Phong Lưu Tiểu Tử
Chương 5: Đại chiến đông phương nghi
Ánh nắng tháng 5 giữa trưa thật oi bức, vô số ánh nắng xuyên qua cành lá tươi tốt như vô số đạo chỉ chọc giữa rừng xanh rậm rạp âm u. Người đi đường ai ai trên trán cũng lấm tấm mồ hôi thỉ thoảng lại quệt vài cái cho bớt chỉ mong tìm được cái cây lớn hoặc quán nước để nghỉ ngơi.
Nhưng xuyên qua đoàn người đi lại là một đạo ảnh không rõ mà người đi đường lại càng không cảm nhận được chỉ là thoáng qua cơn gió rồi mất hút.
Đạo ảnh đó không phải xa lạ, chính là Vân Vũ sau khi chia tay Linh Nguyệt, hắn khinh công xuyên qua không gian với tốc độ cực nhanh mà quân áo trên dưới đầu tóc không chút lay động cách giải thích duy nhất Vân Vũ đã sử dụng hộ thể chân khí.
Nhưng vừa sử dụng hộ thể chân vừa sử dụng khinh công nhanh như vậy mà không mệt mỏi chỉ biết là lão Vương đã huấn luyện Vân Vũ tốt đến nhường nào.
Rất nhanh Vân Vũ đã về đến nhà, loáng thoáng thấy khói từ phòng bếp, Vân Vũ biết ngay Đông Phương Nghi chắc đang nấu cơm, Vân Vũ di chuyển không gây tiếng động, hơi lấp ló ở cửa. Đông Phương Nghi đang cúi người thổi lửa, tư thế này làm cho cặp mông lớn của nàng in hằn rõ căng đầy.
Hắn bất ngờ ôm chầm lấy eo Đông Phương Nghi, nàng giật mình định tung chưởng đánh kẻ lạ mặt nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc biết đó là Vân Vũ, nàng ấp úng thở gấp trong khi Vân Vũ đã thò vào áo nàng dày vò một bên vú to, tay còn lại thò xuống mông nàng xoa nắn.
– Tiểu phong tử…ngươi…ngươi…về mà không nói sớm…
– A di, ta nhớ nàng.
– Hừ…mới có 2 ngày mà nhớ cái gì…Ah…Ah…
– Ta nhớ nàng một thì bên dưới nhớ nàng mười.
Vân Vũ cười dâm khéo léo cởi phăng váy nàng ném sang một bên, Đông Phương Nghi á một tiếng nhưng dù sao có cản được nữa đâu. Cái váy mất đi để lộ cặp đùi thon dài, và cái âm đạo hồng hào với cái khe vẫn đang ngậm chặt đang rỉ nước.
– Đừng…Vũ nhi…ở đây không hay…ôi…hay chúng ta vào trong buồng rồi chàng muốn gì cũng được.
– Hì, nhưng ta thích làm ở đây hơn.
Vân Vũ không để Đông Phương Nghi nói tiếp mà nhanh tay ném cái áo và yếm lộ cặp vú căng tròn, tay nàng cho vào quần Vân Vũ, nàng cũng nhanh nhẹn cởi quần hắn, sờ bên ngoài đã thấy 1 khúc cộm quá to, ôi sướng. Đông Phương Nghi bắt đầu cho tay vào xoa c-c, to thật, nóng hổi, cả 2 vội vã cởi đồ cho nhau đến khi đều hoàn toàn khỏa thân, Đông Phương Nghi quỳ dùng tay sục sục c-c, l-n nàng đã ra khí dầm dề, sẵn sàng được đ-t.
Vân Vũ xoa cặp mông tròn nàng đầy thèm khát, hắn đẩy nàng ra cái bàn, nàng xếp áo choàng lên rồi chống tay ưỡn cao mu lên mời gọi, tay nàng day day hột le trong khi nhìn con c-c Vân Vũ đang tiến sát huyệt thịt của mình. Hắn kê c-c ngay cửa động trong cơn nứng dâm hung tợn, người đẹp hắn thèm thuồng đang dâng l-n cho hắn đ-t. Hắn nắc mạnh vào l-n Đông Phương Nghi làm nàng á lên văng cả nước miếng, những cú nắc liên tục vào cái l-n ngon ngọt của mỹ nhân, Đông Phương Nghi vừa rên la vừa khẩu dâm.
– Vũ nhi… Tiểu lão công… ngươi đ-t… Nghi nhi đấy… Ah… Dâm huyệt sảng khoái… Lại dùng lực… Dùng sức đâm ta… Đem Nghi nhi… Tiểu dâm huyệt đ-t… đ-t nát a… Ah… Nghi nhi yêu Vũ nhi…. Cái lồng mỗi ngày đều… đều muốn cùng ngươi… Ah… hoan ái.
– Hảo lão bà…l-n Nghi nhi kẹp chặt sướng chết lão công, lão công cũng muốn mỗi ngày đều cùng ngươi đ-t, ta muốn để cho Nghi nhi sướng đến điên.
Đông Phương Nghi cảm nhận con c-c đâm vào tử cung mình, ngoáy 1 vòng rồi bỗng dừng lại, ôi nàng cố thở để lấy hơi sau liên tục những cú đ-t làm nàng sướng đến ngộp thở.
Vân Vũ gầm lên thúc mạnh làm Đông Phương Nghi ưỡn cong người đón nhận từng nắc hung bạo. Cảm giác bị đ-t lúc này sao mà đã quá không biết, nàng ưỡn mông mạnh đón nhận hàng chục cú dập tê tái l-n c-c của Vân Vũ, cơn lên đỉnh đến Đông Phương Nghi á mạnh lên khi hắn xịt tinh nóng bỏng cháy rực âm động của mình.
Một hồi sau, Đông Phương Nghi mới ngừng run rầy rồi vô lực ngã xuống bàn.
– Lão công, ngươi thực mạnh làm Nghi nhi hồn bay phách tán.
Vân Vũ cười nhẹ áp miệng hắn vào Đông Phương Nghi sục sạo miệng nàng thẳng đến khi nàng không thở nổi mới buông ra. Sau đó bữa cơm trưa cứ thế mà để đấy trong khi Vân Vũ và Đông Phương Nghi đ-t nhau đến tận đêm khuya mà Đông Phương Nghi trong ngày hôm nay tiết thân không dưới hai mươi lần.
Cuộc sống Vân Vũ cứ như vậy trôi đi, sáng luyện công tối về đ-t Đông Phương Nghi.
Vân Vũ cùng Đông Phương Nghi giống như phu thê mới cưới, ân ân ái ái triền miên không dứt. Căn nhà nhỏ mà khắp nơi đều có dấu vết ân ái của hai người, bất cứ chỗ nào cũng có thể trở thành chiến trường để bọn họ “chiến đấu”.
Đông Phương Nghi đã hoàn toàn đắm chìm trong mật ngọt hạnh phúc. Trải qua chiều chuộng thương yêu hết lòng của Vân Vũ, toàn thân nàng cũng toát lên vẻ diễm sắc kinh người.
Khuôn mặt càng ngày càng hồng nhuận, bộ ngực càng ngày càng cao vút, kiều đồn cũng kiên đĩnh tròn trịa hơn, bước chân phiêu động như bay, thân thể vốn thành thục lại càng thêm mê người, nhất cử nhất động, toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ phong tình say đắm.
Đông Phương Nghi, dưới bàn tay chăm sóc của hắn đã trở nên vô cùng viên nhuận, đặc biệt là trải qua song tu, biến hóa quả thực vượt quá tưởng tượng. Điều này khiến Vân Vũ vô cùng ngạc nhiên, phong nhũ của nàng càng ngày càng lớn, càng lúc càng cao, đồn bộ cũng căng mẩy hơn nhiều.
Đông Phương Nghi thi thoảng vẫn trách Vân Vũ, sờ mó thế nào mà hai nơi đó cứ lớn dần lên, lúc đi ra làng mua đồ, vô số ánh mắt tham lam của người đi đường, bọn họ luôn dụng ánh mắt nam nhân nóng bỏng chằm chằm nhìn vào ngực nàng, điều này khiến cho Đông Phương Nghi vô cùng xấu hổ và cũng rất tức luôn dùng kình lực uy áp lại chúng, thân thể nàng chỉ có một người- Vân Vũ mới được phép nhìn còn ai khác thì đừng hòng điều này cũng nảy sinh trong suy nàng mọi nam nhân đều ghê tởm chỉ duy mỗi một người hằng ngày ra vào trong cơ thể nàng.
Mà hơn nữa trải qua song tu nên cơ thể Đông Phương Nghi ngày càng nhạy cảm, chỉ cần Vân Vũ có động tác vào cơ thể là nàng hứng tình, hai người điên cuồng thử qua các loại tư thế, sau cùng mệt nhọc tê liệt nằm im trên giường.
Vân Vũ đối với biểu hiện trên giường của Đông Phương Nghi thì vô cùng vừa ý, ngày thường là a di đoan trang ưu nhã hiền thục, trên giường lại chính là mỹ phụ vũ mị phóng đáng. Loại tư vị này đặc biệt sảng khoái, hơn nữa nàng rất dễ hưng phấn, mẫn cảm vô cùng, chỉ cần sờ một chút, dâm thủy đã tuôn ra ào ạt.
Tuy hoan ái nhiều với Đông Phương Nghi nhưng hắn không quên phải luyện công, lão Vương đã nói “Muốn bảo vệ được thân nhân thì trước hết phải bảo vệ được bản thân, chỉ có mạnh thì mới có thể bảo vệ được người mình yêu quý”.
Trong thời gian này, Vân Vũ đã lĩnh hội: “Thiên Kiếm Chi Vương”-kiếm pháp uy mãnh tinh mà cương, “”Diệt Thiên Tà Vương”-đao pháp duyệt tuyệt tương sinh thiên hạ, “Vô Diệt Nguyên Khí”-đã đạt cảnh giới viên mãn- Địa Giai Cấp chỉ kém Hắc Giai Cấp của lão Vương, “Thiên Diệt Thiên Chưởng”-chưởng pháp chuyên “clear map”, “Phá Không Nguyên Thủ”-chú trọng quyền cước biến hóa, công thủ toàn diện, ngoài ra vô số võ công mà hắn thâu nghệ được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!