Phong Vân Quyển 4 - Thiên Kiếm Trong Vạn Kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Phong Vân Quyển 4


Thiên Kiếm Trong Vạn Kiếm



Con người sau khi chết linh hồn sẽ đi về đâu?

Tương truyền rằng sau khi thọ mệnh người ta kết thúc, sẽ có quỷ sai của âm gian, cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn hồn phách người ta xuống Quỷ Môn quan.

Sau đó lại được Tứ Đại Sứ Giả của âm gian, cũng chính là Đầu Trâu Mặt Ngựa, dẫn vong linh đến Âm Tào Địa Phủ, tiếp đó được thẩm phán của chư vị Đại Phán quan của Thập Điện Diêm La dưới âm gian tiếp nhận.

Cuối cùng mới quyết định vong linh là có thể đi vào cõi nào để tiếp tục luân hồi: hoặc là lên trời hưởng phúc lành, hoặc là tiếp tục đầu thai làm người nữa, hoặc loại động vật nào đó, hoặc là bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, như trong truyền thuyết để chịu muôn vạn khổ hình.

Vậy thì linh hồn người sau khi chết, dù là người lương thiện, hay kẻ ác bá đều phải xuống âm tào địa phủ.

Vậy thì Kiếm Hồn sau khi thân kiếm bị vỡ nát thì sẽ đi về đâu.

Mỗi thanh kiếm cho dù tầm thường, hay là bảo kiếm quý giá cũng đều ẩn chứa bên trong Kiếm Hồn.

Trong khi kiếm thủ giao chiến, kiếm có thể bị gãy ra hoặc vỡ nát, hồn của kiếm mất nơi trú ngụ. Giống linh hồn con người mất đi thân xác vậy.

Người ta luôn hỏi linh hồn người sau khi chết sẽ đi về đâu.

Nhưng có ai tự thắc mắc rằng kiếm hồn sau khi xác kiếm bị hủy thì sẽ đi về đâu hay chưa?

Người ta không hỏi vì người tầm thường đâu biết trong Kiếm cũng có linh hồn.

Tuy không ai biết hồn kiếm sẽ đi về đâu, nhưng chắc chắn một điều là nó sẽ có chỗ để đến.

Có điều người ta không biết đó là nơi nào mà thôi.

Bởi vì con người bị dục vọng, tham lam, dã tâm làm cho mờ mắt. Người ta chỉ biết dùng kiếm phục vụ cho lợi ích của mình, vì giá trị tôn nghiêm, vì địa vị danh vọng, chứ mấy ai hiểu bên trong một vũ khí như thanh kiếm thì có thứ gì cơ chứ.

Giống như Bá Nhất này vậy. Hắn cầm Ỷ Thiên Kiếm, hắn yêu quý, hắn nâng niu, bởi vì nhờ vào bảo kiếm mà hắn có tiếng tăm, có quyền lực.

Đó chính là một sự ỷ lại vào sức mạnh mà hoàn toàn không phải của bản thân mình. Đến khi gặp một người mạnh thật sự, không ỷ lại vào thần binh, thì hắn phải làm thế nào đây.

Kiếm trong tay Bá Nhất, một chiêu này mang theo danh vọng, tiền tài của hắn. Bởi người trước mặt hắn nếu đánh bại được, thì hắn sẽ là kiếm thủ lừng danh thiên hạ.

Vì người xem như phế nhân này chính là nhân vật thần thoại trong Kiếm đạo giang hồ.

Thiên Kiếm Vô Danh.

Nếu nói Mộ Ứng Hùng quyết tuyệt trong kiếm của mình, hay Kiếm Thánh Long Nhi vì tình tạo nên kiếm, nhưng chính kiếm lại đoạn tình của hắn. Thì Vô Danh lại không giống như vậy.

Kiếm thủ tuyệt đỉnh thiên hạ đâu phải ít người, ngoài Tuyệt Kiếm và Tiểu Kiếm Thánh, còn có thể nhắc tới Thiên Mệnh Kiếm Đạo của Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch, Tam Bá Kiếm của Bộ Kinh Vân.

Không thể thiếu Huyền Thiên Bách Đạo Kiếm của Kiếm Ngục, hay một người từng là ái đồ thân thiết của ông ta, kiếm của hắn cũng có thể xem là hảo kiếm thủ, hắn không phải ai khác chính là thanh kiếm rực rỡ như ánh bình minh Kiếm Thần.

Nhưng tại sao trong số các cao thủ dùng kiếm siêu phàm đó, cảnh giới Thiên Kiếm chỉ có một và chỉ duy nhất một người, đạt đến cảnh giới này, chính là ông ta Vô Danh.

Cảnh giới Thiên Kiếm thì có cái gì khác biệt với các kiếm đạo khác, Vô Danh có thứ gì khác với những con người kia.

Hoàn toàn chẳng có gì khác vì ông ta cũng là con người bằng xương bằng thịt như bao người.

Điều đáng nói đến về sự khác biệt giữa Thiên Kiếm và các kiếm thủ khác chính là Kiếm tâm.

Nếu Bộ Kinh Vân vì bi thống trước cái chết của nghĩa phụ Hoắc Bộ Thiên, mà dấn thân vào thù hận. Thì ông ta cũng chịu cảm giác bi thống cùng cực đó không kém gì ai. Bộ Kinh Vân còn may mắn hơn Vô Danh, là y còn biết kẻ thù là Hùng Bá, ôm mộng trả thù. Còn Vô Danh không hề biết kẻ giết thê tử là ai, phải gánh chịu nỗi đau, một nỗi đau không có tên.

Nếu nói Kiếm Thánh Long Nhi vì tình mà sân si, vì tình mà vương tơ sầu vào kiếm. Thì Vô Danh cũng vì tình mà sáng tạo nên chiêu kiếm đặc biệt nhất trong kiếm đạo của ông ta, có tên là Bi Thống Mạc Danh.

Long Nhi dù si tình với Tâm La nhiều tới đâu, thì sau cùng anh ta vẫn có thêm một Tuyết Tử. Còn Vô Danh sau khi hiền thê bị người ta giết chết, ông đã không đến với bất kỳ ai nữa. Vậy thì nói tình si kiếm đạo, Kiếm Thánh si tình cũng không thể so được với Vô Danh, cả đời chỉ dành trái tim cho một người.

Long Nhi kiếm nghệ siêu phàm tự thân đạt hóa cảnh bất tục, nhưng hắn chỉ ôm gọn trong tình yêu và tình kiếm. Hắn đam mê kiếm lấy kiếm làm lý tưởng sống, cùng với ngộ tính bất phàm mà từng có thời điểm kiếm của Long Nhi có thể xem là thiên hạ vô địch.

Nhưng Vô Danh khác Long Nhi ở chỗ, kiếm của ông bao hàm cả sơn hà xã tắc, lo cho an nguy thiên hạ, từng ngăn Tuyệt Vô Thần, cản bước Thiên Hoàng, Giải trừ thập ma, đóng cửa kiếm giới.

Kiếm của Vô Danh không gói gọn trong chủ nghĩa cá nhân, dùng kiếm chỉ vì đam mê như Kiếm Thánh. Vậy cho nên Long Nhi dù kiếm nghệ siêu phàm, nhưng vẫn không thể đạt được đến cảnh giới Thiên Kiếm.

Tại sao kiếm có thể vượt ra giới hạn con người, như Tam Bá Kiếm của Bộ Kinh Vân, lại không thể đạt đến tu vị Thiên Kiếm. Y cũng dăm lần bảy lượt ngăn người Đông Doanh xâm lược thần châu, từng có công trừ đi những tên đại ma đầu tàn ác.

Nhưng Bộ Kinh Vân không đạt được tu vị như Vô Danh, bởi vì Thiên Kiếm vô thù vô hận, chan hòa với vạn vật. Còn Bất Khốc Tử Thần cho dù vì đại nghĩa, vì thiên hạ đi chăng nữa, nhưng hắn hành sự độc đoán, ra tay tàn nhẫn, gặp thần giết thần, gặp phật giết Phật. Nên kiếm thuật cho dù cao minh hắn vẫn không hóa cảnh lên Thiên Kiếm.

Nói đến Kiếm có thể ngạo thị quần anh, hoành tảo giang hồ, thành tựu ngang với Vô Danh chính là nghĩa huynh của ông ta Vô Thiên Tuyệt Kiếm Mộ Ứng Hùng.

Người ta vẫn thường hỏi Tuyệt Kiếm và Thiên Kiếm có giống nhau hay không.

Hoàn toàn không giống.

Chữ Tuyệt ở đây không còn ý ngĩa là hay là tốt nữa, mà ý của nó chính là sự Tuyệt Tình. Kiếm của Mộ Ứng Hùng có thể cao hơn Vô Danh một chút. Vì người tuyệt tình dĩ nhiên sẽ có sức mạnh hơn kẻ hữu tình. Có thể thấy Kiếm 23 Thiên Địa Vô Tình của Độc Cô Kiếm Thánh, uy lực hơn Hữu Tình Thiên Địa của Long Nhi.

Trên đời người tuyệt tình tuyệt nghĩa, có sống vui vẻ hay không. Tất nhiên là không rồi, Mộ Ứng Hùng vì trận chiến trên Kiếm Phong mà dành nửa đời người sắp đặt. Ông ta là một hảo kiếm thủ nhưng muốn một chữ Tuyệt trong kiếm rất khó. Đến cuối cùng vẫn không thể đạt đến Tuyệt Tình, vì trong tâm vẫn tồn tại tình một thứ tình cảm không thể buông bỏ.

Chính là tình huynh đệ.

Vì sao kiếm đạo cao sâu như Mộ Ứng Hùng lại không đạt được tu vị Thiên Kiếm, là bởi vì trong lòng ông ấy vẫn chấp nhặt chuyện cao thấp, thắng thua. Trong khi Vô Danh từ lâu tâm tịnh như kính đã không còn muốn tranh đấu với đời. Còn Mộ Ứng Hùng vì ước muốn vì vận mệnh mà tốn bao công sức, ép Vô Danh quyết chiến, vì trong tâm vẫn còn chấp niệm, nên dù kiếm đạo cực cao, ông ta cũng không đạt được tu vị Thiên Kiếm.

Kiếm Ngục tuy có thể hiểu kiếm, thậm chí giao tiếp được với kiếm, nhưng hắn đem lòng thù hận thiên hạ kiếm thủ, hắn muốn trả thù những kẻ làm hắn dày vò đau đớn. Vì thế dù là kẻ hiểu kiếm nhưng hắn cũng không thể đạt đến thiên kiếm.

Thiên Kiếm không phải để giết chóc mà là để bao dung tất cả vạn vật, thà rằng thất bại nhiều lần cũng không để thù hận làm chủ Thiên Kiếm.

Vô Danh nói : “thả lỏng tâm hồn không thù oán mới đạt được cảnh giới”. Ngẫm ra thì chỉ có một mình Vô Danh mới thoát ra được vòng xoáy thù hận. Các kiếm thủ còn lại như đề cập đều vướng bận trong lòng thù oán, không ít thì nhiều.

Bộ Kinh Vân thì ân oán cả đời không dứt, Mộ Ứng Hùng chấp niệm đấu với Vô Danh, Kiếm Thánh thì chấp niệm cả đời vì tình mà không thoát ra được.

Tất cả đâu có bao dung được như Vô Danh, ái thê chết không rõ nguyên nhân, Vô Danh rồi cũng tha thứ cho Phá Quân mà trở lại thành huynh đệ. Nên nói chỉ có Vô Danh đạt được Thiên Kiếm là như thế.

Đem kiếm chĩa vào Thiên Kiếm khác nào đem muối bỏ biển, muốn nước ngập tràn trên xa mạc. Bá Nhất cũng vì chấp niệm về danh vọng chi phối, mà trở thành một kiếm thủ tà ác.

Trước Thiên Kiếm vạn kiếm cúi đầu.

Nhưng người thường yếu đuối sẽ chỉ là con cừu non yếu ớt, trước một kiếm thủ bụng đầy dã tâm, tay cầm bảo kiếm.

A Ngũ ngây người khi Ỷ Thiên Nhất Kiếm đâm tới, sinh vật nào cũng vậy khi không đủ sức phản kháng thường ngây ngốc, hứng chịu mà không biết làm gì hơn.

Bởi vì sự vô vọng đã tràn ngập tâm trí, thành nỗi sợ hãi làm cho chân tay có cũng trở nên vô dụng.

A Ngũ sợ hãi đến chết lặng tại chỗ, chỉ còn biết chờ Ỷ Thiên Kiếm đâm tới, tước đi mạng sống của mình.

Ngay lúc chuẩn bị xuống cửu địa hoàng tuyền thì một luồng kiếm khí từ phía sau lưng chàng phát ra, đẩy chàng trai vô tội qua một bên.

– Kiếm thủ chân chính là dùng kiếm để đem lại bình yên cho thiên hạ, đem lại công bằng cho bách tính. Kẻ dùng kiếm để mua danh chuộc lợi chỉ làm mất đi ý nghĩa thực sự của kiếm mà thôi.

Người này lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ thanh nhã nhưng vẫn toát lên khí khái trác tuyệt. Kiếm của Bá Nhất sắc bén vô cùng, kiếm đi đến đâu tất cả rèm che cửa sổ đều bị cắt đứt.

Hắc y hán tử trước kình chiêu lâm môn không một chút nhíu mày, tay cầm một chiếc đũa trên bàn. Đũa vốn có một đôi nhưng vừa rồi A Ngũ đã lấy một chiếc để đánh bại A Thất.

Nay chỉ còn lại một chiếc còn lại trên bàn, trước Ỷ Thiên Kiếm chém sắt như bùn, nhưng hắc y nhân chỉ dùng một chiếc đũa tre, cũng đủ ngăn một kiếm mạnh nhất của Bá Nhất.

Hắn không thể ngờ trên đời lại có người dùng một chiếc đũa bé nhỏ, lại ngăn được tuyệt thế bảo kiếm của hắn. Trong khi người này vẫn giữ nguyên tư thế, chân không chụm, tay áo không rung, lông mày không động.

Tại sao lại có người lợi hại đến như vậy cơ chứ, không thể nào.

– Kiếm của ngươi không có uy lực vì ngươi quá phụ thuộc vào sức mạnh của kiếm, từ xưa đến nay kiếm thuật cao minh là do người sử kiếm. Chứ không phải do kiếm sắc bén. Ngươi chỉ có kiếm hình chứ kiếm tâm yếu đuối, kiếm cảnh của ngươi vì thế mà không phát triển lên được.

Người này kiếm luận cao thâm, vừa nói đã chúng nhược điểm của Bá Nhất. Kiếm mạnh thật sự không phải là kiếm đâm thủng da, hay làm rách thịt. Mà kiếm lợi hại thật sự chính là phá đi kiếm tâm của đối thủ.

Giống như Hắc y nhân này chỉ vài câu đã hủy hết chiến ý trong tâm của Bá Nhất.

– Vì sao kiếm được xem là quân tử, bởi vì kiếm chính là đem lại công bằng cho thế nhân. Kiếm không phải để đem lại khổ cực sợ hãi cho người khác, mà đem lại niềm tin, nghị lực cho họ. Ngươi dùng kiếm phục vụ cho sự tham lam danh vọng, quyền lực thì không xứng đáng cầm kiếm.

Người này chỉ hất nhẹ một cái khiến Ỷ Thiên Kiếm trong tay Bá Nhất rời khỏi tay, hổ khẩu toét máu lùi ra sau bốn chượng.

– Ngươi là kẻ luyện kiếm hãy nhớ lấy, kiếm có thể tạo ra cái dũng, nhưng không diệt được cái ác trong con người. Không phải cứ giết địch mới làm cho địch bội phục, không phải cứ liều chết xông lên mới là kẻ có dũng. Không phải cứ cầm kiếm lên mới là kẻ luyện kiếm, biết tha thứ và có tấm lòng bao dung mới thật sự là đỉnh cao của Kiếm đạo.

Bá Nhất còn chưa định thần thì Ỷ Thiên Kiếm đã rơi xuống cắm ngay trước mặt, như chêu ngươi, như bỡn cợt một kẻ thất bại như hắn.

Nhìn lại thấy Hắc y nhân chẳng khác nào một núi kiếm sừng sững cao lớn, còn hắn chỉ là một thanh kiếm nhỏ nhoi chẳng thể nào so bì. Hắn từng nghĩ mình hoàn toàn có thể trở thành kiếm thủ lợi hại, nhưng thất bại ngày hôm nay khiến hắn nhận ra. Suy nghĩ trước nay cho rằng mình lợi hại, hóa ra chỉ là do hắn tự lầm tưởng mà thôi.

Giấc mộng đẹp tan vỡ, sự thật phũ phàng xảy ra trước mắt, thất vọng, đau đớn hắn khó mà chấp nhận được thực tế cay đắng này.

– Mẹ kiếp! Bảo kiếm gì chứ một chiếc đũa cũng không làm gãy được. Ngươi chỉ là một thanh phế kiếm vô dụng, cút đi cho ta.

Bá Nhất đang ở trên mây bị ngã xuống đất, nhất thời khó tránh khỏi tâm trạng kích động. Bảo kiếm trước giờ nâng niu, nay chỉ vì một trận thua mà hắn coi như sắt vụn. Hắn vung chân đá mạnh Ỷ Thiên Kiếm ra ngoài tửu quán.

Kẻ này đúng là hồ đồ, hắn làm như thế nếu không may ngoài đường co người đi ngang qua, chẳng phải đã bị kiếm đả thương hay sao.

Vô Danh muốn đưa tay ngăn cản cũng không kịp nữa, kiếm đã bị Bá Nhất thuận chân đá rất mạnh ra ngoài đường. Vô Danh cảm thấy mình quá bất cẩn, khi không lường trước được sự việc này, giờ muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.

Kiếm bị đá đi trong lúc chủ nhân của nó đang phẫn nộ cực độ, lực đạo không nhỏ, e rằng một người qua đường nào đó sẽ bị đâm trúng.

Thật không may vừa lúc ấy có hai bóng người đang đi tới. Người đi trước thân hình cân đối, người đi sau có vẻ cao lớn hơn. Họ vận trang phục kín bưng bằng cỏ, đầu đội nón nan vành rộng, dáng vẻ của những lữ khách đường xa dặm trường.

Vô Danh vừa định vung chiếc đũa giải nguy cho hai du khách, nhưng bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì ngay lúc Ỷ Thiên Kiếm xé gió bay tới, kiếm này sắc bén khiến hàng Liễu bên đường bị cắt phá, lá cây bay đầy trời. Người đi phía trước thấy thanh kiếm lăng lệ đâm vào mình, tuy vậy vẫn không hề có ý né tránh, có phải người này không thể né tránh hay không.

Hoàn toàn không phải.

Bởi vì người đó ngay khi Ỷ Thiên Kiếm bay sát ngang mày, ông ta chỉ chừng mắt nhìn một cái, chỉ một tia nhãn quang cũng làm cho bảo kiếm đứng khựng lại giữa lưng chừng không.

Lực đạo do một cước khi nãy của Bá Nhất hoàn toàn biến mất, như viên đá rơi vào động không đáy vậy. Không những thế người này khẽ đưa tay ra, Ỷ Thiên kiếm tự động ngoan ngoãn rơi gọn vào lòng bàn tay ông ta.

Người này dùng ngón tay vuốt dọc theo sống kiếm, khiến Ỷ Thiên Kiếm trước đó lạnh lẽo u quang. Nay phát sáng rực rỡ làm cho những người có mặt phải kinh ngạc.

Hán tử đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh, hai con mắt sáng như sao, chìm sâu trong bóng tối bên trong chiếc nón nan vành rộng mà ông ta đang đội, càng làm toát lên vẻ ngụy dị không tầm thường.

Chỉ thấy miệng ông ta lẩm nhẩm gì đó như đang nói chuyện, còn thanh bảo kiếm thì đang rung lên trong tay người đó.

– Thì ra mọi chuyện là như vậy!

Người lạ mặt sau khi nghe kiếm nói đã biết vì sao nó bị vứt bỏ. Chỉ thấy người đó đưa ánh mắt quét ngang người Bá Nhất. Mắt người này sắc bén như kiếm, tiếp xúc với ánh mắt ấy ai cũng phải lạnh mình.

– Trên đời kẻ ngu xuẩn nhất là coi Kiếm như vật trang trí, đây là một thanh kiếm tốt nhưng gặp phải chủ nhân kém cỏi, đúng là một thanh kiếm bất hạnh.

Có thể nghe được tiếng nói của Kiếm, hiểu được nỗi khổ của kiếm, thì ngay đến Vô Danh cũng không thể nào làm được. Người trước đó làm được như vậy chỉ có Kiếm Ngục. Nhưng người này không có cảm giác kỳ quái như Kiếm Ngục, từ trên xuống dưới toát ra một thứ khí độ rất quen thuộc, nhưng Vô Danh nhất thời không thể nhận ra là ai.

– Các hạ đang cầm kiếm của ta, xin hãy trả lại.

Ban nãy vì nóng giận nên mất khôn, Bá Nhất đã vứt bỏ bội kiếm của mình. Nay lòng đã dịu bớt nên cảm thấy hối hận về hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi.

Con người là vậy khi bản thân mất bình tĩnh thì hành động cũng sẽ trở nên hồ đồ.

– Tiểu tử! Ngươi là kẻ luyện kiếm mà lại vứt bỏ kiếm, con người có tôn nghiêm, kiếm cũng có tôn nghiêm. Nếu ngươi còn kiếm tâm thì hãy đỡ lấy một kiếm này.

Người lạ mặt tuy đang nói với ngữ điệu chậm dãi, nhưng nhìn kỹ những chiếc là liễu bị Ỷ Thiên Kiếm chém đứt khi nãy như đang vây quanh theo lời nói của ông ta. Cảm giác như vạn kiếm đang kính ngưỡng trước người này, cho thấy tu vị kiếm đạo không tầm thường.

Dứt lời Ỷ Thiên Kiếm phát kinh quang chói lọi, thoát khỏi tay người lạ bay thẳng tới Bá Nhất. Chỉ một cái vẩy tay bình thường nhưng lực đạo không nhỏ. Tửu quán này chỉ là một tấm vải lớn giăng lên, vốn không có tường vách gì cả. Chỉ thấy Ỷ Thiên Kiếm như một mũi tên hoàng kim, bay thẳng về phía Bá Nhất.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một thanh kiếm được nhẹ nhàng ném trả lại, nhưng trong mắt Bá Nhất cảm giác có cả ngàn cây Ỷ Thiên Kiếm đang phi tới phía mình.

Hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chính kiếm của mình, nếu đưa tay tiếp kiếm rất có thể sẽ bị đứt cánh tay.

Con người cũng như những loài động vật khác, khi cảm nhận thấy sự nguy hiểm, thì bản năng sinh tồn nguyên thủy bên trong con người sẽ trỗi dậy.

Bá Nhất cũng thế, ngay khi kiếm bay tới ngang mày, hắn đã không giám tiếp kiếm, bởi vì kiếm tâm không kiên định, nên dù một kiếm này chỉ là vung tay ném trả kiếm bình thường, hắn cũng không giám đánh liều đỡ lấy.

Bá Nhất sợ hãi lách người qua một bên, thế kiếm vì thế đã lao thẳng về phía trước, theo hướng kiếm bay chính là chỗ Vô Danh đang ngồi.

Kẻ phi kiếm không biết có phải có ý khiêu khích thiên kiếm hay không, nhưng Vô Danh chỉ liếc mắt một cái. Ỷ Thiên Kiếm đã đổi hướng bay về phía khi nãy Bá Nhất đã ngồi, Kiếm liền chui tọt vào bao trên bàn như lúc ban đầu.

Nhưng dụng ý của kiếm vừa rồi chỉ là dẫn dụ chú ý của Vô Danh, vì lúc Vô Danh quay lại thì thấy người lạ kia trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt Bá Nhất.

– Kiếm là quân tử sao? Ai mặc định điều đó. Kiếm cũng là một loại binh khí giống như đao, thương mà thôi. Kiếm bao dung, kiếm rộng lượng chỉ là ý nghĩ hoang đường. Người luyện kiếm cũng chỉ có một mục đích đó là giết người.

Kiếm chỉ người này đã ấn vào giữa chán Bá Nhất, chỉ cần thổ kình thôi là có người sẽ mất mạng. Người lạ mặt không chỉ kiếm nghệ tinh thông, mà thân pháp cũng vô ảnh vô tung biến hóa vô thường.

Chỉ thấy kiếm chỉ người này nhanh chưa từng thấy, còn Bá Nhất thì như con cừu non trước nanh vuốt của mãnh hổ.

– Khốn kiếp! Muốn sống hãy thả trang chủ bọn ta ra.

Thì ra đám môn hạ của Bá Nhất thấy trang chủ lâm nguy nên muốn tương cứu. Cả thảy hơn hai mươi người cùng vung kiếm xông lên.

Nhưng chưa tiếp cận giải nguy được cho trang chủ, thì một bóng người đã đứng ra cản đường.

– Lũ nhãi nhép các ngươi muốn sống thì cút khỏi đây.

Hán tử thân hình cao lớn, người mặc trang phục giống y như kiếm thủ lạ mặt kia. Không nhìn rõ được dung nhan, nhưng từ khí độ trên người y tỏa ra, hẳn là cao thủ. Người này chính là bạn đồng hành của quái khách lạ mặt đàn uy hiếp Bá Nhất kia.

– Hắn chỉ có một mình, chúng ta đông người hơn sao phải sợ. Xông lên nào anh em.

Đám môn hạ của Bá gia sơn trang lâu nay nương nhờ vào danh tiếng của Bá Nhất. Nay ông ta gặp nguy thì bọn chúng cũng muốn góp chút công sức.

Đáng tiếc người trước mắt lại không phải nhân vật tầm thường.

– Không thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà. Xem Kiến Long Tại Điền trong Hàng Long Bá Thối của lão phu.

Chỉ một cái dậm chân mà khiến mặt đất nghiêng ngả. Một luồng kình lực phá đất mà lên, tạo thành những tiếng nổ chát chứa như sấm động cửu tiêu.

Dưới chân đám môn hạ của Bá Nhất cảm thấy có gì đó động đậy. Thì ra khí kình cường hoành hóa thành đạo long khí cày sới tung tóe mặt đất. Giữa tiếng long ngâm đạo long khí ấy phá đất chồm lên, như muốn nuốt chửng đám người.

Khiến chúng sợ mất hết hồn vía, buông kiếm bỏ chạy tán loạn.

– Hà! Lão quỷ cước không ngờ sau mấy mươi năm, Hàng Long Bá Thối của ông vẫn rất lợi hại.

Trước một cái dậm chân nghiêng trời lệch đất của hán tử cao lớn, cả trà quán bàn ghế đổ siêu vẹo, chiếc mền lớn căng lên cũng bị thổi bay mất.

Đám môn hạ của Bá Nhất cũng sợ vỡ mật, thi nhau bỏ chạy khỏi hiện trường. Trong quán tiêu điều chỉ còn Vô Danh vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng.

Mặc dù kình lực từ thối pháp mạnh mẽ tuyệt luân, nhưng chỗ mà Vô Danh ngồi từng chiếc đũa, cái bát, tách trà vẫn giữ nguyên không hề xê dịch một ly. Cảm giác như là hai thế giới khác nhau, một bên hoang tàn đổ nát, bên kia thì gọn gàng yên tĩnh đến lạ thường.

– Nhị vị muốn thể hiện sức mạnh cũng đâu cần làm quá lên như vậy. Họ Bá đã biết sai xin các hạ tha cho hắn con đường sống.

Đúng là Bá Nhất lúc này đã mất hết phong phạm lúc đầu, trên mặt mồ hôi chảy ra như suối, bên dưới chất cặn bã cũng bị nỗi sợ tinh thần làm cho phóng uế hết ra ngoài.

Không ngờ kết cục của truyền nhân Ỷ Thiên Kiếm lại là kẻ tham sống sợ chết đến như vậy, một chút tôn nghiêm ít ỏi của một kiếm thủ cũng không có.

– Hừ! Tự nhận mình là kiếm thủ mà một chút ngạo khí cũng không có. Người như ngươi sống trên đời chỉ làm sỉ nhục cho người luyện kiếm mà thôi.

Nói xong người lạ mặt xuất chỉ làm kiếm, điểm mạnh vào ngực Bá Nhất. Chỉ thấy kiếm lực phát ra làm kinh mạch họ Bá vỡ nát, cả người phát nổ như pháo hoa, trong làn máu đỏ xương cốt của y cũng bị kình lực trấn mạnh văng hết ra ngoài.

– Các hạ có tu vị kiếm đạo cực cao, lão phu cũng học được một ít kiếm thuật xin được chỉ giáo.

Sau lời nói ra vẻ khiêm nhường nhưng nặng mùi khiêu khích. Kiếm chỉ người lạ ấn mạnh làm xương cốt Bá Nhất bay hết ra ngoài nhục thân.

– Xem Đoạn Cốt Kiếm Khí của lão phu.

Kiếm khí thôi động xương cốt đỏ ngòm hóa thành một chữ “Ma” bay thẳng vào Vô Danh.

Kiếm chiêu tàn ác độc địa, Vô Danh đã thấy qua rất nhiều. Nhưng kiếm chiêu này thật sự cũng làm Thiên Kiếm phải thất kinh.

– Cái gì thế này? Đây là cảnh giới đáng sợ nhất trong kiếm đạo Cảnh Giới Ma Kiếm?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN