Phong Lưu Tiểu Tử - Chương 4: Sơ Ngộ Linh Nguyệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
320


Phong Lưu Tiểu Tử


Chương 4: Sơ Ngộ Linh Nguyệt


Và khóa huấn luyện địa ngục bắt đầu với Vân Vũ tưởng chừng có lúc hắn đã muốn bỏ cuộc.

Lúc này tại nhà Vân Vũ, Đông Phương Nghi với khuôn mặt kiều diễm nhưng thần thái hết sức băng lãnh nhìn thiếu nữ đeo khăn nạng trắng che đi vẻ đẹp kiều diễm không hề thua kém Đông Phương Nghi, mái tóc như mây, mắt sáng môi hồng, cổ dài trắng noãn, thân hình lại rất đẫy đà.

– Tỷ cố chấp như vậy sao?

– Nguyệt muội, ngươi đừng hỏi câu đấy nữa, ta làm gì ta biết, Thiên Nữ Kiếm đã khai trừ ta thế nên quan hệ hai bên không còn nữa.

Linh Nguyệt chau mày nhưng điều đó lại góp phần làm tăng vẻ đẹp kiêu sa, giọng nàng đã chứa đầy tức giận.

– Tỷ có biết sư phụ khi ra quyết định như vậy người đã đau khổ như thế nào không?

Đông Phương Nghi nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt nàng chứa đựng nỗi buồn trong quá khứ, nàng thở dài.

– Ta biết khi sư phụ ra quyết định như vậy là rất khó nhưng ta đã quyết rồi, ta phải chăm sóc cho Vân Vũ thật tốt.

– Hừ, tỷ muốn chôn chân tại cái nơi hẻo lánh này sao? Vì một lời hứa mà chôn vùi tài năng? Tỷ bị sao vậy?

Uỳnh!!!!

Đông Phương Nghi nhíu mày nhìn Linh Nguyệt, nói Vân Vũ như vậy khác gì nói nàng, nữ nhân khi yêu là vậy, đụng tới người mình thương là không được nhất là khi đó là tình lang.

Cỗ uy lực nhắm thẳng vào Linh Nguyệt nhất thời hai luồng khí áp bức nhau xung quanh đồ vật trong nhà đều lung lay bắt đầu rơi xuống, những vách tường bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Nhưng không biết vì lý do gì mà nội kình Đông Phương Nghi tăng tiến, toàn thân như thoát thai hoán cốt mặc dù không sử dụng võ công đã lâu.

Nhất thời Linh Nguyệt không chịu được xoay người bay ra cửa tránh thoát khỏi kình lực mạnh mẽ.

– Tỷ đã mạnh hơn? Sao có thể như vậy?

Đông Phương Nghi nhìn nàng lắc đầu nói.

– Muội về đi, từ giờ về sau muội đừng đến đây nữa?

– Muội thật lời với tỷ nhưng muội vẫn phải nhắc tỷ, La Sát Giáo và Thánh Minh Vực bắt đầu động thủ tốt nhất tỷ nên cẩn thận.

– ————————————————–

– Hi…hi…Nghi chắc đang nhớ ta lắm? Đã hai ngày không gặp nhau rồi.

Vân Vũ lúc này giả vờ xin phép Vương Việt Quân ra ngoài mua đồ nên nhanh chóng chạy về nhà để làm vài hiệp thỏa mãn nỗi nhớ.

Vân Vũ hướng mặt phía trước, đồng tử hắn bỗng co rút lại lập lèo sắc vàng, đây là một kỹ thuật “Thấu Thiên Nhãn” có khả năng nhìn từ xa nội công càng mạnh thì nhìn được càng xa không những vậy còn có tác dụng trong chiến đấu, nhìn thấu chuyển động và động tác đối thủ từ đó mà đưa ra tấn công phù hợp.

– Hử? Có người đang hướng đến chỗ mình. Oa, nội công thật mạnh. Là nữ nhân?

Phía ngược lại Linh Nguyệt mặc dù không có kỹ năng như Vân Vũ nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được luồng nội công đang hướng về mình, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với nhưng người mà nàng từng gặp.

– Chả lẽ La Sát Giáo hay Thánh Minh Vực đã phái người tới đây? Không được, phải ngăn chặn hắn lại.

Linh Nguyệt thuận thế nhanh như thiểm điện rút kiếm trong tay, thân kiếm chạm vào vỏ kêu “Keng” một tiếng sắc bén, không gian tràn ngập mùi tử khí, nàng quát lớn.

– Phong Hoa Tuyết Vũ!!!!!!!! Roẹt!!!!!!!!!

Linh Nguyệt vung kiếm tạo ra một đạo kiếm khí cong chứa đầy uy lực kinh người bay với tốc độ nhanh thẳng hướng Vân Vũ.

– Oái!!!!

Vân Vũ hoảng hốt nhanh chóng né sang trái.

Đoàng!!!!

Hắn nhìn lại ra sau rồi trố mắt nhìn đạo kiếm đó đã tạo ra một vết cắt sâu dài dưới nền đất, cây cối đủ rụp khói bụi mù mịt bốc lên chứng tỏ người phía trước đang có sát ý với hắn nhưng Vân Vũ vân chưa hiểu vì sao thì hắn lại cảm nhận nữ nhân phía trước lại tấn công tiếp.

Linh Nguyệt huy động kiếm pháp trường kiếm rung lên uyển chuyển như hoa đào bay, hơn mười đường kiếm ảnh chụp lên toàn thân Vân Vũ, chắc chắn phủ kín yếu huyệt trên người hắn. Chỉ nhìn Linh Nguyệt xuất thủ là biết võ công nàng chắc chắn thuộc top cao thủ nhưng nàng bắt đầu nhận ra một điều vô lý đó là nàng tấn công nhiều nhưng nàng lại không tài nào chạm vào được một góc áo đối phương.

Vân Vũ khó hiểu nhưng chỉ dùng 3 thành công lực hóa giải kiếm chiêu Linh Nguyệt, một mặt thì la lớn.

– Khoan…khoan đã…đừng có đánh nữa.

– Cái gì?

Giọng đối phương là của nam hài, Linh Nguyệt vội thối lui lúc này khói cũng bớt đi, Vân Vũ ho sụ sụ vẩy tay trước làn khói trắng.

– Oa, là một mỹ nhân.

Linh Nguyệt nghe vậy mỉm cười cơn gió bay nhẹ phấp phớp lớp khen che dung nhan kiều diễm, Vân Vũ thấp thoáng thấy được không thua kém gì Đông Phương Nghi.

Chả biết vì sao khi thấy Vân Vũ, Linh Nguyệt lại nảy sinh một tia dao động trong tâm nàng thứ mà nàng luôn khắc chế. Linh Nguyệt vội đến gần Vân Vũ xem xét hắn có bị thương đâu và miệng xinh thì luôn nói “Xin Lỗi”.

– Tiểu đệ, đại tỷ xin lỗi đã tấn công.

Cảm thụ được mùi thơm mỹ diệu và trên hết là hai bàn tay mềm mịn đang dò xét khắp người hắn, Vân Vũ lắc đầu.

– Không có gì hết á, tỷ tỷ không phải ăn năn gì đâu.

– Không được, ta phải tạ lỗi nhưng giờ ta không có đem nhiều tiền. Phải rồi, ở gần đây có quán ăn ta đưa đệ đến đó mời một bữa cơm. Thế có được không?

Được ăn cùng với mỹ nhân thì còn gì tuyệt hơn, Vân Vũ liền gật đầu.

Rất nhanh hai người đến một quán ăn, sinh ý cũng có vẻ tạm ổn, kẻ vào người ra cũng lác đác vài người. Hai người vào quán nhất thời những người trong quán đều đổ dồn về Linh Nguyệt cơ hồ toàn bộ đều bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho ngây ra.

Nhưng khi Linh Nguyệt ánh mắt lạnh tanh phát ra kình lực khiến cho những kẻ đang nhìn nàng đầu óc quay cuồng không dám nhìn nữa.

– Tiểu đệ muốn ăn gì?

– Gì cũng được tỷ á. Đệ bụng tốt lắm đó.

Vân Vũ cười hi hi càng làm tăng cái vẻ dễ thương khiến bao người nhìn mà muốn cưng nựng.

– Được rồi, chủ quán mang cho ta vài món này.

– Có ngay.

Bữa cơm nhanh chóng được bày biện khá nhiều, Vân Vũ lúc nãy luyện công cũng không có ăn gì nhiều bây giờ trước mắt là những món ngon nên nhai ngấu nghiến cho thỏa cơn đói.

Nhìn Vân Vũ ăn, Linh Nguyệt khẽ mỉm cười bất giác nàng đưa tay gạt hạt cơm trên khóe miệng rồi lại đưa tay mút lại mà Vân Vũ cũng không chú ý, hành động đó vô tình làm nàng bừng tỉnh, mặt nàng bắt đầu đỏ.

“Trời ạ, ta đang làm gì thế này? Sao lại hành động một cách như vậy? Tại sao mỗi lần nhìn tiểu đệ này tim ta lại đập rộn ràng”.

Nàng khẽ lắc đầu xoa tan suy nghĩ đó.

– Đại tỷ, tỷ ăn đi chứ. Không là đệ ăn hết đó.

– Không sao, đệ cứ ăn đi. Ta không có đói. Mà ta hỏi đệ.

– Vâng, tỷ cứ hỏi đi.

– Lúc nãy ta vô tình tấn công đệ, nhưng đệ lại có thể hóa giải kiếm chiêu của ta việc mà ít người có thể làm được. Vậy tông sư nào đã dạy đệ vậy?

– À, sư phụ đệ. Để xem nào tên lão là gì ấy nhở…đúng rồi là Vương Việt Quân.

– Vương Việt Quân?

Linh Nguyệt lẩm nhẩm trong đầu nhưng không biết là có nhân vật trong võ lâm tên như vậy.

– Đúng rồi ta còn chưa biết tên đệ. Ta là Linh Nguyệt.

– Đệ là Vân Vũ, vân là mây, vũ là mưa. A di nói đệ sinh trong cái ngày nhiều mây nhiều mưa. Đệ có thể gọi tỷ là Linh tỷ được không?

Linh Nguyệt gật đầu thay lời nói.

– Vui quá, chắc tỷ là người của võ lâm nên đi nhiều nơi lắm nhỉ? Để khi nào đệ xin phép a di cho đệ ra ngoài chứ a di không cho phép đệ ra ngoài khu vực này.

Linh Nguyệt xoa đầu hắn rồi nói.

– Võ lâm khiến ta luôn có những cái nhìn tươi đẹp nhưng thực chất đó là nơi mưu mô thủ đoạn, chém giết ta nghĩ đó là lý do mà a di đệ không cho ra ngoài. Chỉ khi nào có được bản lãnh tốt thì miễn cưỡng có thể đi được.

Vân Vũ hăng hái dõng dạc giơ cao cái tay trái cầm đùi gà tuyên bố.

– Vậy đệ phải chăm chỉ luyện công rồi để còn gặp lại tỷ nữa.

– Ừm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN