ sờ lỗ mũi lẽ thẳng khí hùng nói.

– Hừ, tốt cho một đôi cẩu nam nữ, ta hôm nay liền đều đưa các ngươi lên đường.

Huyết Lang xanh cả mặt hừ một câu, tiếp theo khua lên Lang Nha bổng lần nữa đánh tới.

– Các ngươi nên xuất thủ, bổn thiếu gia không chơi!

Trường kiếm của Lý Hàn bỏ vào vỏ, rốt cục hướng Lang Tam, Lang Tứ hạ đạt mệnh lệnh.

– Vâng thiếu gia!

Hai người đáp một tiếng, đồng thời lướt hướng Huyết Lang.

Lúc này Huyết Lang mới chú ý tới hai người vẫn không có động tĩnh, tốc độ của hai người này rất nhanh, ngay cả hắn cũng thấy không rõ lắm, trong lúc bất chợt một cỗ dấu hiệu không tốt hiện ra.

– Không tốt, là cao thủ!

Huyết Lang nguyên bổn một mực không đem Lang Tam, Lang Tứ vào trong mắt, không nghĩ tới hai người này mới là cao thủ chân chính, khi thời điểm hắn nhận thấy được liền muốn trốn.

Đáng tiếc, thực lực của Lang Tam cùng Lang Tứ hai người so với hắn cao hơn một đại giai vị, đồng thời xuất thủ làm sao có đạo lý có thể để cho hắn chạy trốn.

Chỉ thấy hai người đồng thời bạt kiếm, hai đạo kiếm khí như trăng lưỡi liềm hướng Huyết Lang cắt đến.

– Oanh!

– A!

Huyết Lang giống như chó chết bị oanh đập vào trên vách tường, hai đạo vết thương thấy rõ đến xương ở sau lưng của hắn hiển lộ, máu tươi chảy xuống đầm đìa.

– Ngươi đến tột cùng là người nào?

Huyết Lang mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm vào Lý Hàn hỏi. Hắn hiện tại hối hận rồi, vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một gã Luyện Nhục sơ kỳ nên cũng không để vào trong mắt, nhưng mà toàn bộ thủ hạ của chính mình lại bị giết bởi một gã linh giả cấp thấp như vậy, hắn càng không ngờ tới chính là, hai gã hộ vệ của đối phương cư nhiên lợi hại như thế, ít nhất cũng là Luyện Mạch Cảnh sơ kỳ, chẳng lẽ Bạch Ngọc Sương này dựa vào đại gia tộc rồi?

– Hắc, ngay cả ta cũng không biết là ai, thiệt thòi cho ngươi còn không biết xấu hổ lăn lộn ở trấn Vạn Liên.

Lý Hàn chân mày gảy nhẹ nói, tiếp theo hắn hướng Bạch Ngọc Sương mỉm cười nói:

– Hảo tỷ tỷ, ngươi nói người này nên xử trí như thế nào đây?

Bạch Ngọc Sương nghĩ một chút, tiếp theo khẽ nhăn chân mày hướng về phía Huyết Lang nói:

– Huyết Lang, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, đồ trong tay ta ngươi cùng đừng đánh chủ ý thì như thế nào?

Huyết Lang sắc mặt âm trầm một chút, tiếp theo gật đầu nói:

– Tốt, ngươi thả ta, chuyện này cứ như vậy mà tính.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, đồ mất đi sớm muộn sẽ đoạt lại.

– Hi vọng ngươi không nên lật lọng, ngươi đi đi!

Bạch Ngọc Sương nhàn nhạt nói.

Huyết Lang gian nan đứng lên, phức tạp nhìn mấy người ở hiện trường, đột nhiên sau đó xoay người muốn rời đi.

Bỗng nhiên, Lý Hàn đột nhiên xuất thủ, tay nâng kiếm lạc.

Phốc!

Nhất thời, Hắc Lang không kịp phản ứng đã bị đâm xuyên tim, hắn đến khi chết vẫn không rõ đây là xảy ra chuyện gì.

– Ngươi!

Bạch Ngọc Sương thật sự không nghĩ tới Lý Hàn lại có thể đột nhiên ra tay giết chết Hắc Lang, không phải nói là do nàng quyết định sao?

– Hảo tỷ tỷ, ta đây là vì tốt cho ngươi a, vừa nhìn liền biết người nọ là tiểu nhân không giữ lời, ngươi để cho hắn trở về chỉ là thả hổ về rừng, ngày sau thiệt thòi cũng là ngươi.

Lý Hàn phong khinh vân đạm giải thích.

Bạch Ngọc Sương nhất thời chán nản, lúc này cùng với Thanh Lang đoàn là kết đại thù rồi, mục đích mà nàng tha cho Huyết Lang đúng là vì không đến nỗi cùng Thanh Lang đoàn vạch mặt, bàn về lực chiến đấu, Lãnh Xà đoàn các nàng cũng không được như Thanh Lang đoàn, chân chính muốn khai chiến mà nói, các nàng chỉ có một đường diệt vong, hôm nay Huyết Lang chết rồi, cùng Thanh Lang đoàn tạo thành cục diện không chết không thôi, bởi vì Huyết Lang chính là thân đệ đệ của đoàn trưởng Thanh Lang đoàn, Thanh Lang nhưng là nổi danh bao che khuyết điểm.

Bất quá nàng cũng cảm thấy lời nói của Lý Hàn không phải là không có lý, để Huyết Lang trở về, không biết được Huyết Lang sẽ tuân thủ lời hứa hay không, nhưng Thanh Lang dong binh đoàn bọn họ lại nổi danh là tàn nhẫn, thường xuyên ở Hoàng Tung sơn mạch giết người cướp của.

– Ai!

Bạch Ngọc Sương khẽ thở dài một hơi, vì “vật kia” cũng không biết là có đáng giá hay không.

– Tỷ tỷ có gì phiền não, có thể nói ra không để đệ đệ vì ngươi mà phân nhiễu giải nan?

Lý Hàn nhích tới gần một bước, ngửi được nữ nhân hương vị độc hữu của Bạch Ngọc Sương, một trận tâm thần sảng khoái.

Bất kể là kiếp này hay kiếp trước, hắn vẫn là đặc biệt thích thục nữ, tổng cảm giác dạng nữ nhân như vậy mới là có mị lực nhất, chinh phục mới là thích thú nhất.

– Không có chuyện gì, hôm nay cảm ơn đệ đệ rồi, sau này tỷ tỷ lại mời ngươi uống rượu.

Bạch Ngọc Sương giọng nói lãnh đạm một phần, cùng Lý Hàn cách xa một chút khoảng cách, nói một câu liền muốn rời đi.

– Tỷ tỷ cứ như vậy mà đi tựa hồ quá không thể nào nói nổi đi.

Lý Hàn nghiền ngẫm nói, ở trong lòng lại thầm nghĩ, lợi dụng xong lão tử đã muốn đi, tốc độ qua cầu rút ván này cũng quá nhanh đi!

Bạch Ngọc Sương có chút cảnh giác nhìn Lý Hàn, tiếp theo nhoẻn miệng cười nói:

– Tỷ tỷ có việc gấp thật muốn đi rồi, lần sau sẽ tìm đệ đệ cùng nhau chơi đùa được không?

– Ha hả, tỷ tỷ còn là đem ta xem như tiểu hài tử ba tuổi a, ngươi bước đi không chịu trách nhiệm như vậy quá là không thể nói nổi đi.

Lý Hàn vuốt hai tay nói.

– Hảo đệ đệ ngươi muốn thế nào đây.

Bạch Ngọc Sương hướng Lý Hàn ném ra một cái mị nhãn, lộ ra vẻ mặt làm rung động lòng người nói.

– Tỷ tỷ, ngươi có phải hay không nên tỏ vẻ mấy thứ gì đó rồi mới đi đâu này?

Lý Hàn như cũ nói.

– Chẳng lẽ… Đệ đệ muốn ăn tỷ tỷ rồi sao?

Bạch Ngọc Sương rất là ủy khuất nói.

– Ngươi đem tỷ tỷ nghĩ thành người như thế nào rồi, ta là chân quân tử quang minh lỗi lạc, nếu muốn ăn tỷ tỷ cũng phải đợi ngươi muốn đệ đệ ăn mới ăn a!

Lý Hàn đại nghĩa lẫm nhiên nói.

Bạch Ngọc Sương ở trong lòng phi một cái, nàng vốn tưởng rằng Lý Hàn là một tên gia tộc đại thiếu không hiểu việc đời, không nghĩ tới cư nhiên là kẻ không thật thà như thế.

– Nếu như vậy, để cho tỷ tỷ lại bồi tiếp đệ đệ một chút? Nếu như đệ đệ là thật tâm thích tỷ tỷ, tỷ tỷ liền… liền nhường ngươi ăn một miếng.

Bạch Ngọc Sương cố gắng tiếp tục dụ dỗ Lý Hàn, thuận tiện thoát thân.

– Ăn một lần làm sao đủ được, ít nhất cũng phải ăn một vạn lần mới được, không… Hẳn là ăn cả đời, ai kêu tỷ tỷ ngươi thơm như vậy.

Lý Hàn tựa hồ vô cùng hưởng thụ cùng nàng trêu ghẹo nói.

– Đệ đệ ngươi thật là tham lam, tỷ tỷ đi trước, lần sau gặp mặt.

Bạch Ngọc Sương hướng Lý Hàn vứt ra một cái mị nhãn, xoay người muốn nhân cơ hội rời đi.

Song, Lang Tam cùng Lang Tứ lại trước một bước chắn ở trước người nàng.

– Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?

Bạch Ngọc Sương có chút căm tức nói.

– Tỷ tỷ không nên tức giận, đệ đệ không có ác ý, chỉ bất quá muốn nhìn một chút đồ vật gì đó có đáng giá cho những người này đối với ngươi đả động can qua không mà thôi.

Lý Hàn tìm một cái ghế còn chưa có bị đánh vỡ ngồi xuống.

– Ngươi!

Bạch Ngọc Sương tức giận a, trước đuổi sói, sau lại hổ đến, không nghĩ tới mao đầu tiểu tử này cư nhiên trái lại uy hiếp nàng.

– Làm sao, chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn?

Lý Hàn hỏi một câu, lại nói tiếp:

– Đã như vậy, vi đệ không ngần ngại tự mình tìm kiếm trên người tỷ tỷ.

Lời này vừa nói xong, sắc mặt của Bạch Ngọc Sương liền biến đổi, lúc này nói:

– Ta cho ngươi xem!

Tiếp theo nàng từ bên hông lấy xuống một cái túi nhỏ hướng Lý Hàn ném tới:

– Đây chính là đồ mà bọn họ muốn tìm.

Lý Hàn cười cười, mở ra cái túi, lộ ra một hộp gấm nhỏ tinh xảo ở bên trong, sau khi mở ra hộp gấm, chỉ thấy một quả trái cây màu hỏa hồng lớn nhỏ cỡ nắm tay xuất hiện ở trước mặt.

– Hiện tại có thể để cho ta đi chưa?

Bạch Ngọc Sương tức giận nói. Nàng cũng không cần thiết cùng Lý Hàn tiếp tục diễn trò nữa.

Lý Hàn nhìn hộp nhỏ trên tay mình rồi quay qua nói với Lang Tam, Lang Tứ:

– Các ngươi ra ngoài đợi ta, ta có chuyện muốn nói với vị tỷ tỷ này.

Mặc dù Lang Tam, Lang Tứ không muốn Lý Hàn ở riêng với người nữ nhân này nhưng hai người buộc phải nghe theo lệnh của Lý Hàn. Sau khi thấy hai người đã đi xuống lầu thì Lý Hàn đứng lên hướng Bạch Ngọc Sương đi tới.

– Ngươi muốn làm gì, đồ vật ta đã cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không muốn bỏ qua cho ta?

Bạch Ngọc Sương khẩn trương nói.

Hắn không đáp lời mà đến kế bên nàng rồi nói:

– Hừ, hảo tỷ tỷ, một quả nhị giai trung cấp Xích Chu quả quả thật giá trị không rẻ, nhưng là cũng không hể khiến cho người ta liều mạng, đừng tưởng rằng đệ đệ ta dễ lừa gạt a!

Nghe Lý Hàn vừa nói như thế, Bạch Ngọc Sương rốt cục lộ ra vẻ sầu lo. Nhưng Lý Hàn lại tiếp tục nói:

– Nhưng tỷ tỷ không muốn giao thứ đó ra thì đệ cũng không ép, quả Xích Chu này xem như là thù lao của đệ đã giải quyết rắc rồi giùm tỷ. Giờ thì đệ xin thêm ít lợi tức nữa.

Không đợi Bạch Ngọc Sương trả lời thì Lý Hàn đã giơ tay lên bóp nhẹ ngực nàng vài cái. Bóp xong thì hắn kinh hô:

– Thật là mềm!

Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng mới phục hồi lại, nàng hét to một tiếng rồi lấy tay chặn ngực mình lại, trên mặt nàng nổi lên hai mảnh đỏ ửng. Một lát sau thì nàng ngẩng đầu lên, trên mặt nàng vẫn còn đỏ ửng nhưng không phải vì nàng xấu hổ mà là vì nàng đang vô cùng tức giận nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì nàng lại phát hiện Lý Hàn đã đi mất rồi, nàng tức giận tới mức dậm chân làm cho bộ ngực đồ sộ của nàng nảy lên nảy xuống nhưng nàng lại không thể làm gì, nàng chỉ còn cách rủa thầm:

– Tiểu sắc lang!

Nhưng trong phương tâm của nàng tựa hồ có cái gì đó bị xúc động rồi, ngay sau đó nàng nhanh chóng đi xuống lầu, từ một phương hướng khác rời đi.

………………….

Sau nửa canh giờ, trước Thiên Hương Lâu xuất hiện một nhóm đại hán cưỡi tuấn mã, có khoảng gần trăm người, mọi người hung thần ác sát, bình dân bình thường nhìn đến đều vội vàng trốn vào trong nhà.

Có mấy người hán tử nhảy xuống ngựa, nhanh chóng hướng tới chỗ Thiên Hương Lâu bị tổn hại không chịu nổi chạy đi, một lát sau một người chạy ra, đi tới trước mặt nhất giai sơ kỳ Liệt Viêm mã cường tráng nhất, hướng về một tráng hán ngồi trên lưng ngựa, người mặc một bộ thanh sắc vệ giáo nói:

– Bẩm báo đoàn trưởng, phó đoàn trưởng hắn… Hắn đã chết.

– Cái gì, nói rõ ràng cho ta!

Hán tử kia cưỡi trên ngựa không giận tự uy quát lên.

– Phó đoàn trưởng đã chết.

– Khốn kiếp!

Hán tử kia ngồi trên ngựa quát to một tiếng, ngay saong đó song cước đạp vào lưng ngựa, như hùng ưng giương cánh hướng lầu hai của Thiên Hương Lâu nhảy lên.

Người này chính là đoàn trưởng Thanh Lang của Thanh Lang dong binh đoàn, là thân đại ca của Huyết Lang, có thực lực Luyện Huyết hậu kỳ, ở trấn Vạn Liên cũng là cao thủ xếp hàng thượng đẳng, dong binh đoàn Thanh Lang có quy mô hơn 500 người, ở trấn Vạn Liên ngoài các đại gia tộc ra, không người nào dám chọc đến Thanh Lang dong binh đoàn.

Thanh Lang nhìn Huyết Lang chết mà trong mắt vẫn không hiểu, song quyền nắm chặt, xương ngón tay phát ra tiếng vang “ba ba”, ngửa đầu giận dữ hét lên:

– Bạch Ngọc Sương, con hàng lẳng lơ này, lão tử nhất định phải khiến cho Lãnh Xà đoàn các ngươi biến mất khỏi trấn Vạn Liên.

……………

Lý Hàn từ nơi Bạch Ngọc Sương lấy được nhị giai trung cấp Xích Chu quả, vui vẻ đi về nhà.

Trên đường đi, hắn đều đang cảm khái, Xích Chu quả này là đồ tốt!

Lý Hàn đã sớm thuộc làu Linh thảo lục rồi, khi lần đầu tiên thấy Xích Chu quả liền nhận ra được. Xích Chu quả này đối với vũ giả Hỏa thuộc tính có công hiệu tăng trưởng linh lực, đề cao độ tinh khiết của Hỏa thuộc tính, lại càng là linh quả thường dùng để luyện chế đan dược, nếu như cầm đi bán ít nhất có thể bán được vài nghìn kim tệ, giá trị so với Phàm binh nhị giai không kém chút nào.

Xích Chu quả đối với Lý Hàn hiện tại mà nói có lẽ không có gì dùng, nhưng mà loại linh quả này có nhiều cũng không ngại, nếu không được thì bán cũng có thể bán được một khoản tiền nhỏ, coi như là đại giới mà Bạch Ngọc Sương lợi dụng hắn đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN