Phong Vân Quyển 4 - Nữ Oa Tứ Linh Thần Thạch Hiển Thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Phong Vân Quyển 4


Nữ Oa Tứ Linh Thần Thạch Hiển Thế



Người ta vẫn nghĩ Hổ là loài mãnh thú đáng sợ nhất trốn sơn lâm, Hổ có sức mạnh vô địch, có răng nhọn hàm lớn, móng vuốt sắc bén đủ sức quyết định sinh tử cho những con vật nhỏ bé khác.

Nhưng kẻ thật sự đáng sợ trong trốn âm u núi rừng chưa hẳn đã là Hổ, mà là một kẻ đi săn ranh mãnh và lỳ lợm khác.

Đó là Sói.

Mà một con sói nguy hiểm nhất chính là một con sói đơn độc. Sự thật Hổ tuy mạnh nhưng cũng chưa bao giờ giám ăn thịt Sói. Bởi Sói là một đối thủ không dễ gây vào.

Ông ta từng là một con sói hung mãnh, từng là nỗi khiếp sợ của giang hồ. Khi vừa xuất đạo đã một mình tay cầm đao kiếm giết chết Bất Hư, trong hầm băng Kiếm Tông đánh với Vô Danh một trận trời long đất lở.

Năm tháng trôi qua đi có thể lấy đi của người ta rất nhiều thứ, còn với ông ta thời gian chỉ lấy đi của ông ta duy nhất một thứ đó là hồi ức về quá khứ đầy tội ác.

Năm xưa ông ta cũng là một đại ác nhân đáng sợ bậc nhất trên giang hồ, chuyện thương thiên hại lý cũng làm qua không ít. Tên ông ta cũng trùng với tên một vì sao xấu.

Ông ta là Phá Quân.

Sao Phá Quân trong tử vi thuộc Âm Thủy, sao thứ bảy của chòm Bắc Đẩu, cai quản các cung phu thê, tử tức, nô bộc, trong Đẩu số là Sát khí.

Tính hung bạo xảo trá mà bất nhân, ít hợp với người ta, vì thường làm cho người ta tổn thương, không giúp người làm điều lành mà thích giúp người làm điều ác. Coi lục thân như thù, đối xử với anh em ruột vô nhân nghĩa, thích săn bắt cầm thú, ngông cuồng, ngạo mạn mà đa nghi.

Tất cả những gì xấu xa tàn ác nhất đều hội tụ trong con người này. Nhưng không có điều gì trên đời là không thể thay đổi, nhất đâu là con người thì lại càng có thể dễ dàng thay đổi, điều đó phải phụ thuộc vào hoàn cảnh của người đó.

Chỉ khi rơi vào sinh tử mới thấy được chân tình, trong lúc cuộc đời một kẻ cùng hung cực ác như Phá Quân sắp kết thúc, thì ai ngờ Bộ Kinh Vân lại đem chân nguyên anh ta liều cả mạng mới đoạt được, đưa cho ông ta.

Con người sinh ra trên đời ắt hẳn đều có chỗ hữu dụng, Phá Quân sau khi từ cõi chết trở về ông ta nhận ra, tất cả tham vọng bá niệm chỉ là phù du. Sống thật thỏa mái bên người thân, bên gia đình mới là hạnh phúc nhất.

Con sói một khi đã không còn đơn độc nữa, thì đồng nghĩa sự đáng sợ của nó cũng không còn như xưa.

Mất trí nhớ với nhiều người là điều vô cùng tồi tệ, nhưng riêng với Phá Quân đó lại là một chuyện tốt. Ông ta có thể quên mọi chuyện trong quá khứ bắt đầu lại một cuộc sống mới, đó chính là điều cần thiết đối với Phá Quân.

Nhưng mọi thứ đều có thể quên chứ những chuyện về Kiếm Tông, về sư đệ đại hoạn tâm phúc Vô Danh thì cả đời Phá Quân không bao giờ quên.

Vô Danh nghe thấy phía sau lưng có tiếng người, giữa nơi sơn động hoang vu như thế nếu là người thường thì sớm đã giật mình khiếp sợ.

Còn Vô Danh đã nghe thấy lời nói rõ ràng mà không hề quay đầu nhìn lại, tựa hồ ông đã biết được người ở phía sau lưng mình là ai.

Nếu người đó là địch nhân thì có thể một chiêu dễ dàng đánh vào lưng Vô Danh, biểu hiện trước mắt thì Thiên Kiếm thì người đó chắc chắn không phải là kẻ địch.

Bước chân của người đó tiến lại mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa nhưng Vô Danh vẫn không hề tỏ chút phòng bị nào.

Người ấy bước chân không chậm, không nhanh, chân phải bước đi phát ra âm thanh của đao, chân trái cất lên thì mang âm thanh của kiếm. Hơi thở người này trầm hùng, ổn định hiển nhiên là một thân nội lực thâm hậu, khắp thiên hạ này thử hỏi có mấy người có thể đạt tới công lực như ông ta.

– Sư huynh! Cuối cùng cũng đã đến

Sư huynh của Vô Danh là ai?

Trên đời chỉ duy nhất hai người có thể khiến Vô Danh mở miệng kêu hai tiếng sư huynh.

Người nghĩa huynh đồng cam cộng khổ thủa thiếu thời, cũng vì số phận mà ở chung một nhà. Nhưng cũng vì chính số mệnh ép buộc mà đến tuổi xế chiều, mà hai con người đó vẫn phải cùng nhau bước đến một trận chiến sinh tử.

Người nghĩa huynh Mộ Ứng Hùng ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Vậy thì người mà Vô Danh gọi là sư huynh đó chỉ có thể là ông ta Phá Quân.

– Sư đệ đã đến nơi rồi tại sao không vào mà còn đứng ở đây.

Tả thoái mang bá khí của đao, hữu thoái mang nhuệ khí của kiếm, hơi thở quyết tuyệt trầm mãnh như con sói trong đêm. Cao thủ thân tán phát ra hung khí của hàn đao lãnh kiếm, người có thể đao kiếm song tu khí lực bất phàm như thế không phải Phá Quân thì là ai.

– Ta vẫn đang do dự không biết phải đối mặt với sư phụ như thế nào. Sư huynh chúng ta thật đã vô cùng có lỗi với sư môn.

Nghe Vô Danh nói như vậy, Phá Quân chỉ còn biết thở dài.

– Đời như một giấc mộng không ngờ lão phu cũng có lúc trở về lại nơi này.

Tóc của Phá Quân giờ đây đã bạc trắng, hai gò má nhô cao, ấn dương bị tre khuất bởi vết sẹo màu đỏ kéo dài xuống tận gò má. Vết sẹo này chính là dấu vết ghi lại trận chiến năm xưa của ông ta và Vô Danh. Một kiếm hung hiểm của Vô Danh đã để lại trên mặt Phá Quân một dấu tích mãi mãi không thể phai mờ.

Gương mặt phá quân toát lên sự hung dị, tàn ác khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Thân hình ông ta cao lớn đồ sộ, hai bàn tay to như hai chiếc quạt nan. Hôm nay trên đôi bàn tay đó không phải là hai binh khí đao kiếm thành danh của ông ta, mà trong đó là một vò rượu.

Vô Danh chỉ im lặng thần sắc ông ta trở nên trầm mặc lạ thường, còn Phá Quân cầm vò rượu bằng gốm trên tay, nước men vẫn còn sáng bóng, nút bằng vải đỏ mới tinh. Phá Quân chậm rãi bước tới cánh cửa đá khép hờ.

– Trong này chính là Luyện Khí Phòng chắc sư đệ chưa từng vào trong đó lần nào.

Phá Quân vừa nói chuyện vừa ấn mạnh vào cánh cửa đá nặng cả trăm cân, băng tuyết bao phủ trên đó rơi xuống ầm ầm.

– Nơi ấy là nơi các chưởng môn bế quan luyện công, đó là cấm địa của môn phái. Đệ tử bản môn tuyệt đối không được đi vào.

Vô Danh biết nơi này nhưng chưa từng vào trong nhưng Phá Quân thì khác.

– Thực ra ta đã từng được vào luyện công bên trong này.

“Chính là thời gian ba năm sư huynh bị sư phụ phạt năm xưa đó sao”

– Đúng vậy! Năm xưa lão phu đã mượn lý do tỉ võ mà giết chết sư huynh Thần Phong. Sau đó cha ta đã nhốt ta vào đây để chịu xám hối. Đáng tiếc là ta vẫn không hối hận mà càng ngông cuồng hơn.

Vừa nói Phá Quân vừa tiến vào bên trong, khi hai người bước vào thì Vô Danh cảm thấy vô cùng bất ngờ. Sau cánh cửa đá là một hành lang trải dài, trong đó cây cỏ xanh tốt sức sống dồi dào chứ không lạnh giá khắc nghiệt như ngoài kia.

– Trong Luyện Khí Phòng này không hiểu vì sao khi người ta đi vào đây đều tự nhiên thấy sảng khoái, mọi ưu tư muộn phiền đều tan bên biến hết. Người luyện công ở đây có được công lực thăng tiến nhanh hơn người thường rất nhiều. Năm xưa đệ 22 tuổi đã là thiên hạ vô địch, nếu không có thời gian ba năm bế quan ở đây, ta vốn chẳng có cơ hội tranh phong cùng đệ vài chiêu như thế.

Phá Quân nói không sai nơi này tỏa ra một thứ khí chất rất đặc biệt, từ khi bước vào trong đây tâm trạng Vô Danh cũng trở nên phấn chấn lạ thường. Hai bên hành lang trồng đầy kỳ hoa dị thảo đều là thứ hiếm gặp trên đời, ánh sáng không gian tỏa ra mờ ảo. Trong này vốn không cần đèn đuốc gì vẫn có ánh sáng để người ta đi lại bình thường.

– Qua nốt khúc cua này là tới gian chính có lẽ thi thể bọn họ được đặt ở trong đó.

Phá Quân và Vô Danh tiến sâu vào bên trong, theo lối thông đạo bọn họ được dẫn đến một căn phòng lớn. Trong căn phòng này phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo, mỗi góc tường thiết kế một đầu rồng bằng đá đang há miệng phun nước ra. Tổng cộng có tất cả chín đầu rồng, nước từ đó chảy vào một hồ nước nơi giữa căn phòng. Đây là trận đồ phong thủy Cửu Long Vọng Nguyệt. Ở giữa hồ nước trong xanh óng ánh, có một không gian nhô lên khỏi mặt nước có lẽ nơi này được dùng để bế quan tu luyện.

– Đây là Nguyệt Trì nơi tốt nhất chứa sinh khí nhất chúng ta cùng tới đó xem sao.

Phá Quân triển thân đạp lên mặt nước để tới Long Đài, Vô Danh cũng tiếp bước theo sau, khinh công hai người trác tuyệt, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, chỉ vài bước đã ra tới nơi.

Khi hai người đã đứng trên Long đài thì phát hiện ra mười ba chiếc kệ được sắp xếp ngay ngắn. Có điều trên kệ chỉ đặt có tám bức tượng còn lại 5 trong số đó đã biến mất.

Không nghi ngờ gì nữa mười ba pho tượng được đặt ở đây chính là mười ba vị chưởng môn đã bị băng phong năm xưa.

Chỉ có điều lại thiếu mất đi năm người, trong đó có cả chưởng môn Kiếm Tuệ và Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.

Bọn họ đã đi đâu lẽ nào họ vẫn còn sống, Vô Danh quan sát khắp mọi nơi trong gian động thất này. Ở đây có ánh sáng huyền ảo từ trên cao tỏa xuống, thật đẹp như một kỳ quan.

Vô Danh ngẩng mặt nhìn lên xem thứ ánh sáng này phát ra từ đâu. Quả nhiên ông đã phát hiện ra bí mật của sự kỳ diệu diễn ra bên trong căn phòng này.

Thì ra trên nóc của thạch thất có gắn một Viên đá màu tím, ánh sáng ấm áp lung linh cũng từ phiến tử thạch này mà ra. Vô Danh ngắm nghía một hồi rồi cất tiếng hỏi Phá Quân.

– Sư huynh có biết viên đá màu tím bên trên kia từ đâu mà có không.

Nghe Vô Danh hỏi thì Phá Quân cũng ngước mắt nhìn lên.

– Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe cha ta nói viên tử linh thạch này có ở đây từ khi kiếm tổ ta khai tông lập phái đến giờ.

Vô Danh nhìn vào viên đá rất kỹ rồi mới đưa ra kết luận.

– Nếu ta không lầm thì đây chính là một trong tứ đại linh thạch Nữ Oa Nương Nương luyện đá vá trời mà nên.

Nghe Vô Danh nói Phá Quân cũng phải nhất thời không dấu nổi sự kinh ngạc.

– Ý của sư đệ đây chính là Thần Thạch có công năng duy trì sự sống trong truyền thuyết đó sao.

Vô Danh quan sát mọi thứ diễn ra ở đây, nơi này ngập tràn linh khí, nếu không có kỳ thạch này làm sao thiên nhiên trong này lại ngập tràn sự sống đến thế. Hơn thế nữa thứ linh khí này thần lực dồi dào, ngoài chân nguyên rồng ra thì không thể tìm ở đâu thứ linh lực kỳ diệu như thế.

– Đúng vậy đó! Có điều diệu dụng của nó trải qua ngàn năm, e là cũng không còn nhiều nữa. Sư huynh có thấy ánh sáng phát ra từ Thần Thạch rất yếu ớt không.

Phá quân căng tròn mắt nhìn viên đá thần, ông ta vốn không nghĩ Thần Thạch tồn tại, không ngờ nó lại ở đây rất gần ông ta.

Còn Vô Danh thì không chú ý đến viên đá thần nữa, mà ông ta đi lại xung quanh ánh mắt soi xét thật kỹ những bức tượng người kia.

Rồi dường như đã phát hiện ra điểm gì nghi vấn Vô Danh liền gọi lớn.

– Sư huynh lại đây xem này.

Nghe Vô Danh gọi lớn Phá Quân cũng dời mắt khỏi thần Thạch, ông ta bước đến chỗ sư đệ thì thấy Vô Danh đang ngồi xuống quan sát rất kỹ năm kệ đá trống không.

– Có chuyện gì khác thường hay sao?

Vô Danh im lặng mổ lát mới cất tiếng trả lời.

– Trước chúng ta cũng đã có hai người tới đây.

Phá quân sửng sốt.

– Nơi này hoàn toàn bí mật ngoài ta và đệ ra tin rằng không có ai biết tới.

Vô Danh liền trả lời.

– Sư huynh hãy nhìn xem này.

Vô Danh vận khí vung tay xuất ra một chiêu, kiếm ý tinh diệunhưng không kém phần lăng lệ. Kình lực phát ra thổi bay lớp tuyết mỏng manh trên mặt đất. Quả nhiên khi tuyết bị thổi đi thì đã lộ ra vô số vết chân người còn lưu lại trên lớp băng mỏng.

– Sư huynh thấy chưa rõ ràng đã từng có hai người hiện diện ở đây.

Phá Quân nhìn vết chân chi chít ngang dọc thì không tin.

– Ở đây rất nhiều vết chân sao có thể khẳng định là hai người được chứ.

– Sư huynh không biết rồi, vết chân người vốn to nhỏ không giống nhau. Nhưng chỗ vết chân dày đặc này kích thước như nhau, từ đó khẳng định là vết chân của một người. Sư huynh xem chỗ này này, có một vết chân khác đứng ở đây. Người này ít di chuyển nghĩa là y chỉ đứng và chỉ đạo người còn lại kia. Nói chính xác hắn là chủ nhân còn người kia là thuộc hạ.

Phá Quân giương mắt nhìn quả nhiên có hai vết chân phía dưới kệ đá, vết chân này cũng rất ít di chuyển, xem ra phán đoán của Vô Danh là chính xác.

– Còn nữa hai người này có thể cách vô cùng cao lớn, họ không hề nhỏ hơn sư huynh đâu.

Phá quân không ngờ Vô Danh lại có óc phân tích sắc bén đến như vậy.

– Tại sao sư đệ biết họ cao lớn được chứ.

– Điều đó không khó sư huynh thử nhìn khoảng cách giữa hai dấu chân thì biết. Người cao to dĩ nhiên sải chân sẽ dài hơn người bình thường.

Phá quân là người cao lớn dị thường, nên chỉ nhìn qua cũng thấy sải chân trên mặt đất kia tuyệt không ngắn hơn so với mình.

– Còn điểm gì đặc biệt nữa không sư đệ.

Vô Danh cúi người đưa tay phẩy phẩy lên vết chân ở gần kệ đá rồi nói.

– Người đứng chỗ này là một kẻ bị cụt mất bên tay trái, bởi hai dấu chân này bên trái nhạt hơn bên phải. Khi di chuyển hay đứng một chỗ vết chân bên trái cũng mờ hơn bên phải.

Nói đến đây thì Phá Quân há miệng cười lớn.

– Sư đệ quan sát quá tinh tường ta đây bái phục. Ha ha.

Tuy đã được sư huynh hết long tán dương nhưng trên khuôn mặt Vô Danh không hề vui mừng mà còn hiển lộ lên nét đăm chiêu hiếm gặp.

– Sư huynh ở đây có vô số những mảnh vụn đen bị cháy xém.

Phá Quân nhìn xuống quả nhiên cũng thấy rất nhiều mảnh vụn đen nằm rải rác đầy mặt đất, liền ngạc nhiên hỏi Vô Danh.

– Những vụn đen này rốt cuộc là cái gì.

Vô Danh không trả lời ngay mà nhặt một nhúm vệt đen nhỏ, đưa lên vê vê trước mặt. Một lát sau ông ta mới cất tiếng.

– Sư huynh hãy dùng một chưởng đánh thật mạnh vào bức tượng kế bên đi.

Dù không hiểu dụng ý của Vô Danh nhưng Phá Quân vẫn làm theo. Ông ta vung chưởng vỗ mạnh vào một người đá bên cạnh.

Trong võ lâm thì võ công của Phá Quân tuyệt ở hàng nhất lưu cao thủ. Một chưởng mang nhuệ khí sắc bén như kiếm, vỗ mạnh vào bữa tượng đá bên trong lớp băng đá có người đang ngồi xếp bằng trông rất sống động.

Một tiếng “bình” phát ra từ chưởng của Phá Quân làm cả gian thạch động rung chuyển. Nhưng thật kỳ lạ dù Thiên Lang Sát tám thành công lực, mạnh mẽ tuyệt luân như vậy, cũng không làm bức tượng người này suy suyển chút nào. Phá Quân cũng phải thét lên kinh ngạc.

– A! Sao không vỡ ra được nhỉ.

Vô Danh lúc này mới nói.

– Hồi Thiên Băng Quyết là tụ hội tinh hoa cả đời của sư phụ, ngay cả Tham Lang Thiên Nhẫn của sư huynh cũng chưa chắc đã chém vỡ ra được. Muốn hủy lớp băng hóa này chỉ còn cách là dùng Hỏa Công.

– Dùng võ công hệ hỏa có thể phá được băng hóa sao.

– Đúng vậy! Kẻ đưa xác năm vị chưởng môn đi là một cao thủ võ công hệ hỏa. Chính hắn đã nung chảy lớp băng bên ngoài. Lớp băng tan chảy xuống đất, khi chúng đưa người đi đã dẫm lên nên dấu chân mới lưu lại rõ ràng như thế.

– Vậy còn những nhúm đen dải trên mặt đất kia?

– Đó là vải cháy. Hỏa lực của kẻ này rất mạnh đã làm cháy y phục của người bên trong lớp băng hóa.

Phá Quân liền nghĩ ra một môn võ công hệ hỏa cực kỳ lợi hại.

– Có phải là Xích Hỏa Thần Công của Tiểu Võ không?

Vô Danh lắc đầu:

– Không phải! Xích Hỏa Thần Công thuộc cang dương. Còn lửa này hệ âm nhu hoàn toàn không giống nhau.

– Thế thì là loại võ công gì?

– Là Ngục Hỏa Bất Diệt Thân!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN