Phù Diêu - Chương 31: Tỉ mỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Phù Diêu


Chương 31: Tỉ mỉ


Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy rất lạ, phản ứng đầu tiên không phải là nhảy ra mà người cứng đờ lại không dám động đậy. Phòng rất yên tĩnh, hai người đều nghe thấy tiếng thở dốc của nhau.

Dừng lại năm sáu giây, Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng đã lấy lại tinh thần. Cô vội vàng tiến lên trước một bước, nhưng lại làm đầu thiếu chút nữa đập vào kệ hàng trước mặt. Cô cả kinh đưa hai tay chống lại, người lùi ra sau. A, Vương Quốc Hoa gầm nhẹ một tiếng như dã thú. Nghiêm Giai Ngọc lại muốn tách nữa nhưng eo đã bị giữ chặt lại.

Vương Quốc Hoa đang bực tức tại sao đối phương lại mặc quần, cô ả không phải có váy sao?

Vương Quốc Hoa đã quan hệ vớ nhiều phụ nữ nên biết rõ muốn cởi quần không hề dễ. Hắn thuần thục tìm được khuy quần nhưng Nghiêm Giai Ngọc lại lí nhí nói.

– Tiểu quỷ, hôm nay không tiện.

Vương Quốc Hoa như bị sét đánh, cơn lửa bị một chậu nước đá dội xuống tắt ngấm. Hắn bỏ tay đang ôm eo đối phương ra, người dựa vào sau. Hắn có chút tức tối nhìn sang bên.

Nghiêm Giai Ngọc xấu hổ đứng thẳng lên, đầu cúi gằm xuống:
– Sáng nay mới có, ai bảo tối qua cậu …

Bốp, Vương Quốc Hoa vốn định tát cho mình nhưng lại đổi sang tát vào cặp mông trước mặt.

– Món nợ này chúng ta tính sau.

Vừa nói hắn đưa tay ra, lúc này Nghiêm Giai Ngọc linh hoạt nghiêng người sang bên tránh.
– Không được đánh, dễ bị …

Vương Quốc Hoa không nói gì dựa lưng vào tường châm thuốc hút. Nghiêm Giai Ngọc rất nhanh lấy một chiếc túi lớn ra. Cô thấy Vương Quốc Hoa như vậy liền che miệng nhỏ giọng nói:
– Đáng đời.

Vương Quốc Hoa lười biếng cười lạnh một tiếng. Nghiêm Giai Ngọc sợ hãi rụt ra sau:
– Nói chuyện nghiêm túc, đừng gây rối.

Vương Quốc Hoa hừ một tiếng thầm nghĩ ông sao có thể tha được ả.

– Điện thoại và máy nhắn tin của Bí thư Tằng đã bị Quản Nhất Vĩ lấy đi dùng, cái này là của bí thư Lý, cậu xem có dùng được không?

Nói đến công việc, vẻ mặt Vương Quốc Hoa đỡ hơn trước. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
– Mang tới bưu điện đổi sổ khác, nếu không được thì mua cái mới, cái này cho người khác dùng.

Nghiêm Giai Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ như cô gái mới lớn:
– Chắc sang bên tài vụ lấy tiền mua cái mới. Chị đây sẽ nói với chánh văn phòng Cao.

Nghĩ đến chiếc 9900 trong túi mình, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
– Cứ như vậy đi, mua một chiếc 9900. Không có việc gì khác thì tôi đi trước.
Vừa nói hắn mở cửa định ra ngoài, ở đây đúng là hành hạ người ta.

Hắn mới đi chưa được mấy bước Nghiêm Giai Ngọc đã đuổi theo nói:
– Chờ chút còn có việc.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại, Nghiêm Giai Ngọc vội vàng chạy tới đưa một chiếc chìa khóa và một máy nhắn tin:
– Cầm lấy, lãnh đạo bảo tôi bố trí, số phòng viết trên chìa khóa, nằm ở tập thể huyện ủy, cậu có thể vào bất cứ lúc nào.

– Tôi mới đến có mấy ngày đã được chia phòng ư?
Vương Quốc Hoa kinh ngạc hỏi. Nghiêm Giai Ngọc lườm hắn:
– Nhỏ giọng một chút, bao người nhìn chằm chằm chuyện phòng ở đó.

– Phòng này thì thôi nếu không sẽ mang tới phiền phức không cần thiết cho lãnh đạo. Tôi bây giờ ở phòng trọ cũng được.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút trả chìa khóa lại. Nghiêm Giai Ngọc đẩy tới:
– Cậu ngu à? Nhà công quỹ không lấy phí ra. Hơn nữa cậu là thư ký của Bí thư Triệu, ai dám nói thẳng chứ?

Vương Quốc Hoa không phải là ra vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh mà là hắn cân nhắc mình mới làm thư ký cho Tằng Trạch Quang đã được phân phòng ở, một số người làm lâu năm kiểu gì chẳng than oán. Hơn nữa ở tập thể huyện ủy là quá bắt mắt, không phù hợp nguyên tắc làm việc khiêm tốn của Vương Quốc Hoa.

– Càng là làm việc cho lãnh đạo thì càng phải chú ý ảnh hưởng, không nên xem thường lời bàn tán. Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa không giải thích nhiều. Hắn nhét chìa khóa vào túi Nghiêm Giai Ngọc rồi xoay người đi thẳng.

Nghiêm Giai Ngọc đứng tại chỗ nghĩ một lúc mà không hiểu. Vương Quốc Hoa ở nông thôn ra sao có thể không nhận phòng ở? Cẩn thận nghĩ thì cô thấy nếu hắn làm theo như mình đoán thì hắn còn có thể hấp dẫn mình sao?

Đàn ông hấp dẫn phụ nữ có rất nhiều nhân tố, vẻ ngoài là một thậm chí là thứ yếu. Thân phận, tiền tài mới là quan trọng. Đúng như vậy, lúc Nghiêm Giai Ngọc muốn giữ khoảng cách thì Vương Quốc Hoa lại thể hiện hắn có nhiều tài chính, sau đó trong nháy mắt thành thư ký của Tằng Trạch Quang, sức hấp dẫn của Vương Quốc Hoa càng mạnh hơn.

Còn trẻ, nhiều tiền, đẹp trai, có thể nghĩ sau khi thành thư ký của bí thư huyện ủy thì nhiều nhất ba năm có thể chuyển thành cấp trưởng phòng, may mắn có thể trước năm 30 tuổi lên làm đến cấp phó huyện, 35 lên làm chính huyện, tiền đồ sau này có thể tưởng tượng. Đương nhiên Nghiêm Giai Ngọc cũng không thể nghĩ quá rõ ràng, chẳng qua nó cũng làm cô hoàn toàn bỏ đi sự e ngại.

Phản ứng của Cao Cận Giang không nằm ngoài dự đoán của của Nghiêm Giai Ngọc. Biết Vương Quốc Hoa không lấy phòng, y kinh ngạc nhưng lập tức tỏ thái độ:
– Đồng chí Tiểu Vương rất được, đầu tiên luôn nghĩ cho lãnh đạo, bảo sao còn trẻ như vậy đã lọt vào mắt của Bí thư Tằng. Bên bưu điện thì tôi tự mình tới, cô sang tài vụ lấy tiền.

Vương Quốc Hoa lên văn phòng Tằng Trạch Quang báo cáo lại mấy việc vừa gặp, đương nhiên chuyện mờ ám giữa hắn và Nghiêm Giai Ngọc thì không dại gì mà nói.

Tằng Trạch Quang ngồi trên ghế không ngừng ừ ừ tỏ vẻ hiểu. Vương Quốc Hoa nói xong y mới cười nói:
– Quốc Hoa, biết tại sao tôi thích cậu không? Là vì cậu làm việc có chừng mực, biết suy nghĩ cho người khác. Thuốc lão Chương đưa là chuyện nhỏ, phòng Cao Cận Giang bố trí cho, cậu từ chối là đúng.
Tằng Trạch Quang nói.

Y vừa nói vừa đưa cho Vương Quốc Hoa điếu thuốc. Nhìn Vương Quốc Hoa luống cuống tay chân nhận lấy, y không khỏi cười nói:
– Cậu còn trẻ có thể không ham lợi ích nhỏ, tôi thích.

Vương Quốc Hoa cười ha hả châm thuốc.
– Sếp, thực ra tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi nghĩ trước lúc mình ở văn phòng nghiên cứu chính sách, bọn họ sao để mắt tới tôi. Tôi có được đều do bí thư ban cho, tôi không thể làm bí thư mất mặt mà.

Tằng Trạch Quang càng hài lòng hơn.
– Quốc Hoa, cố gắng làm.

Vương Quốc Hoa cười cười mở tút thuốc Chương Triệu Long đưa cho, lấy một bao bỏ vào túi. Hắn suy nghĩ một chút rồi lại cầm một bao sau đó cầm số còn lại bỏ ngăn tủ của Tằng Trạch Quang.
– Thuốc này rất đắt, tôi không thể hút được.

Tằng Trạch Quang cười cười nhìn động tác của hắn nhưng không tỏ thái độ. Chẳng qua ánh mắt hài lòng của y đã nói rõ vấn đề. Tên này không thiếu tiền, người ta có mấy trăm ngàn trong ngân hàng, chủ yếu là suy nghĩ đến thân phận làm thư ký của bí thư. Hắn nhét hai bao vào túi, động tác này vừa lộ ra việc không ngại mình, cũng là có cảm giác chừng mực. Vương Quốc Hoa luôn nghĩ cho lợi ích của lãnh đạo, có người như vậy bên cạnh còn có thể không thích, không hài lòng sao?

– Ngài làm việc, tôi ra ngoài.
Vương Quốc Hoa cười cười đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn ngồi xuống bàn làm việc ở phòng ngoài, ngồi lát hắn lấy rẻ và xô nước vào wc xách nước bắt đầu lau dọn gian ngoài.

Tằng Trạch Quang mặc dù ngồi im nhưng vẫn chú ý Vương Quốc Hoa làm gì. Phòng trong có phòng vệ sinh lẽ ra Vương Quốc Hoa không cần đi lấy nước xa như vậy. Nhưng Vương Quốc Hoa làm thế, hơn nữa còn quét dọn vệ sinh nữa chứ.

Tằng Trạch Quang trước sau có chủ trương xem người là xem các chi tiết. Từ khi Vương Quốc Hoa xuất hiện đến giờ, hắn làm y hài lòng nhất chính là tỉ mỉ. Tằng Trạch Quang vừa nâng chung trà lên, Vương Quốc Hoa ở ngoài lập tức cầm theo lọ bình nước sôi vào nói:
– Bí thư, nước máy không nên uống, thứ này mặc dù tiện nhưng không có lợi cho sức khỏe.

Tên này rất tinh mắt. Tằng Trạch Quang có chút tò mò nói:
– Sao lại nói như vậy? Bây giờ cái này không phải đang thông dụng sao? Ở huyện ủy chỉ có văn phòng lãnh đạo mới có phích nước điện này, nghe nói phải lên tỉnh thành mua mới có.

Vương Quốc Hoa cười cười giải thích:
– Cái này tôi không rõ. Lúc tôi ở Thượng Hải nghe người ta nói hình như dùng bình đun nước như thế này mặc dù tiện nhưng uống vào không có lợi, trong thời gian ngắn thì không thấy gì nhưng uống lâu dài sẽ có họa ngầm.

Vương Quốc Hoa nhanh nhẹn đổi trà cho Tằng Trạch Quang, Vương Quốc Hoa cười cười đi ra ngoài tiếp tục lau sàn nhà.

– Đúng rồi Quốc Hoa, chiếc điện thoại di động đó nếu cậu làm chánh văn phòng huyện ủy thì sẽ xử lý như thế nào? Lúc trước nghe nói bỏ hơn 30 ngàn để mua, bỏ đó cũng đáng tiếc.
Tằng Trạch Quang nghĩ rồi quyết định thử Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa cười nói:
– Chuyện này lẽ ra tôi không nên nói nhưng bí thư hỏi thì tôi xin nói một câu. Không phải còn một phó bí thư đảng đàn do thị ủy phái xuống sao?

Vương Quốc Hoa nói xong liền ngừng lại, Tằng Trạch Quang cười nói:
– Cậu làm tiếp đi.

Tên này sao như đi guốc trong bụng mình vậy? Mình nghĩ gì hắn nói đó là sao? Tằng Trạch Quang không phải Lý Hùng Phi, y không bá đạo như vậy. Tằng Trạch Quang không muốn để các đồng chí khác trong bộ máy là mình quá bá đạo. Đầu tiên y sẽ không quá mức can thiệp vào bên chính quyền, sau đó là đối với phó bí thư mới tới thì cũng cố gắng đoàn kết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN