Phong Vân Quyển 4 - Ỷ Thiên Xuất Thế Thùy Dữ Tranh Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
256


Phong Vân Quyển 4


Ỷ Thiên Xuất Thế Thùy Dữ Tranh Phong



Chương 14:

Một ông lái đò đang trở rất nhiều khách qua sông. Trên thuyền người giàu cũng có, người nghèo cũng có. Kẻ làm thì làm quan sai, người thì là dân thường, tuy nghề nghiệp, địa vị, thân phận khác nhau, nhưng tóm lại họ đều vì muốn qua sông, mà ở trên con thuyền này.

Nước sông chảy suôi giống như đời người cứ trôi mãi, trôi mãi mà không quay ngược lại được. Lòng người có lúc tĩnh lặng, cũng có lúc nổi phong ba. Dòng sông khi thì êm ả, cũng có khi dậy sóng.

Con thuyền đang giữa sông thì tiết trời u ám sóng dữ nổi lên, có nguy cơ sẽ làm lật thuyền. Sóng to gió lớn khiến nhiều người hoảng sợ, cố gắng niệm Bồ Tát Quán Thế Âm để nhờ ngài cứu cho tai qua nạn khỏi.

Ông trèo đò thấy vậy liền nói: “Tất cả các vị hãy bình tĩnh, ai ngồi chỗ nào thì ngồi yên chỗ đó”.

Rồi ông nói tiếp: “Đò khẳm mà trở thêm nhiều Phật và Bồ Tát quá, coi chừng chìm đó bà con ơi”.

Rồi sau đó con thuyền có an toàn qua sông hay không.

Thuyền đã vượt qua được sóng to gió lớn.

Nhưng có phải do Phật tổ hay Quán Thế Âm giúp đỡ hay không.

Dĩ nhiên là không phải như vậy rồi, chẳng có thần phật nào cứu giúp cả. Mà tất cả dựa vào kinh nghiệm lái đò lâu năm, cùng tay trèo vững vàng của ông lão lái đò mà bình an thôi.

Đó chỉ là một câu truyện ngụ ngôn được người ta kể lại mà thôi.

Nhưng sâu trong câu truyện ngụ ngôn này, lại ẩn chứa rất nhiều dụng ý.

Trong đó phản ánh tâm lý yếu đuối, sợ hãi hay ỷ vào Phật và Bồ Tát của tất cả những người trên đò. Khi bình thường thì không lo niệm phật, tu tâm Bồ Tát, đến khi gặp nạn mới cầu cứu van xin.

Tâm lý đó phổ biến khắp mọi nơi trong hồng trần, bởi lúc bình thường thì chẳng ai nghĩ đến chuyện tu hành, đến khi có chuyện không may xảy đến với mình, người ta mới vào chùa lễ lạc, khấn vái, cầu xin các Ngài phù hộ cho tai qua nạn khỏi.

Những người yếu đuối, thường có tâm lý ỷ lại hay thần thánh hóa chư Phật, Bồ-tát rồi sùng bái như những bậc siêu nhiên, quyền uy tối thượng, có khả năng ban phước giáng họa cho con người.

Nên họ lúc nào cũng trông chờ mong các Ngài ra tay cứu giúp, mà họ không biết rằng chính mình là chủ nhân của bao điều họa phúc.

Nếu nói theo đúng nghĩa của nó, đạo Phật không phải là một tôn giáo mà là một phương pháp chuyển hóa, nhằm giúp mọi người phá tan si mê tối tăm, mờ mịt đang che lấp tâm Phật thanh tịnh sáng suốt của mình.

Nhưng con người luôn mang trong mình tính ỷ lại, trẻ con ỷ lại vào cha mẹ, phụ nữ ỷ lại vào đàn ông, học trò ỷ lại vào thầy giáo.

Vậy thì…

Một kiếm khách ỷ lại vào điều gì?

Nhất Kiếm Bình Thiên

Mặc Cảm Bất Tòng

Ỷ Thiên Xuất Thế

Thùy Dữ Tranh Phong

Ý của bốn câu này là một thanh kiếm bình định thiên hạ, không ai là không nghe qua, Ỷ Thiên nay đã hiện thế, thì lấy gì cùng nó tranh phong.

Bốn câu mang đầy ngạo khí này được khắc trên một phiến đá lớn, trước cửa Bá Gia Sơn Trang.

Mục đích chỉ để người qua đường nhìn thấy, biết được ở đây là nơi nào.

Nghe đồn trang chủ Bá Gia là Bá Nhất, do cơ duyên tìm được thanh bảo kiếm của tiên tổ là Ỷ Thiên Kiếm.

Kiếm này mang sức mạnh của trời, sắc bén vô song, có thể chém sắt như chém bùn, đủ sức đoạn thạch phân kim trong nháy mắt.

Bá Gia Sơn Trang thành lập cũng đã lâu, từ trước đó cũng không mấy nổi danh trên giang hồ. Nhưng từ khi Bá Nhất trang chủ tìm ra thanh Ỷ Thiên Kiếm, dựa vào uy lực của bảo kiếm, Bá trang chủ đã đánh bại nhiều cao thủ, đưa Bá gia lên thành môn phái mới có tiếng trong bắc võ lâm.

Từ khi Bất Diệt Lam Môn do môn chủ Lam Vũ không còn chấp chưởng đã trở nên tàn lụi, Võ Thiên Hạ chủ của Võ Gia Thiên Hạ, bị thuộc hạ phản bội giết chết nên gia môn này cũng suy tàn.

Dịch Thiên Đô Phường đang là thế lực hùng mạnh, nhưng chủ nhân Dịch Phong dùng hỏa công liều chết cùng Liên Thành Chí, mà tự tay hủy bỏ toàn bộ cơ nghiệp đô phường, do y một tay dựng nên.

Cự Kình Bang là môn phái hùng cứ trên biển, tuy không còn được khí thế hùng phong, như thời hoàng kim do Thất Hải Long Vương cầm đầu. Nhưng con trai ông ta Long Mãnh vẫn con duy trì được phần nào uy danh bang hội.

Xét các thế lực bang hội mạnh trong võ lâm thì còn có Đồng Minh Hội, tuy không có minh chủ Bộ Thiên, nhưng đã lập minh chủ mới thế lực không bằng trước đây, song vẫn là môn phái lực lượng đông đảo.

Mạnh mẽ nhất đương kim võ lâm chính là Kinh Vân Đạo, của môn chủ Bộ Kinh Vân và Thần Phong Minh, do minh chủ Nhiếp Phong đứng đầu.

Bá Gia Sơn Trang thời gian trước, trang chủ Bá Nhất khiêu chiến môn chủ Thắng Nhất Đao của Thắng Đao Môn. Ông ta đã dùng thanh bảo kiếm được cho là báu vật tổ truyền, Ỷ Thiên Kiếm dễ dàng chém đứt Cự Lăng Đao của Thắng Nhất Đao, dành chiến thắng về cho Bá Nhất.

Nói về tiếng tăm trên võ lâm thì Thắng Đao Môn cũng một môn phái lớn. Thực lực cũng có thể xem là gần ngang với Bất Diệt Lam Môn.

Nhưng Bá Nhất có thể đánh bại Thắng Nhất Đao thì cũng có thể xem là có bản lĩnh.

Người này luôn cho rằng kiếm thủ tầm cỡ, thì cũng phải sở hữu một thanh kiếm có giá trị tương đương.

Giống như nhìn quần áo mặc trên người sang trọng, thì đủ biết người đó là kẻ giàu có lắm tiền.

Bá Nhất cho rằng kiếm thủ lâm trận, người nào có bảo kiếm tốt hơn chính là ý nghĩa cốt lõi để dành chiến thắng.

Kể từ khi dương kiếm lập danh, hầu hết các kiếm thủ khi giao đấu với Bá Nhất đều thất bại, bởi vì Ỷ Thiên Kiếm quá sắc bén.

Thân kiếm màu vàng thể hiện bá khí vương giả, lưỡi kiếm được thiết kế với kích thước vừa vặn nhất, đủ thấy người rèn ra nó cũng là một người vô cùng tỉ mỉ.

Từ khi sở hữu nó dựa vào sức mạng kiếm này, Bá Nhất liên tiếp dành chiến thắng, danh tiếng không ngừng tăng cao, y cũng có dã tâm đưa Bá Gia Sơn Trang lên thành một môn phái tiếng tăm giang hồ.

Người sống trong giang hồ ai cũng đều có dã tâm.

Muốn có dã tâm thì trước hết phải có mục đích, chính là điểm đến. Điểm đến này là đỉnh cao chúng ta muốn chinh phục.

Nhưng cuộc đời đâu phải chỉ có một đỉnh cao, điểm đến là những chuỗi đỉnh cao nối tiếp nhau.

Không có đỉnh cao cuối cùng.

Không có đỉnh cao cao nhất.

Do đó điểm đến đấy không phải là cái bất biến, cái đứng yên bất động, cái cố định.

Ai bằng lòng với điểm đến cố định sẽ thấy chân núi là đỉnh cao, bằng lòng với những điểm đến mà ta đã đạt được, chính là mãn nguyện ngắm cảnh ở nơi đỉnh cao “còn rất thấp” của cuộc đời.

Bá Nhất không muốn dừng ở một điểm đến, hắn muốn chinh phục nhiều điểm đến cao hơn nữa.

Nhưng nếu như chỉ dựa vào sức mạnh của một mình hắn thì không thể nào làm nổi.

Hắn phải cần đông người giúp hắn, chính xác là hắn phải củng cố một thế lực hùng mạnh. Giống như Hùng Bá năm xưa đã làm, khi lập nên THIÊN HẠ HỘI.

Để thực hiện dã tâm của mình, hắn phải thu nhận thêm nhiều người nữa, với danh nghĩa thu nhận đệ tử.

Buổi chiều hoàng hôn bao chùm một màu đỏ sẫm, nơi này được gọi là Tàn Dương Thôn, bởi vì đứng ở đây ngắm ánh tàn dương trong buổi chiều tà, sẽ thấy kỳ quan thiên nhiên đẹp mê hồn, làm dừng chân lữ khách dặm trường.

Mặt trời núp sau những đám mây, chỉ le lói những tia sáng yếu ớt, kết thúc một ngày dài chói chang, chuẩn bị cho màn đêm sắp sửa ập tới.

Trong tiếng gió chiều man mác, lay động hàng liễu rủ bên đường, có tiếng binh khí cất lên đâu đây.

“Keng keng”

Thì ra đó là âm thanh của hai thanh kiếm va chạm vào nhau tạo ra. Chỗ kiếm chiêu giao kích tạo nên những đốm ngân quang lấp lánh.

Dưới ánh tịch dương mờ ảo và đầy mê hoặc này có hai thanh niên đang tỉ kiếm với nhau.

– A Thất! Xem ngũ thức kiếm của ta.

Kiếm chiêu từ tay chàng trai này đầy quyết tâm và tự tin. Người trẻ làm gì cũng đều nhiệt huyết như vậy.

– A Ngũ! Ta cũng cho huynh thấy kiếm nghệ của ta.

Hai thanh niên, hai chiến ý, hai chiêu thức nhưng mấu chốt thắng thua lại là ở binh khí.

Ngay lúc hai người dồn sức xuất ra một chiêu định thắng bại, nhưng kiếm vừa chạm nhau thì kiếm của A Ngũ bị gãy làm đôi.

Tuy kiếm bị hư hại nhưng chiến ý và đấu tâm của A Ngũ vẫn chưa dừng, bằng đoạn kiếm gãy trong tay, chàng vẫn cố đi hết đường kiếm.

– Dừng tay! A Ngũ cậu thua rồi.

Giọng nói cất lên mang một thứ quyền uy, đủ sức ảnh hưởng làm người khác phải vâng theo.

– Bá gia! Kiếm chiêu của tôi còn chưa đi hết tôi thua không cam tâm.

Chàng trai có tên A Ngũ tuy dừng tay theo lời nói của người kia, nhưng trong lòng không phục.

Theo ánh mắt của A Ngũ thì cách đó khoảng hơn mười chượng, trong một tửu quán có một người ngồi đó, người này tay nâng chén trà ngang miệng còn bốc khói nghi ngút. Đưa ánh mắt nhìn A Ngũ một cách miệt thị. Phía sau y là hai hàng tráng binh, hùng dũng oai phong.

– Tiểu tử! Cậu nghĩ mà xem, khi nãy hai ngươi trạng thái thập túc giao đấu. Kiếm trong tay cậu đã dốc toàn lực còn không thắng nổi A Thất. Nay kiếm đã gãy, nghĩa là cậu đã thua thiệt về mặt binh khí, lấy gì để đánh thắng người ta.

Lời Bá gia nói cũng không phải không đúng, tuy không chịu thua, nhưng A Ngũ cũng không giám khẳng định mình đi hết chiêu vừa rồi là có thể dành được chiến thắng.

Cảm giác lòng muốn nói, nhưng miệng lại không thể nói, A Ngũ đành ngậm ngùi cúi đầu chịu thua.

– Bá Gia Sơn Trang ta chiêu mộ hồng nhân, cần những người có bản lĩnh, kẻ ra nhập cứ có binh khí tốt là được trọng dụng. A Thất từ nay cậu đã là người của Bá Nhất ta.

Thì ra người này chính là Ỷ Thiên Nhất Kiếm Bá Nhất, mới nổi danh trên giang hồ dạo gần đây.

Vì muốn phất chương thế lực, mỗi buổi chiều ông ta cùng thuộc hạ đều đến Tàn Dương Thôn chiêu mộ kiếm thủ.

A Thất và A Ngũ là con cháu của hai danh gia lớn trong vùng, vì ngưỡng mộ uy danh của Bá Nhất, mà đến tỉ kiếm xin nhập.

Đáng tiếc kiếm của A Ngũ kém hơn, nửa chừng bị gãy làm chủ nhân của nó cũng bị liên lụy.

Cuộc chiến nào cũng có kẻ thắng người thua, nỗi buồn thất bại của người này là niềm vui chiến thắng của người khác.

A Ngũ ngậm ngùi cúi đầu, trong khi A Thất đắc thắng bước lên mừng vui ra mặt.

– Đa tạ Bá gia đã thu nhận! Từ nay thuộc hạ sẽ hết lòng ra sức cho môn chủ.

Bá Nhất nhìn A Thất trong lòng cảm thấy, con người khi đứng trên cao toàn quyền chỉ đạo, được người khác tôn kính trọng vọng thật là một cảm giác thú vị.

– A Ngũ! Để tránh cậu trách Bá Nhất ta thiên vị. Bổn trang chủ hỏi cậu mấy câu.

Thua thì vốn chẳng còn gì để nói, nhưng quả thật A Ngũ thua không cam tâm. Y cũng muốn nghe Bá Nhất nói gì, để khiến cho mình tâm phục khẩu phục.

– Xin Bá gia cứ hỏi.

Bá Nhất chỉ nheo mắt, lộ rõ vẻ dương dương tự đắc hiện lên trong ánh mắt, hắn nâng chén trà trên tay, đưa lên miệng nhấm một ngụm chậm rãi. Nước trà nóng hổi từ từ qua cổ họng xuống phía bên dưới. Vị trà lúc đầu thì đắng chát, về sau dần dần sẽ cảm thấy ngọt ngọt nơi đầu lưỡi.

Giống như cuộc đời hắn trước đây cũng bần hàn, khổ cực, đắng chát, nhưng từ khi sở hữu thanh Ỷ Thiên Kiếm này, đời hắn như bước sang một trang khác. Đúng là phú quý do trời, nghèo thì lâu chứ giàu thì mấy trốc. Tự dưng đổi đời cũng giống như vị ngọt trong ngụm trà này vậy, làm cho người ta cảm thấy khoái chí, hắn tuyệt đối không bao giờ muốn mất đi cái cảm giác tuyệt vời như lúc này.

– A Ngũ! Bổn trang chủ hỏi cậu, có biết kiếm của Thiên Kiếm Vô Danh không?

A Ngũ không do dự đáp ngay:

– Là Anh Hùng Kiếm

Bá Nhất lại hỏi:

– Thế có biết kiếm của Vô Thiên Tuyệt Kiếm Mộ Ứng Hùng không?

A Ngũ lại trả lời:

– Chỉ có một thanh Đan Tâm Kiếm.

Bá Nhất tiếp tục hỏi:

– Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân có một thanh kiếm?

A Ngũ tiếp tục trả lời

– Là hắc thiết Tuyệt Thế Hảo Kiếm đứng đầu chúng kiếm.

Bá Nhất mỉm cười hỏi câu cuối.

– Vậy thì còn Kiếm của đương Kim Kiếm Thánh?

A Ngũ toát mồ hôi trả lời:

– Là Thiên Hạ kiếm bảo kiếm xuất sứ từ Đông Doanh, tề danh với Vô Song Kiếm thành một cặp Thiên Hạ Vô Song.

Câu trả lời vừa phát ra khỏi miệng chàng trai, thì một tiếng cười đầy đắc ý cất lên.

– Ha ha ha! Cậu đã hiểu ra rồi chứ A Ngũ, kiếm thủ muốn trở thành cao thủ thì phải có một thanh bảo kiếm bên mình. Cậu hãy về tìm lấy một thanh kiếm tốt hơn đi, chứ thanh kiếm phế vật này của cậu đem đi tỉ thí, thì giá trị của cậu cũng chỉ như thanh kiếm đó mà thôi.

Bá Nhất cười đầy tự đắc và khinh miệt A Ngũ, đám thuộc hạ bên cạnh hắn cũng cười theo phụ họa. Chẳng khác nào bỡn cợt chàng trai này, theo ý ông ta thì kiếm chính là đại diện cho giá trị của kiếm thủ.

Kiếm của A Ngũ bị xem là phế vật thì lẽ nào chủ nhân của nó cũng là một kẻ phế vật.

Sĩ bất khả sát bất khả nhục.

Kẻ nam tử có thể chết chứ tuyệt đối không thể để mất tôn nghiêm. A Ngũ vì ngưỡng mộ Bá Nhất mà đến tỉ kiếm xin nhập. Nhưng không ngờ lại bị sỉ nhục thê thảm như thế. Một nỗi ấm ức nghẹn ứ trong cổ họng, không tài nào có thể nuốt trôi cho được. Trong phút căm phẫn A Ngũ cầm chặt thanh kiếm gãy trong tay, hạ một quyết định vô cùng dại dột.

– Khốn kiếp! Ta liều chết với ngươi.

Một nỗi tức giận căng chàn nơi lồng ngực, A Ngũ tay cầm thanh kiếm gãy, dùng hết sức lực lao tới đâm thẳng vào Bá Nhất.

– Tiểu tử ngu ngốc! Đúng là không biết tự lượng sức, muốn tìm chết đây.

Bá Nhất dù sao cũng là đương kim cao thủ mới nổi trên giang hồ, một kiếm này của A Ngũ sao làm khó được y.

Kiếm của A Ngũ đâm tới ngang mày, Bá Nhất tuy có Ỷ Thiên Kiếm vật bất ly thân trên bàn. Nhưng hắn không rút kiếm, bởi vì đối với hắn tính mạng của chành trai A Ngũ, chỉ bé như con kiến. Hắn vốn chẳng cần dùng bảo kiếm để giết một con kiến, mà hắn muốn dùng chân để đạp nát.

– Tiểu tử! Kẻ nào giám chĩa kiếm vào Bá Nhất ta thì chính là hành động ngu xuẩn. Hôm bay Bá gia sẽ đạp nát ngươi như đạp một con kiến.

Bá Nhất một tay vẫn cầm chén trà, tay kia đã dùng hai ngón kẹp chặt mũi kiếm của A Ngũ. Sau đó thuận chân giáng một cước vào ngực chàng trai.

Thối lực cực mạnh làm A Ngũ máu phun đầy miệng, thân hình bị hất văng sang bàn bên cạnh cách đó chừng mười trượng.

– Hừ! Không biết sống chết, ngay cả Bá Nhất ta mà cũng dám dùng kiếm đâm.

Hắn cho rằng hành động cầm kiếm đâm một siêu kiếm thủ, múa rìu qua mắt thợ là một sự ngu ngốc.

Hắn cũng chẳng thèm nhìn A Ngũ xem sống hay chết, bởi vì sinh mạng kẻ khác đối với hắn không có giá trị.

Bá Nhất nâng chén trà uống dở khi nãy nhấp thêm một ngụm nữa. Nhưng nước trà chưa xuống đến cổ họng thì một vật gì đó bay đến.

Nhìn kỹ thì đó chính là thanh kiếm gãy của A Ngũ, có điều đường kiếm này quá nhanh, Bá Nhất vừa phát hiện ra thì kiếm đã áp sát tới.

Căn cứ tốc độ của kiếm này thì Bá Nhất đã không còn đủ thời gian rút kiếm để ngăn cản nữa. Chỉ cần tách trà rời khỏi môi cũng là lúc đoản kiếm đâm xuyên hầu.

Ai mà có thể xuất ra một kiếm ngay cả đương kim cao thủ như Bá Nhất cũng bó tay chịu chết như vậy.

Nhưng trong phút giây sinh mạng Bá Nhất như chỉ mành treo chuông, thì đoản kiếm đổi hướng cắm xuống đất, ngay trước mặt hắn.

Là do kiếm này chưa đủ lực để bay xa hơn, hay người xuất kiếm đã thủ hạ lưu tình.

Ngay đến Bá Nhất cũng không rõ điều này, chỉ thấy hắn toát mồ hôi lạnh sau gáy, trên mặt hiện lên một lớp sương mỏng, chén trà gắn chặt vào môi tưởng như không dứt ra được.

– Khốn kiếp! Kẻ nào chán sống giám vô lễ với trang chủ bọn ta.

Diễn biến chiêu kiếm vừa rồi quá nhanh, ngoài Bá Nhất ra thì những người còn lại không ai cảm nhận được sự đáng sợ trong đó.

Tiếng quát của tên thuộc hạ như kéo hồn phách của Bá Nhất trở lại dương thế. Hắn vội vàng bỏ ly trà đang gắn chặt trên môi xuống mặt bàn.

Đôi mắt hắn căng tròn nhìn vế phía trước, xem rốt cuộc là ai đã xuất một chiêu làm hắn chết lặng như vậy.

Nhưng thân hình A Ngũ đã che đi dung mạo của người ngồi phía sau. Chỉ thấy A Ngũ lúc này cũng bàng hoàng không kém gì Bá Nhất, khi chính mắt mình thấy một chiêu kiếm tinh kỳ cao sâu như vừa rồi.

– Trên đời kiếm thủ muốn đạt đỉnh cao, chính là tâm vô danh lợi. Kiếm của ngươi có thể tạo ra được những cái dũng, nhưng không thể diệt được cái ác trong con người ngươi.

Người phía sau lưng A Ngũ đã ngồi đó từ bao giờ, hay bước vào chỗ đó khi nào không ai rõ. Chỉ thấy giọng nói ngữ âm chậm rãi, nhưng lời ông ta nói ra khiến các thanh kiếm trong quán cũng rung lên, như nhất hô bá ứng với lời nói của người đó.

Ngay Ỷ Thiên Kiếm trên kệ được đặt trang trọng trên mặt bàn cũng rung lên. Bá Nhất luôn tự hào về thanh kiếm này, nên đi đâu cũng sắp xếp bốn người khiêng kiếm, để khoe mẽ với thiên hạ về bảo kiếm quý giá của mình.

Còn đặc biệt làm một giá đỡ bằng vàng dòng để đỡ kiếm, có thể thấy hắn xem kiếm như một thứ đồ trang sức quý hiếm như thế nào.

Hôm nay người kia rốt cuộc là thánh nhân phương nào, mà chỉ vài lời nói đã khiến Ỷ Thiên Kiếm của hắn phải rung lên.

– Ngươi là ai mà giám nói xằng bậy ở đây.

Người cất tiếng là A Thất, vừa rồi tỉ kiếm đã đánh thắng A Ngũ và được Bá Nhất thu nhận. Y cũng muốn tranh thủ lấy lòng trang chủ, nên ngữ khí rất hùng hồn.

– Chàng trai! Tâm có kiếm thì tay cầm bất cứ thứ gì cũng là kiếm.

Hắc y hán tử vừa nói vừa nhìn vào đôi đũa trên bàn, A Ngũ cũng thầm hiểu dụng ý của ông ấy, chàng bèn đưa tay cầm lấy một chiếc rồi đứng ra đối mặt với A Thất.

– A Thất! Kiếm của ta đã bị ngươi chặt gãy, không phiền nếu ta dùng cây đũa này đấu với ngươi chứ.

A Ngũ sau khi được hắc y nhân chỉ giáo thì tinh thần phấn chấn lạ thường, chàng tự tin dùng cây đũa để quyết chiến.

Ngược lại A Thất thấy đối phương làm thế thì đúng là ngu xuẩn. Hắn cười nhạt rồi bước lên, kiếm rút khỏi bao xông ngay tới tấn công.

– Một kiếm thủ giỏi là phải có ánh mắt tinh tường, hãy quan sát bước chân của hắn. Khi nào gót chân sau dẫm mạnh, khuỷa tay hơi rút lại phía sau là lúc hắn xuất chiêu tấn công.

A Ngũ tuy chưa hiểu hết dụng ý của hắc y nhân, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Chàng thu liễm tinh thần, tất cả tập trung vào hai mắt.

Quả nhiên đã nhìn thấy được rõ ràng bộ pháp của A Thất. Từ vì trí gần mười chượng hắn bước liền năm bước, đến bước cuối cùng gót chân phải hắn dẫm mạnh, khuỷa tay phải cũng hơi kéo ra sau để lấy đà xuất kiếm.

A Ngũ đã nhìn thấy, nhìn thấy rất rõ sơ hở trong chiêu này, sẵn chiếc đũa trong tay chàng vung một nhát. Chỉ là một cái vung tay đơn giản nhưng đã có một vệt đỏ lóe lên.

Chiếc đũa đã đâm chúng bả vai của A Thất, thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất. Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ngay cả người chiến thắng cũng không ngờ mình lại thắng chỉ bởi một chiêu đơn giản như thế.

– Kiếm thủ nào cũng vậy đều phải có quy tắc xuất kiếm, cũng cần phải có điểm tì tựa mới phát ra kiếm chiêu uy lực. Tuyệt thế kiếm thủ cũng vậy. Chỉ có điều thao tác của họ nhanh hơn người bình thường mà thôi.

Hắc y nhân có kiến giải về kiếm đạo vô cùng sâu sắc, bởi vì cả đời ông ta dành tâm huyết để theo đuổi kiếm thuật.

Trước mắt A Ngũ là một người ăn mặc giản dị, mái tóc điểm sương, từng sợi đen sợi trắng đan xen nhau, như tất cả thăng trầm của cuộc đời.

Người này ánh măt phát ra sự u uất, khí độ không cuồng liệt mà nhẹ nhàng thanh thoát. Điều khiến A Ngũ chú ý nhất chính là tay áo phải của ông ta buông thõng.

Gió thổi làm tay áo đung đưa bay lất phất, như vậy là trong đó không có tay, nghĩa là tay phải người này đã không còn, vậy thì chẳng phải ông ta là một phế nhân hay sao.

A Ngũ đang thất thần vì phát hiện người chỉ điểm cho mình, hóa ra lại là một phế nhân.

Ông ta có phải là một phế nhân thật không.

Dĩ nhiên là không vì người đó là người khiến cho chúng kiếm phải cúi đầu xưng thần.

Bởi vì trong thiên hạ có Kiếm Thần, Kiếm Thánh, Kiếm Hoàng. Nhưng đạt tu vị Thiên Kiếm thì chỉ có duy nhất một người mà thôi.

A Ngũ đang đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn hắc y nhân, mà không biết phía sau có một thanh bảo kiếm đang thừa hư mà nhập.

– Ỷ Thiên Kiếm của ta đã lâu không khai phong, hôm nay bổn trang chủ sẽ lấy máu hai ngươi để rửa kiếm. Xem Ỷ Thiên Nhất Kiếm trong Bá Gia Cửu Kiếm của ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN