Phù Diêu - Chương 30: Hậu quả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
204


Phù Diêu


Chương 30: Hậu quả


Cao Cận Giang thầm thở dài một tiếng. Chuyện không đến mức quá xấu như mình nghĩ. Thái độ của Tằng Trạch Quang còn chưa rõ ràng, như vậy mình còn đường sống. 35 tuổi có thể làm thường vụ huyện ủy, năng lực và trí tuệ của Tằng Trạch Quang là không thể nghi ngờ. Biết rõ chuyện còn không đến mức quá kém, mình vẫn có thể lấy lòng Tằng Trạch Quang.

Cao Cận Giang muốn tự bảo vệ mình thì cần dùng chiêu thức khác nữa. Chỉ riêng làm tốt công việc hàng ngày ở văn phòng huyện ủy là không đủ. Đầu tiên y phải cho Tằng Trạch Quang thấy mình có tác dụng, sau đó là tìm kiếm trợ lực.

Cao Cận Giang vừa đi vừa suy nghĩ. Về đến văn phòng ở tầng ba, y theo thói quen nhìn xuống tầng trệt thì thấy Nghiêm Giai Ngọc đang đi tới. Cao Cận Giang nở nụ cười.

– Trưởng phòng Tiểu Nghiêm đã về rồi ư?

Nghiêm Giai Ngọc không ngờ chánh văn phòng lại mở miệng chào mình trước nên cô khá bất ngờ.

– Chánh văn phòng Cao, ngài có gì cần phân phó?

Cao Cận Giang biết qua về chi tiết của Nghiêm Giai Ngọc nên đương nhiên không ra vẻ lãnh đạo cấp trên với cô. Y khách khí cười nói:
– Là như thế này, Vương Quốc Hoa ở văn phòng nghiên cứu chính sách mới tới đó, Lãnh đạo huyện ủy chỉ thị cần phải ưu đãi cán bộ trẻ tuổi. Bây giờ việc nhà ở và phương tiện liên lạc của đồng chí Vương Quốc Hoa giao cho cô, đừng xem nhẹ việc này, phải coi đó là nhiệm vụ chính trị để hoàn thành. Chuyện này cô xử lý trong nửa tiếng, phải để lãnh đạo hài lòng, để đồng chí Tiểu Vương hài lòng.

Cao Cận Giang nói xong liền cười cười rời đi. Y thầm đắc ý chiêu này đã trúng nhiều đích. Đầu tiên ám chỉ Nghiêm Giai Ngọc là Vương Quốc Hoa cũng được lãnh đạo trọng dụng, tin này là nhân tình lớn. Thứ hai Nghiêm Giai Ngọc nhận được tin lúc an bài cho Vương Quốc Hoa nhất định sẽ không quên nhắc đến mình. Có cơ sở này chờ lát mình an bài Vương Quốc Hoa đến văn phòng lãnh đạo cũng có thể tìm cơ hội mời Vương Quốc Hoa bữa ăn…

Hơn nữa càng quan trọng là thông qua chiêu này có thể làm lãnh đạo thấy mình thực hiện ý đồ của lãnh đạo như thế nào. Tằng Trạch Quang mới nhận chức đương nhiên muốn làm gì đó để thể hiện uy tín. Mình đối xử tử tế với Vương Quốc Hoa, Tằng Trạch Quang nhất định sẽ thấy có mặt mũi, vô hình trung sẽ hóa giải vài ác cảm trước đó. Nghiêm Giai Ngọc có chú là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy, nhân tình này không chừng về sau sẽ phát huy tác dụng lớn ở thời khắc quan trọng.

Vấn đề phương tiện liên lạc thì Nghiêm Giai Ngọc dễ giải quyết, nếu trong tay chưa có thì có thể lấy tiền mua máy mới. Hơn nữa Tiểu quỷ còn có một chiếc 9900, nghĩ đến Cao Cận Giang làm thèm. Vấn đề nhà ở cũng không khó giải quyết. Ở tập thể huyện ủy lúc nào chẳng có một hai căn phòng dự bị.

Vấn đề này dễ giải quyết nhưng làm như thế nào đi gặp Tiểu quỷ thì Nghiêm Giai Ngọc lại hơi run. Sáng gọi điện sớm là cô có ý trêu hắn, ai bảo hắn làm mình tối qua ngủ không ngon. Ừ, mình cho hắn bắt xe về. Lòng dạ phụ nữ hơi hẹp hòi, Nghiêm Giai Ngọc cũng không ngoại lệ.

Vương Quốc Hoa cũng không có gì phải thu dọn ở văn phòng nghiên cứu chính sách. Văn phòng bình thường không có việc gì làm, tất cả gia sản hắn luôn mang theo người. Vương Quốc Hoa về chỉ là để cho Cao Cận Giang có cơ hội nói chuyện. Ai biết Tằng Trạch Quang muốn xử lý cục diện này như thế nào.

Vương Quốc Hoa chưa làm thư ký nhưng biết làm người, thứ không nên hỏi sẽ không hỏi, không nên nghe sẽ không nghe, không nên xem sẽ không xem, không nên nói sẽ không nói, mấy nguyên tắc này giữ được thì sẽ không mắc sai lầm.

Hắn vừa đến căn nhà hai tầng của văn phòng nghiên cứu chính sách, từ hành lang trên lầu đã lộ ra gương mặt cười tít của Chương Triệu Long. Chương Triệu Long đi nhanh tới, từ xa đã đưa tay:
– Tiểu Vương về rồi à. Ha ha, tôi đã sớm thấy Tiểu Vương là nhân tài mà.

Chương Triệu Long đầu đầy mồ hôi, một phần do người béo nên hay nóng, một phần là sốt ruột, trong đó sốt ruột là bộ phận chủ yếu hơn. Biết sao được sáng qua y còn mắng Vương Quốc Hoa một trận, chiều nay Bí thư Tằng sau khi nhận chức liền tìm ngay Vương Quốc Hoa. Tin tức này không khác gì sét đánh vào người Chương Triệu Long khó khăn lắm mới trở lại làm quyền phó chủ tịch huyện.

Cái gọi là quyền phó chủ tịch cũng có nghĩa chữ “quyền” không tin được, còn phải qua cửa Đại hội đại biểu nhân dân huyện bổ nhiệm. Có thể khẳng định chỉ cần tân bí thư huyện ủy Tằng Trạch Quang tỏ ý không đồng ý thì bên Đại hội đại biểu nhân dân sẽ không thiếu người đi theo, đến lúc đó xuất hiện biến cố thì Chương Triệu Long khóc không ra nước mắt.

Cho nên mới có câu con người không nên quá đắc ý, đắc ý quên mình thường phạm sai lầm. Chương Triệu Long thực ra cũng thấy mình quá oan uổng. Vương Quốc Hoa là người của Lý Hùng Phi, tin này do bên Tằng Trạch Quang truyền tới, lão Tằng trước có quan hệ tốt với mình nên chắc không hại mình mà.

Cũng may Vương Quốc Hoa còn trẻ, Chương Triệu Long cho rằng dễ đối phó. Vì thế biết Vương Quốc Hoa về, y lập tức chạy đến giải quyết vấn đề. Vương Quốc Hoa đã biết bản lĩnh đổi mặt của Chương Triệu Long cho nên bây giờ hắn không hề bất ngờ.

Việc Chương Triệu Long thay đổi, Vương Quốc Hoa không hề có ý so đo. Vừa dựa vào Tằng Trạch Quang, hắn biết điều lãnh đạo kiêng kị nhất là thư ký lấy lãnh đạo ra để huênh hoang thì sẽ không có kết quả tốt.

– Chủ tịch, ngài quá khen rồi.
Thái độ của Vương Quốc Hoa khá tốt, không hề có ý ỷ thế hiếp người. Hơn nữa lúc trước Chương Triệu Long làm khó hắn là vì hiểu lầm hắn là người của Lý Hùng Phi.

– Không hề nói quá chút nào. Lúc trước cậu sửa bản thảo kia, tôi đã đề cử cậu với Bí thư Tằng.
Chương Triệu Long rất biết cách rát vàng lên mặt mình. Lúc ấy là theo ý của Tằng Trạch Quang nhưng qua y nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ không đi hỏi việc này.

– Vậy tôi phải cảm ơn ngài.
Vương Quốc Hoa càng ra vẻ khiêm tốn. Chương Triệu Long thấy chắc không vấn đề gì. Y đưa một chiếc túi đen tới cho Vương Quốc Hoa:
– Cậu cầm đi, vợ tôi gần đây nổi điên bắt tôi cai thuốc, thuốc để ở nhà cũng lãng phí. Lúc nào rảnh cậu ngồi đến nhà chơi.
Nói xong y lập tức cười cười rời đi.

Vương Quốc Hoa mở túi ra không ngờ là một tút thuốc Trung Hoa, đây là loại hơn 30 đồng một bao, tút thuốc này đã bằng một phần tư tiền lương của Chương Triệu Long. Vương Quốc Hoa cẩn thận suy nghĩ cũng biết thuốc này nhất định là người khác tặng cho y, chẳng qua y lấy vợ làm cớ để đưa thuốc cho mình mà thôi.

Thuốc đưa tới thì Vương Quốc Hoa đương nhiên không hề khách khí. Chẳng qua lát nữa hắn cần báo cáo với Tằng Trạch Quang, cẩn thận một chút sẽ không sai. Lúc này phía sau truyền lại giọng của Nghiêm Giai Ngọc:
– Tiểu Vương, lại đây một chút.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn lại thầm nói không phải cô ả ở lại quận Lưỡng Thủy chăm cô sao? Sao nhanh về như vậy?

Nhìn Vương Quốc Hoa giật mình, Nghiêm Giai Ngọc hơi lo lắng, hắn không nhớ thù đó chứ? Vương Quốc Hoa rất nhanh nở nụ cười đi tới:
– Nghiêm tỷ, có gì phân phó?

Nghiêm Giai Ngọc trong lòng có vấn đề, thấy Vương Quốc Hoa cười hì hì đi tới nên nghĩ mình lúc ấy ám chỉ như vậy mà hắn còn không có quyết định nên cô tức. Cô không hề khách khí trừng mắt nhìn hắn:
– Đi theo tôi, có chuyện tốt.

Vương Quốc Hoa nghe vậy, lại nhìn Nghiêm Giai Ngọc xoay người lộ ra cặp mông tròn kia làm cho hắn hơi không nhịn được.

Đi theo Nghiêm Giai Ngọc đến trước mặt một căn phòng ở trong góc, Vương Quốc Hoa ngẩn ra nên đi hơi nhanh. Nghiêm Giai Ngọc đứng lại, hắn không kịp dừng nên hai cơ thể khẽ va vào nhau.

Nghiêm Giai Ngọc còn tưởng Vương Quốc Hoa có ý đồ nên sợ hãi quay đầu lại nói:
– Tiểu quỷ, đừng làm loạn, chị sai rồi là được chứ gì? Sau này không chọc cậu nữa.

Vương Quốc Hoa không ngờ còn có thu hoạch bất ngờ này. Nghiêm Giai Ngọc chắp hai tay trước ngực đúng là hấp dẫn người ta.

– Khặc khặc.
Vương Quốc Hoa nhe răng cười cười nhìn quanh thấy không có ai nên nhỏ giọng nói:
– Tôi muốn trừng phạt chị vì hại tôi ngồi xe ê ẩm cả mông.

Nghiêm Giai Ngọc không nghĩ mình vừa nãy lỡ miệng nên tiếp tục nhỏ giọng nói xin xỏ:
– Đi vào đi, đi vào rồi nói đừng ở đây …

Vương Quốc Hoa lúc này mới hừ một tiếng. Nghiêm Giai Ngọc run tay mở cửa phòng rồi vội vàng chạy vào trong. Đây là kho chứa đồ, để trong đó đều là đồ dùng cho văn phòng huyện ủy. Vương Quốc Hoa vừa vào, Nghiêm Giai Ngọc đóng ngay cửa lại. Cô có tật giật mình vỗ vỗ ngực nhỏ giọng nói:
– Muốn chết người à, động tay động chân bên ngoài không sợ bị người khác thấy sao?

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ ồ, thì ra mình không bằng cầm thú. Ngọn lửa trong lòng vừa mới đốt lên đôi chút, hắn lại nghĩ tới câu nói vừa nãy của Tằng Trạch Quang nên hơi ngại.

Nghiêm Giai Ngọc không thấy phản ứng trên mặt hắn. Cô đỏ mặt oán giận nói:
– Tiểu tử chết tiệt, Tiểu quỷ thối, không có việc gì chọc người ta hại người ta tối …
Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng không hồ đồ nói ra. Thấy Vương Quốc Hoa đang nhìn mình đầy thâm ý, Nghiêm Giai Ngọc che mặt xoay người lại.
– Không cho nhìn, không cho nhìn.

Nghiêm Giai Ngọc bỏ qua một vấn đề trong phòng thì nhỏ, cô xoay người lại càng làm hai cơ thể dán sát vào nhau. Cửa nẻo đóng hết, phòng không có điều hòa, chiếc quạt gần như không có tác dụng mấy. Hơn nữa Nghiêm Giai Ngọc lắc lư làm mông cứ chạm vào vị trí nào đó của Vương Quốc Hoa.

Hậu quả là rất nghiêm trọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN