Phụ nữ vạn người mê - Chương 20: Hạnh phúc muộn màng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
221


Phụ nữ vạn người mê


Chương 20: Hạnh phúc muộn màng


Hai đôi chân đi song song trên đường, một bàn tay siết lấy một bàn tay. Tiếng cười vang vọng con đường. Xung quanh là những người qua lại, lướt qua nhau vô hình.

Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé, dịu dàng. “Hôm nay đi học thích chứ?”

“Vui lắm mẹ ạ!” Cậu bé cười tựa ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt to tròn lấp lánh.

“Không ai bắt nạt con chứ?”

Cậu lắc đầu, hai cái má bánh bao lắc lư theo nhịp cơ thể: “Không đâu, các bạn rất thích con nha!”

Cô bật cười, hôm nay là ngày đầu tiên con trai đi học mẫu giáo nên cô đã rất lo lắng. Buổi sáng đưa con đến lớp, con rất hào hứng, không hề khóc như những bạn khác. Cả một ngày đến khi đón con, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn con vui vẻ, cô mới cảm thấy như trút được tâm tư.

“Sao các bạn lại thích con?” Cô bế con trai lên, mặc dù đi đôi guốc cao nhưng cô lại nhấc bổng cậu bé lên một cách nhẹ tênh, không hề loạng choạng.

Cậu bé ôm lấy cổ mẹ, cười rúc rích: “Vì con rất dễ thương mà.”

Trên đường về nhà, hai mẹ con cười đùa rất vui vẻ. Đi ngang qua cửa hàng kem, đột nhiên cậu nói thầm vào tai mẹ: “Mẹ ơi…”

“Sao thế con?”

“Con nóng lắm!” Cậu lí nhí nói.

Cô sờ vào sau lưng con, thấy mồ hôi thì nói: “Vậy về nhà tắm nhé!”

Cậu vội lắc đầu nguầy nguậy. “Ăn kem được không mẹ?”

Cô dừng bước, quay lại nhìn thấy đằng sau là cửa hàng kem mới mở, vừa bực mình mà vừa buồn cười. Không biết thằng bé học cái kiểu muốn ăn mà còn đi đường vòng này của ai.

Mười phút sau, hai mẹ con thỏa hiệp, cậu chỉ được ăn một nửa ly, vì cậu rất dễ bị viêm họng, nửa ly còn lại cô sẽ ăn. Sau khi ngoắc tay thỏa thuận, hai mẹ con ngồi trong quán, gần cửa kính, chọn vị kem sô cô la cậu yêu thích, vui vẻ ăn từng thìa một.

Cô nhìn con trai ngồi trước mặt, con cô mỗi ngày lớn lên. Đôi khi cô chỉ muốn con mãi nhỏ bé như thế. Vì cuộc đời này nhiều sóng gió lắm, càng lớn càng mệt mỏi, nếu có thể cô thật sự muốn bao bọc để con mãi hồn nhiên thế này.

“Mẹ đi vào nhà vệ sinh, con ngồi ở đây ngoan, đợi mẹ quay lại nhé!”

Cậu gật đầu ngoan ngoãn. Đôi mắt chỉ chăm chú vào ly kem của mình.

Năm phút sau trở ra, nhìn ly kem trên bàn đã sạch sẽ, cô lừ mắt nhìn khuôn mặt vô tội trước mặt.

“Kem đâu hết rồi?” Cô hơi gằn giọng.

Cậu nuốt nước bọt, chỉ về phía bên cạnh.

“Chú í bảo đợi mẹ ra thì kem sẽ chảy hết, vậy thì phí lắm nên bảo con ăn hết luôn rồi.”

“Thế là con ăn hết?” Cô nhíu mày hỏi lại.

Cậu thật thà gật đầu.

“Tối nay ngủ ở phòng mình, đừng sang phòng mẹ.”

Nói xong, cô cầm túi đứng dậy, cậu bé chạy theo sau, trước khi đi còn dành cho chú ngồi ở bàn bên cạnh một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Mười giờ tối, cánh cửa phòng cô được mở ra, bên cạnh giường xuất hiện một bóng hình nhỏ bé, trên tay là một con thỏ Peter.

Cô vẫn tiếp tục đọc báo mà không nhìn.

“Mẹ, con ngủ ở đây được không?” Cậu lí nhí hỏi, không dám tự tiện trèo lên giường.

“Không được!”, cô trả lời lạnh lùng.

“Nhưng ngủ ở kia con sợ ma.”

Cô đặt quyển sách xuống, nhìn khuôn mặt vô tội, cố gắng nhịn cười.

“Ma có biết ăn kem không?”

Cậu lắc đầu.

“Thế con biết ăn kem là con hơn ma rồi, không phải sợ gì cả.” Nói xong, cô nằm xuống đệm, kéo chăn đắp lên vai như không có ai ở trong phòng.

Một lúc sau thấy cậu im lặng, cô cũng tỏ ra không quan tâm, tiếng bước chân vang lên rất khẽ. Cô nghiêng người nhìn con trai đang cầm tai con thỏ Peter kéo ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Về thôi Peter, mẹ bỏ rơi chúng ta rồi.” Giọng nói của cậu nghe rất tội nghiệp, nhìn bóng lưng như một người bị bỏ rơi vô cùng đáng thương.

Cô nén cười thành tiếng.

“Không được ăn kem một tuần.”

Cậu lập tức quay lưng lại, phi thật nhanh lên giường, ôm chặt lấy cô và thỏ bông.

“Không ăn kem cũng được, còn hơn phải ngủ một mình!” cậu lẩm bẩm.

Cô xoa lưng con trai, niềm vui của cô chỉ có bấy nhiêu thôi. Cô không cần gì cả, chỉ cần người đàn ông này mãi mãi ở cạnh cô là quá đủ rồi.

Sau khi con đến trường, cô đến công ty, bận rộn đến mức không kịp nhìn thời gian, những tập hồ sơ chồng chất đến hoa cả mắt. Buổi trưa cô cũng không kịp ăn trưa, đang tập trung vào tập hồ sơ cuối cùng thì chuông điện thoại vang lên, cô không nhìn mà trực tiếp nghe máy.

“A lô”

“Là tôi đây.”

Cô ngừng bàn tay đang viết lại, cả cơ thể như bị đóng băng.

“Sao thế, nghe thấy giọng tôi là im lặng luôn à?”

Cô lấy lại bình tĩnh, thở dài, đáp lại: “Nói đi, gọi cho tôi có việc gì?”

“Hai tháng nay tôi đi công tác, không thể làm phiền em được, nhớ tôi chứ?”

Cô tựa lưng ra đằng sau, mệt mỏi day thái dương.

“Cậu đừng làm phiền tôi nữa, tôi đã nói rồi tôi và cậu không chung đường.”

“Tôi tình nguyện đi con đường của em.”

Cô cười nhạt. “Đừng đùa nữa, cậu bé, tôi không còn sức để chơi đùa với tình cảm đâu.”

Nói xong, cô cúp máy, đặt điện thoại sang một bên, cố gắng quên đi cuộc điện thoại vừa rồi mà tiếp tục công việc. Thời gian trôi nhanh, đến khi cô nhìn lại đồng hồ đã là năm giờ chiều, thời gian đón con đã muộn mất ba mươi phút. Cầm túi xách, cô nhanh chóng ra khỏi công ty.

Cô vội vàng đến mức suýt vấp ngã ở bậc thang đi xuống, ra đến bên ngoài cô đi như không nhìn ai, tiềng còi ô tô vang lên khiến cô nghiêng đầu nhìn lại, cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt nam tính xuất hiện khiến cô không nói thành lời.

“Với tốc độ đi bộ của em đến nơi chắc cũng muộn rồi.”

Cô không có thời gian đắn đo liền mở cửa xe ngồi vào bên trong, bỏ qua cả sự ngại ngùng và sợ hãi, chỉ có cảm giác bất an.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN