Phong Lưu Tiểu Tử
Chương 3: Buổi Sáng Mỹ Diệu
Sáng ngày hôm sau, Đông Phương Nghi từ trong mộng tỉnh giấc, đôi mắt ngọc từ từ mở ra, đập vào mắt là gương mặt ngây thơ của đứa cháu 5 năm dưỡng dục, hôm qua đã làm cho nàng trở thành chân chính phụ nhân.
Mang theo nụ cười mê hồn, Đông Phương Nghi đưa đùi thon dài khoát lên lưng Vân Vũ, hạ thể hai người dán cùng một chỗ.
Đông Phương Nghi cảm thụ được cái thứ làm cho mình vô hạn sảng khoái, đại gia hỏa vẫn thô sáp nhét trong thân thể của mình, không khỏi nhớ lại hôm qua hết thảy. Tại lúc đó Đông Phương Nghi cho là mình thăng rồi, một loại sung sướng đến tận linh hồn mà nàng nghĩ đến bốn chứ “Hồn Phi Phách Tán”.
Nhưng nàng đột nhiên thở dài, liệu rằng làm thế này là đúng hay sai và hơn nữa bí mật về thân thế Vân Vũ nàng chưa dám nói ra, lúc này nàng có thể bảo vệ được hắn nhưng nếu như có vài việc xảy ra mà nàng không thể bên cạnh hắn liệu rằng hắn có thể tồn tại hay không nhưng nàng lắc đầu dù sao đây khoảnh khắc hạnh phúc của nàng và nàng sẽ tận hưởng nó.
Vụng trộm nhìn thoáng qua Vân Vũ, thấy hắn còn không có tỉnh, trên xì khẽ cắn môi dưới, bờ mông một trước một sau động đậy, cảm thụ được cái dương vật to dài cứng cáp ở hạ thể, mang đến tư vi sảng khoái làm Đông Phương Nghi không khỏi nheo mày lại, tốc độ càng lúc càng nhanh.
– Tiểu A di, hôm qua làm vẫn chưa đủ sao? Như nào lại làm trộm?
Đông Phương Nghi đã nhấp sảng khoái, nghe âm thanh trêu trọc, chỉ thấy khuôn mặt dễ thương đang tươi cười nhìn mình, nàng bật dậy để Vân Vũ nằm dưới còn mình cưỡi lên bụng, mặt đối mặt với hắn.
Bờ mông bự ngạo nghễ mỗi lần nhấp xuống là tạo làn sóng nhỏ “Phạch Phạch” thật mỹ diệu, Vân Vũ khoái chí xoa nắn cặp mông.
Đông Phương Nghi lúc này sắp đến giai đoạn cao trào, mông lớn mãnh liệt lên xuống, đứt quãng từng lời nói.
– Cái này thực sướng…ta…nữ nhân..của ngươi…cả ngày muốn…cùng Vũ Nhi hoan ái…A di…yêu…Vũ Nhi nhiều lắm…Nhanh…nhanh dùng cái đó…Nghi nhi không còn khí lực…nhanh dùng nó hung hăng làm đi…
Hai người nhanh chóng đổi vị trí, Vân Vũ phía trên hung hăng đ-t, một vú to xoa nắn đủ hình dạng.
– Nghi nhi, l-n nàng kẹp kẹp chặt làm sướng chết ta, ta muốn cùng nàng mỗi ngày đều hoan ái, làm cho Nghi nhi là nữ nhân vui sướng nhất thiên hạ.
Đông Phương Nghi lúc này lạc vào trong khoái cảm, thở hổn hển qua từng lần nhấp của hắn.
– Đúng…Nghi nhi…là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ…Vũ nhi chẳng những yêu thương Nghi nhi…mà còn lợi hại trên giường…như vậy…Sướng…Sướng chết mất…Nghi nhi…sắp…sắp ra…
Đông Phương Nghi quặp lấy eo Vân Vũ dường như muốn dương vật của hắn đâm sâu nhất có thể, mông lớn mãnh liệt run rẩy từng cỗ dâm thủy tiết ra không ngừng rửa lấy đầu cu Vân Vũ cùng đó hắn cũng xuất năm đợt tinh hoa thẳng đến tử cung nàng.
Sau một hồi, Đông Phương Nghi mới đình chỉ run rẩy nàng vô lực ngã xuống giường, ánh mắt thâm tình chằm chằm vào Vân Vũ
– Lão công, ngươi thật là lợi hại, đ-t được Nghi nhi sướng chết.
Vân Vũ mỉm cười áp miệng hắn vào Đông Phương Nghi, hai người hai lưỡi lại tìm kiếm nhau, thẳng đến Đông Phương Nghi không thở nổi mới dừng.
Đến lúc này tâm trí Đông Phương Nghi chỉ có duy nhất hình bóng Vân Vũ đối với mỗi tấc ở cơ thể nàng nguyện dâng hiến tất cả cho hắn và ngược lại những nam nhân thiên hạ, nàng đều không vừa mắt thậm chí bài xích mãnh liệt.
Đông Phương Nghi như một hiền thê mặc quần áo giúp Vân Vũ, việc này cũng không tránh va chạm lại khiến dục vọng nàng nổi lên nhưng có kiềm lại, dù sao hai người cũng là lần đầu tốt nhất không nên làm nhiều quá.
– Nghi nhi, nàng làm cho ta ít đồ ăn ta ra ngoài một lát.
– Vâng, lão công.
Vân Vũ nhanh chóng di chuyển đến cái hồ, lập tức lặn xuống bơi vào thông đạo. Vương Việt Quân thấy Vân Vũ đến cười khà khà.
– Đến rồi đó hả? Ta cứ tưởng ngươi không đến chứ?
Vân Vũ đương nhiên hiểu được phải mạnh thì mới có thể bảo vệ được Nghi nhi nên hắn sẽ rất quyết tâm trong kỳ ngộ này. Hắn dõng dạc nói.
– Con sẽ quyết tâm học nên sư phụ hãy tận tình chỉ dạy con.
– Tốt, khẩu khí nam nhân phải vậy. Trước tiên khi dạy con, thì cũng phải biết về lai lịch giáo phái ta.
Vân Vũ nhanh chóng sắp xếp đồ ăn bày ra, Vương Việt Quân vừa ăn vừa nói.
– Giáo phái mà ta có tên “Diệt Thiên” do chính ta sáng lập và chỉ truyền cho một người duy nhất, từ 60 năm trước ta và các tướng dưới trướng tung hoành võ lâm khiêu chiến cướp đoạt giết vô số người, hai bàn tay ta không ngày nào mà không nhuốm máu đỏ tươi đến nỗi sau này ta phát tởm vì nó.
Và rồi đột nhiên một ngày ta cảm thấy chán cảnh chém giết và muốn ở ẩn tìm truyền nhân nhưng cũng là lúc ta bị những kẻ mà ta coi là huynh đệ hãm hại trong đó có cả người mà ta yêu thương nhất có lẽ là do ông trời trừng phạt cho ta sống đến giờ với nỗi ăn năn và thù hận.
– Được rồi, nói đến đây cũng đủ còn nhưng phần còn lại ta sẽ nói sau.
– Vậy sư phụ chuyên về cầm nã, đao pháp, hay kiếm pháp,…và sẽ dạy con những gì mà con có tư chất tuyệt đỉnh gì không con nghe người ta nói có tư chất tốt thì luyện công cũng dễ dàng hơn?
– Cái gì ta cũng tinh thông. Tỷ như kiếm pháp “Thiên Kiếm Chi Vương” của ta biến hóa tinh vi, nó cốt ở việc lấy tĩnh để che động, mượn cái thế của đối phương mà chống đỡ thế công, nhưng không kém phần uy mãnh, tinh mà cương, dẫu cho có bị hãm trong vòng vây trùng điệp của các cao thủ vẫn có thể thong dong ứng phó được uy lực thì miễn chê, hoặc đao pháp “Diệt Thiên Tà Vương” đao chiêu tà ý lẫm liệt, diệt tuyệt thương sinh thiên hạ, xuất thủ đánh ra thế tất thương người, nói cái lý thì là bằng vào một cơn đại thịnh nộ ầm ầm như sóng thần tàn phá dữ dội ở ngoài biển khơi, không có gì có thể ngăn cản cho nên nếu là người tâm địa tốt thì không thể nào có khí thế để xuất thủ, lúc ấy thì dẫu cho có khổ công suốt một đời cũng khó mà thành được.
Còn về cái tư chất thì ngươi yêu con mẹ nó nghiệt rồi, ngươi sinh ra là để luyện công, không học thì phí hoài tư chất đó. Ở võ lâm có một số cực ít người với tư chất thiên bẩm chỉ cần luyện công có vài năm đã có thể tung hoành khiêu chiến cao thủ.
Học võ công của ta cốt nhất là mắt phải thật tinh, tức mục lực phải thật sắc bén, nhìn thoáng qua thấy được ngay hết mọi chi tiết, xuất chiêu ào ạt tuôn ra ngàn dặm, vậy bây giờ lão phu trước hãy dậy cho ngươi cách thở hít tức bồi nguyên để tăng cường mục lực.
Tiếp đó, Vương Việt Quân bắt đầu truyền khẩu quyết nội công tâm pháp “Vô Diệt Nguyên Khí”, không biết bao lâu Vân Vũ cũng vận khí thành công dần dần cũng thấy thuần nhã.
Vụt!!!!!
Chả biết Vương Việt Quân từ đâu bắn ra một vật thể lạ nhanh như cắt. Thủ pháp ném vật của Vương Việt Quân cực kỳ chính xác và rất có cỡ nên vật mà lão ném tuy có trúng phải ngực Vân Vũ nhưng cũng không nặng lắm.
Vân Vũ cầm vật lạ ở trong tay chỉ cảm thấy nó dính dính chứ không phân biệt được đó là vật gì?
– Cốt Long Đơn được tinh luyện từ tủy Hỏa Băng Ngục Long Lân, trên đời không quá 10 viên, lão phu chinh chiến may mắn có hai viên, một cái ta đã phục dụng cái còn lại cho ngươi coi như quà của sư phụ.
– Đệ tử đa tạ sư phụ.
Dứt lời liền nuốt gọn Cốt Long Đơn.
Nuốt ực một cái, lập tức dược đơn phát huy tác dụng, một cơn hỏa diệm trong người bừng phát nổi lên từ đan điền như muốn thiêu đốt cơ thể, Vân Vũ không chịu được gầm thét vang oang cả động không dừng lại ở đó lại một cỗ nhiệt hàn băng xuất hiện, lửa băng giao nhau hai thứ tương sinh tương diệt hòa trộn làm một một cỗ nội khí cuộn trào trong người.
Vương Việt Quân lập tức đi đến trảo thủ đặt lên đỉnh đầu hắn truyền nội khí áp chế nói lớn.
– Huyệt Phi Long đưa nhanh Hổ Huyệt, mau lên.
Vân Vũ hiểu ý cắn răng chịu đau hai tay tạo thành vòng tròn cửu sơn đại mạch, dần dần làm chủ được hỏa băng dẫn dụ qua các kinh mạch gân cốt tu bổ trăm mạch thông nhau tràn đầy khí lực.
Thu hồi nội khí, thở ra một ngụm bạch khí, cơ thể tưởng chừng phải đau lắm nhưng lạ thay lại thấy rất sảng khoái nhẹ nhõm. Vương Việt Quân thấy biểu hiện này gật đầu hài lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!