Phụ nữ vạn người mê - Chương 21: Hạnh phúc muộn màng(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
244


Phụ nữ vạn người mê


Chương 21: Hạnh phúc muộn màng(2)


Xe rất nhanh dừng ở cổng trường, cô xuống xe, túi xách vẫn để bên trong. Vừa vào đến cổng cô đã thấy con trai đang ngồi đung đưa bên cầu trượt, cô giáo đang ngồi ở ghế đá bên cạnh trò chuyện cùng cậu.

Cô thở một hơi dài, bước lại gần thì nghe thấy giọng nói của con trai.

“Con không có bố, chỉ có mẹ thôi, mẹ rất xinh đẹp và dịu dàng.”

“Vậy bố con đâu?” Cô giáo hỏi.

Cậu bĩu môi: “Bố không tốt với mẹ, mẹ đuổi bố đi rồi.”

“Ai nói với con như thế?”

“Mẹ con nói.”

“Con có nhớ bố không?”

Cậu nhảy xuống khỏi chiếc xích đu, xua tay. “Không ạ, ai không tốt với mẹ con đều không thích.”

Cô giáo nhìn thấy cô liền đứng dậy, cười nhẹ nhàng, giao con cho cô rồi rời đi. Cô xoa đầu con trai, trong lòng cảm động không thôi vì những lời nói vừa rồi.

“Đợi mẹ lâu không?”

“Không lâu!” Cậu ôm chân mẹ đáp.

Cái đầu nhỏ nhìn thấy người đứng ở phía sau cô thì buông tay, lập tức reo lên: “Chú đẹp trai!”

“Chú rất đẹp trai sao?” Anh hỏi.

Cậu thật thà đáp: “Rất đẹp ạ!”

“Vậy sao mẹ cháu không thích chú?” Anh hỏi lại như bản thân không biết gì.

Cô bước nhanh tới giằng lại con trai mình, không muốn thằng bé bị đầu độc bởi những tư tương này.

Mười phút sau, cô ngồi ở ghế sau, cắn răng nhìn hai người đàn ông ở đằng trước đang ríu rít nói chuyện cùng nhau, cảm giác như bị bỏ rơi, không thuộc chung một thế giới với hai người họ.

Về đến cửa nhà, cô nói cảm ơn rồi dắt con trai ra khỏi xe.

“Không mời tôi ở lại ăn cơm à?” Anh nhét tay vào túi quần, nhếch mắt nhìn cô.

“Không!!!” Cô trả lời lạnh lùng.

Chưa được vài giây thì cậu con trai đang nắm tay cô đã phản chủ: “Lên nhà cháu ăn cơm nhé!”

Cô chưa kịp nói gì thì hai người một lớn một nhỏ đã dắt tay nhau đi ngang qua cô như thể cô là người vô hình.

Bữa tối trôi qua trong không khí ấm cúng. Cô dọn dẹp bát đũa xong xuôi, nhìn hai người đàn ông đang ngồi trên sofa xem ti vi, bỗng trong lòng thấy khó chịu lạ thường.

“Đến giờ ngủ rồi, về phòng ngủ trước đi con.”

Cậu ngoan ngoãn vẫy tay chào người đàn ông bên cạnh rồi tự giác đi về phòng.

Cô ngồi xuống sofa, đưa tay tắt ti vi.

“Muộn rồi, cậu về đi.”

Anh nhìn cô, tựa lưng ra sau mệt mỏi: “Sao em luôn lạnh nhạt với tôi như thế?”

Cô không nhìn anh, cười nhạt. “Tôi nghĩ cậu hiểu hết mà.”

Chưa kịp nói đến câu tiếp theo, cả người cô đã bị khóa chặt trong vòng tay nam tính, đôi môi cô bị nuốt trọn. Hơi ấm bao trùm cơ thể cô khiến cô sợ hãi, anh luồn tay ra sau tóc cô, cố gắng như muốn cùng cô hòa làm một.

Cô cố gắng đẩy anh ra mà không thể, đến khi anh rời khỏi đôi môi cô đầy lưu luyến, một cái tát mạnh mẽ in trọn trên mặt anh.

“Ra khỏi nhà tôi!”

Anh không tức giận chút nào. Nhìn gương mặt vì anh hôn mà đỏ ửng, trong lòng anh càng chua xót.

“Tôi yêu em bao nhiêu, em rõ ràng hiểu mà lại tỏ ra không hiểu. Tôi theo đuổi em đến nay tròn một năm trời, tại sao em chưa từng để tâm đến tôi?”

Cô vuốt lại mái tóc lộn xộn, nhìn vào mắt anh, lắc đầu. “Tôi và cậu không thể. Tôi đã có một đứa con, còn cậu thì chưa có gia đình, tương lai rất tươi sáng, đừng thế nữa.”

Anh quỳ xuống chân cô trong sự kinh ngạc của cô, nắm lấy bàn tay đang run rẩy.

“Tôi đã nói là tôi không để tâm, một chút cũng không để tâm.”

Cô như hét lên, nước mắt lăn dài: “Nhưng tôi để tâm, tôi để tâm, cậu có hiểu không?”

Cô không thể ích kỷ mà chấp nhận tình cảm của anh, không thể vì cuộc sống tàn tạ của cô mà phá hủy đi tương lai của anh. Cô vốn không xứng với anh, hoàn toàn không xứng. Nếu cô gặp anh từ trước, có lẽ cô sẽ can đảm chấp nhận tình cảm của anh, nhưng họ gặp nhau quá muộn, cô không thể yêu anh.

“Tôi rất yêu em!” Rất yêu, anh yêu cô ngay từ lần gặp đầu tiên, từ ngày cô chưa có gia đình, chưa ràng buộc với ai, nhưng lại không có can đảm bước đến, cho đến khi biết cuộc hôn nhân của cô đổ vỡ, anh lại càng muốn được che chở và bảo vệ cho cô.

“Tôi không yêu cậu!” Cô trả lời rành mạch, chắc chắn.

Anh nhắm mắt, cố nén đau đớn.

“Tôi về đây, có việc gì cần cứ gọi cho tôi.”

Anh chủ động rời đi. Nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, cô như bị rút cạn linh hồn. Một tay che đi bờ mi, đôi môi cắn chặt cố nén tiếng khóc.

Nếu biết là sẽ yêu nhau nhiều đến thế, tại sao mình không gặp nhau sớm hơn?

Cô từng kết hôn, cuộc hôn nhân cô dành trọn thanh xuân, sự can đảm và tự tin từng có. Để đến khi hôn nhân đổ vỡ, cô chỉ còn ký ức của ngày son trẻ, loạng choạng, chới với sau một cuộc nhân duyên không trọn vẹn.

Có người từng nói, một cuộc hôn nhân sai giống như mất đi một nửa cuộc đời. Cô chọn sai, cuối cùng đi sai. Trên đời này có rất nhiều người thích hợp với cô nhưng cô lại cố chấp chọn một người không thích hợp.

Hôn nhân tan vỡ, giống như viên pha lê vỡ nát, dù có sử dụng công nghệ cao đến thế nào vẫn không che giấu nổi vết nứt theo năm tháng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN