Phong Vân Quyển 4 - Chúng Ta Phân Cao Thấp Lần Ba Đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Phong Vân Quyển 4


Chúng Ta Phân Cao Thấp Lần Ba Đi



Long là linh vật đứng đầu trong tứ đại linh thú, người ta tin rằng nó có sức mạnh vô cùng to lớn, nếu như có được sức mạnh này không những công lực đại tiến, mà còn có thể trường sinh bất tử, vạn độc bất xâm.

Chính vì muốn có được sức mạnh của Long mà năm xưa Đế Thích Thiên, đã vạch ra kế hoạch giết rồng để đoạt chân nguyên trong miệng nó.

Bằng trí tuệ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả và sự am hiểu kinh dịch ngũ hành trong hai ngàn năm. Đế Thích Thiên đã tính được ngày thần long xuất thế đó là vào ngày Kinh Thụy trên đảo long tộc. Với nhiều kế sách chu đáo đã được dự liệu từ trước, Thần đã dụ dỗ và cả ép buộc, lôi kéo đám quần hùng võ lâm theo ông ta ra biển giết rồng.

Đúng vào ngày Kinh Thụy đó, Thiên Môn lãnh đạo quần hùng vượt biển đến long đảo. Khi thần long xuất hiện thì Thất Hùng tức bảy người có võ công cao nhất khi đó, cùng bảy đại thần binh uy lực vô song, sẽ hợp sức giết rồng đem chân nguyên của nó cho Đế Thích Thiên.

Nhưng lòng người khó đoán, thật giả bất phân, những kẻ đồng ý theo Thần đồ long đấy ai cũng đã có toan tính riêng của mình. Vì thế đám quần hùng sau khi hợp lực giết chết rồng, chân nguyên vừa bay ra khỏi miệng nó thì đám cao thủ đã tranh nhau đoạt lấy làm của riêng.

Đế Thích Thiên tức giận vô cùng vì những kẻ này theo ông ta, nhưng ai cũng có lòng tư muốn nhân lúc hỗn loạn cướp chân nguyên của ông ta.

Chân nguyên dành qua cướp lại rồi rơi vào tay Bộ Kinh Vân, đang lúc Vân muốn bỏ chạy thì Đế Thích Thiên đã xuất chỉ phá vỡ chân nguyên làm bảy phần.

Ông ta định bụng phá vỡ chân nguyên ra, sau đó sẽ dùng thực lực vô thượng của mình thu lại sau cũng không muộn.

Khi chân nguyên vỡ ra thì đám quần hùng thi nhau tranh cướp, tình thế hỗn loạn khiến Đế Thích Thiên khó thu hồi đại cuộc. Mỗi kẻ tham gia đều có được một phần, sau khi tranh được phần của mình chúng nhanh chóng bỏ chạy toán loạn.

Tổng cộng bảy phần chân nguyên quý giá đã rơi vào tay các cao thủ tham gia đồ long, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, Hoàng Ảnh, Thần Tướng, Đế Thích Thiên, hai phần còn lại mất tích.

Chân nguyên quả nhiên thần lực vô biên, nhưng cho đến nay người sở hữu được sức mạnh của nó không còn mấy người.

Ngoài Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong ra thì còn có Phá Quân, và còn cả một người nữa chính là hắn Tuyệt Tâm.

Sau khi vô tình tìm thấy chân nguyên Tuyệt Tâm đã ẩn thân ở một nơi hẻo lánh, ngày đêm nghiên cứu để hấp nạp chọn vẹn sức mạnh trong đó.

Hắn dung hội công lực bản thân và sức mạnh chân nguyên, tạo thành bộ thần công vô cùng bá đạo của riêng hắn. Tên là Ngục Hỏa Bất Diệt Thân khiến công lực đại tiến không ngừng, Vô Danh từng giao thủ với Tuyệt Tâm ở Mộ Danh Trấn. Ông biết trong võ lâm người thực sự có thể dùng thực lực đánh bại Tuyệt Tâm, e rằng cũng không có được mấy người.

Và dấu vết những mẩu vụn màu đen Vô Danh tìm thấy ở Luyện Khí Phòng, trong hầm băng Kiếm Tông, chính là do Ngục Hỏa Bất Diệt Thân tạo ra.

Phá quân cũng là người được thừa hưởng sức mạnh của chân nguyên, nên cũng có chút cảm nhận đặc biệt đối với kẻ có sức mạnh cùng nguồn gốc với mình.

– Sư đệ! Ta nghe nói Tuyệt Tâm đã chết ở Đông Doanh rồi, vậy mà hắn lại xuất hiện ở đây. Ta nghĩ việc này không tầm thường chút nào.

Không chỉ Phá Quân mà Vô Danh cũng cảm thấy lo lắng nếu hắn trở lại lúc này.

– Tuyệt Tâm là kẻ vô cùng nguy hiểm, hắn biết tiến biết lui, biết thời thế. Hắn giống như con rắn độc khi được thế tấn công sẽ lao tới cắn tới tấp, còn cảm thấy nguy sẽ tìm nơi an toàn quận tròn dấu kín đầu. Sư huynh đừng nên đánh giá thấp con người hắn.

Vô Danh từng đối đầu với Tuyệt Tâm không ít và biết hắn là một kẻ vô cùng ranh mãnh hiếm độc. Lần trước Vô Danh từng lên kế hoạch mở cửa Kiếm Giới, nhằm lừa để nhốt đám Thập Ma vào trong đó, mục đích trừ đi họa căn cho võ lâm. Kế hoạch hầu như đã hoàn thành khi các con ma nguy hiểm, đều bị Vô Danh dẫn dụ vào trong đó, duy chỉ có Tuyệt Tâm bình tĩnh phán đoán ra kế sách của Vô Danh và chạy thoát. Cho nên Vô Danh khá nghi kị với tên Đông Doanh gian xảo này.

Còn Phá Quân năm xưa cũng từng đến tìm cha hắn Tuyệt Vô Thần ở Vô Thần Tuyệt Cung cầu võ, cũng từng thấy Tuyệt Tâm tự tay giết chết cha mình tàn nhẫn như thế nào. Kẻ ác nhân trên đời không thiếu, nhưng kẻ ác nhân mà có cái đầu túc trí đa mưu thì còn đáng sợ hơn gấp vạn lầm. Tuyệt Tâm chính là kẻ như thế.

– Sư đệ! Nếu Tuyệt Tâm chưa chết thì đúng là đại họa cho võ lâm Trung Nguyên. Giờ tiếp theo chúng ta phải làm gì.

Vô Danh vẫn bình tĩnh suy nghĩ, một đời từng trải giang hồ như ông ta, còn việc gì có thể khiến ông ta bất ngờ nữa chứ.

– Việc cần thiết lúc này là phải tìm ra thân thể của năm vị chưởng môn đã mất tích. Tuyệt Tâm cần xác của bọn họ để làm gì?

Phá Quân vốn không màng truyện giang hồ, ông ta chỉ cần sống vui vẻ bên con cháu yên bình là mãn nguyện rồi. Vì thế những việc mang tính trọng đại, ông ta không có kinh nghiệm sử lý trầm tĩnh như Vô Danh.

– Vậy theo sư đệ làm sao để tìm ra xác của năm lão già đó bây giờ.

Vô Danh dường như đã có tính toán, ông ta chỉ tay về phía trước.

– Sư huynh nhìn xem, trên mặt đất vẫn còn lưu lại ít vụn vải cháy. Chúng ta thử lần theo dấu vết này xem.

Thế hai lão giang hồ lần theo vết vụn vải cháy ít ỏi dưới nền tuyết, một số vương trên các ngách đá mà đi theo. Nhưng với tu vị kinh nhân của hai người vẫn có thể dựa vào đó mà lần theo bọn chúng.

Họ tìm ra một lối thông đạo nhỏ khác dẫn đến nơi này, có lẽ đám Tuyệt Tâm đã vào đây bằng lối đó. Hai người nhanh chóng đi vào trong lần theo những dấu vết ít ỏi còn xót lại. Đi liền qua mấy khúc quanh với những bức tường băng trắng xóa, một lát sau thì những dấu vết lưu lại đã biến mất hoàn toàn.

Bên tai họ nghe có tiếng gió thổi “u u” dưới đất tuyết trắng phủ đầy, có lẽ gần đây có lối thoát ra ngoài. Gió thổi tuyết từ bên ngoài vào đã xóa hết dấu vết còn lưu lại trên nền đất.

– Sư huynh! Phía trước nhất định có lối ra.

Phá Quân nghe vậy liền đạp mạnh triển thân lên vượt qua Vô Danh.

– Được! Để lão phu lên trước xem xét coi thế nào.

Võ công của Phá Quân cũng nằm trong top các cao thủ nhất lưu trong thiên hạ, chỉ vài bước thôi ông ta đã biến mất trong địa đạo trắng xóa nơi hầm băng lạnh lẽo.

Vô Danh thấy Phá Quân vọt lên nhưng ông ta không tăng tốc đuổi theo. Vô Danh vừa đi vừa thầm nghĩ, ông ta trên đường đã nghĩ hoài mà vẫn không ra. Đó là Thần Thạch Nữ Oa vì sao linh khí lại yếu ớt như vậy, sức mạnh của linh thạch có phải qua nhiều năm mà bị trời đất hấp thụ hết đi. Nếu không phải là như thế thì sức mạnh đó biến đi đâu mất.

Thêm nữa là Tuyệt Tâm vẫn còn sống vì sao bây giờ hắn mới xuất hiện, hắn lấy đi thân xác của năm vị chưởng môn đã chết từ lâu để làm gì.

Còn hai cao thủ thần bí hôm trước Vô Danh gặp ở Tàn Dương Thôn, họ là ai mà thân thủ lợi hại như thế lại không có tiếng tăm gì trên giang hồ.

Các sự việc khó hiểu ấy cứ quanh quẩn trong đầu Vô Danh, nghĩ hoài ông vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp thỏa đáng nhất cho tất cả các câu hỏi trên.

Bước chân Vô Danh chầm chậm trên nền băng tuyết lạnh lẽo, giống như tâm trạng hiện tại của ông, rất nặng nề và bế tắc.

Vô Danh nhớ một câu nói của Tiếu Tam Tiếu tiền bối “việc trong đời đều có nguyên nhân của nó, mọi thứ chúng ta làm dù trực tiếp hay gián tiếp đều phải có một mục đích nhất định “.

“Mục đích nhất định”

Vậy thì “mục đích nhất định của Tuyệt Tâm là gì”.

Vô Danh cố gắng sâu chuỗi các sự việc lại với nhau để cố gắng tìm ra đáp án chính xác nhất. Đầu tiên Tiếu Tam Tiếu để lại di thư cho Vô Danh, trong thư nói ông ta phải trở về Kiếm Tông.

“Tiếu Tam Tiếu tiền bối muốn mình về Kiếm Tông làm gì, trong đó nhất định phải có dụng ý sâu xa. Kiếm Tông phải có thứ gì quan trọng để mình tìm ra thì tiền bối mới chỉ dẫn như vậy.”

“Thứ quan trọng nhất dấu trong Kiếm Tông ”

“Thứ gì quan trọng nhỉ”

“Đúng rồi chính là thứ đó. Là Thần Thạch Nữ Oa “.

Sau một hồi phân tích móc nối các sự việc thành một chuỗi, Vô Danh đã phát hiện ra mục đích Tiếu Tam Tiếu muốn ông ta đến Kiếm Tông.

“Di thư của Tiếu tiền bối – hai kỳ nhân ở Tàn Dương Thôn – Thần Thạch Nữ Oa – Thi thể năm đại chưởng môn mất tích- Tuyệt Tâm tái xuất. Thôi đúng rồi, mọi chuyện thì ra là như thế”.

Sau một thoáng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng Vô Danh cũng tìm ra đáp án cuối cùng cho tất cả các câu hỏi. Có điều sau khi luận ra đáp án này Vô Danh không khỏi ngũ quan thất sắc.

Dường như Vô Danh đã đoán ra bí mật thật sự của Tuyệt Tâm. Nếu đúng như phán đoán của Vô Danh thì đại họa sắp giáng xuống võ lâm trong nay mai.

Trong lúc Vô Danh bần thần suy nghĩ thì phía trước có tiếng của Phá Quân gọi vọng ra.

– Sư đệ mau lại đây xem này.

Nghe tiếng sư huynh có vẻ cấp bách Vô Danh liền dảo bước đi nhanh hơn. Qua một khúc cua vòng vèo Vô Danh cũng đã tới nơi.

– Có chuyện gì vậy sư huynh.

Phá Quân đứng đó hai mắt như dán chặt về phía trước.

– Dấu vết đến đây là kết thúc, khi ta tới đây thì phát hiện ra cái này.

Theo ánh mắt của Phá Quân thì phía bức tường trước mặt hiện ra một vết “quỷ chảo” cực lớn, chảo ấn chiếm gần hết cả một bức tường của động băng. Quỷ chảo hung mãnh như muốn vồ tới xé nát nhãn quang người đối diện.

Nhìn dấu vết đó khiến người ta liên tưởng đến chiêu Ương Vân Thiên Giáng trong Bài Vân Chưởng của Bộ Kinh Vân. Nhưng nhìn kỹ thì quả thật có chỗ không giống lắm.

Bởi chảo này mang sự quỷ dị tàn khốc hoàn toàn không giống phong thái lạnh lùng lãnh ngạo của Bộ Kinh Vân.

Trong võ lâm người có thể dùng tay không phát chưởng, phá vỡ một bức tường lớn như thế này tuyệt đối không nhiều.

Tuy nhiên nhìn dấu vết in trên vách băng động cả Vô Danh và Phá Quân đều chú ý đến một điểm.

Đó là chảo pháp này được đánh vào tường đá từ bên ngoài, lực đạo cực mạnh theo lý phải có vô số đá vụn vỡ ra bắn vào bên trong.

Nhưng thật kỳ lạ chỗ hai người đang đứng lại không hề có mảnh đá vụn nào rơi trên mặt đất.

Vậy có nghĩa là toàn bộ lớp đá trong phạm vi chưởng tâm đã bị kình lực trấn vỡ thành tro bụi. Quả là một chiêu vừa mạnh mẽ vừa xảo diệu, tu vị nội công của người phát chưởng có thể sánh ngang các đương thế cao thủ trên giang hồ.

– Bây giờ dấu vết đã biến mất hết, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?

Nhìn gió tuyết ngoài trời thổi qua vết quỷ chảo, thổi vào mặt Vô Danh một luồng gió tê buốt. Cái lạnh lẽo phả vào mặt làm Vô Danh cũng tỉnh táo lại hơn.

– Thật sự thì bây giờ chúng ta không thể làm gì hơn được nữa. Tuyệt Tâm muốn làm gì sớm muộn chúng ta cũng sẽ biết ngay thôi.

Đúng như Vô Danh nghĩ thì mọi việc khi đã không còn có cách nào để giải quyết thì hãy cứ để thuận theo tự nhiên.

– Nếu đã như vậy rồi thì tại sao chúng ta không nghỉ ngơi một chút chứ. Tiện đây lão phu có mang theo một vò mỹ tửu. Nào sư đệ qua đây làm vài ngụm cho ấm bụng đã.

Phá Quân đã tiến đến một góc gần đó tránh gió tuyết bên ngoài thổi vào, không biết ông ta đã ngồi xuống đó từ lúc nào. Chỉ biết là ông ta đã mở vò rượu mang theo từ đầu ra.

Hơi rượu thơm nồng cùng lòng thành hồ hởi của Phá Quân, khiến Vô Danh không cách nào từ chối.

Nhìn nụ cười vô tư mãn nguyện toát ra từ khuôn mặt đáng sợ của Phá Quân, ai mà ngờ lão nhân này từng là một đại ác nhân đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ.

Đời người thoáng trốc đã trôi qua, đến lúc già mới nhận ra cả đời theo đuổi bá niệm cuồng vọng, thì ra tất cả chỉ là hư danh hết. Chỉ có thể buông bỏ mọi thứ sống bình phàm an nhiên, tự do tự tại mới là vui vẻ hạnh phúc nhất.

Phá Quân cũng chính là người năm xưa hại chết người phụ nữ ông yêu mến nhất, còn làm hỏng cả cuộc đời đứa ái Vô Danh kỳ vọng nhất. Nói ra Phá Quân này là kẻ thù không đội trời chung với Vô Danh mới phải.

Nhưng con người ai cũng đều có số mệnh cả, nếu năm xưa Vô Danh không tranh dành bí kíp Vạn Kiếm Quy Tông với Phá Quân, thì vợ ông ta cũng sẽ không vô cớ bị Phá Quân hại chết.

Âu mọi việc trên đời xảy đến với mình, đều có một phần trách nhiệm của bản thân mình trong đó không thể hoàn toàn đổ hết tội lỗi lên đầu người khác.

Giống như Kiếm Thần mọi thứ diễn ra với nó cũng là thử thách trong đời nó, vượt qua hay thất bại cũng do chính bản thân nó quyết định mà thôi. Vô luận thế nào thì tội lỗi của Kiếm Thần cũng có phần của Vô Danh. Bởi vì ông đã cố gắng sắp đặt cuộc đời hắn theo ý mình, hướng hắn đến con đường bằng phẳng dễ đi nhất. Cho nên do quen sống trong sự bao bọc của sư phụ, nên khi gặp sóng gió cám dỗ trong đời Kiếm Thần đã chẳng thể đủ nghị lực để vượt qua.

Mọi việc xảy ra trong đời giống như một giấc mộng vậy, khi tỉnh lại thì đã đi sang bên kia con dốc của cuộc đời. Vậy thì tốt nhất là nên buông bỏ thù hận cũ, lo nghĩ ít đi thì sẽ sống thỏa mái hơn.

– Được! Sư huynh chúng ta cùng cạn.

Sau khi suy nghĩ hiểu thấu nhân sinh Vô Danh cắm Anh Hùng Kiếm trong tay xuống đất, sau đó ngồi xuống kê bên Phá Quân. Hai người nâng chén uống cạn, mọi thù oán trong quá khứ cũng theo giọt rượu này trôi hết đi.

– Sư đệ này! Chúng ta từng hai lần tỉ thí ở đây. Lần đầu đệ thắng ta, lần hai tuy dùng kế mới đánh bại được đệ. Trong chiến đấu thì binh bất yếm trá, trận hai coi như ta thắng đi. Vậy chúng ta mỗi người thắng một trận. Bao năm qua sau khi phục chân nguyên rồng, ta càng ít đối thủ có thể xứng tầm với ta. Nghĩ lại chỉ có sư đệ là đối thủ lớn nhất trong đời Phá Quân này. Lão phu có ý muốn chúng ta hãy phân cao thấp tại đây lần thứ ba đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN