Phụ nữ vạn người mê - Chương 22: Hạnh phúc muộn màng(3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
249


Phụ nữ vạn người mê


Chương 22: Hạnh phúc muộn màng(3)


Chủ nhật, bầu trời cao xanh vời vợi. Vì đã lỡ hứa với con trai hôm nay sẽ đưa cậu bé đi công viên nên mặc dù khá mệt mỏi cô đành vác cơ thể uể oải ra khỏi nhà.

Đến công viên chật chội, đông đúc, hàng trăm người chen chúc nhau. Cô nắm chặt tay con, dặn dò: “Không được đi đâu khỏi tầm mắt mẹ nhé!”

“Vâng!”

Cô cùng con trai chơi gần hết những trò chơi ở đây, đến khi chỉ còn hai trò cuối cùng nằm ở khá xa. Cô mua một chai nước ngọt cho con rồi hai người dắt tay nhau đi đến những trò chơi ở cuối đường.

“Mẹ, mẹ có mệt không?” Cậu ngẩng đầu hỏi mẹ.

Cô cười dịu dàng: “Không, mẹ không mệt.”

“Sao con nhìn mẹ không được khỏe cho lắm?”

“Là do trời nóng thôi.”

Đến khi ra khỏi công viên đã là ba giờ chiều, cô cùng con trai đi taxi về nhà, thanh toán tiền taxi xong cô đưa con tra lên nhà rồi dặn dò: “Ở nhà đợi mẹ, mẹ xuống siêu thị mua ít đồ rồi mẹ lên.”

Cậu ngoan ngoãn lên sofa ngồi xem ti vi. Cô đi xuống dưới siêu thị, chọn một ít đồ ăn rồi thanh toán. Vừa đi đến thang máy thì đầu óc choáng váng, túi đồ trượt khỏi tay tung tóe dưới sàn nhà, cơ thể như không còn sức lực mà đổ xuống. Một cánh tay đỡ lấy cô ở đằng sau. Cô không kịp định thần thì hơi nóng phả vào tai cô, giọng nói đàn ông trầm thấp quen thuộc vang lên: “Nếu em cho rằng mình tài giỏi thì hãy tự chăm sóc mình thật tốt. Còn không, để cho anh được chăm sóc em.”

Nói xong, anh cúi người bế bổng cô lên, để mặc túi đồ ăn ở dưới đất mà không nhặt. Cô vỗ mạnh vào người anh.

“Bỏ tôi xuống, cậu điên à?”

“Tôi điên đấy, tôi phát điên vì em đấy!” Anh tức giận gào lên.

Cô thấy anh tức giận thì im bặt, không lên tiếng nữa, để mặc anh bế cô vào thang máy rồi đi lên tầng. Nằm trong vòng tay anh, cảm nhận nhịp tim của anh, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc, đột nhiên cô muốn tham lam níu giữ khoảnh khắc này, muốn ích kỷ níu giữ nơi ấm này lâu hơn một chút mà không thể.

Hai tháng sau.

Cô và anh không còn liên lạc sau ngày hôm ấy, ngày mà người đàn ông ấy quay về, xin cô tha thứ và cầu xin cô cho anh ta một lần sửa sai, cái ngày mà cô hiểu rằng, tình cảm một khi đánh mất, không bao giờ có thể quay trở lại. Lúc này cô và anh ta ở bên cạnh nhau, không chăn gối, không ôm hôn, chỉ như hai người bạn cùng nhau chăm sóc con cái. Còn thứ gọi là tình yêu thì hoàn toàn đã chết.

Nhìn anh ta ôm con trai ngồi trên sofa, cô không cảm thấy hạnh phúc, ngược lại chỉ cảm thấy nực cười, nhìn khuôn mặt không quen của con trai khi ngồi trong lòng anh ta cô càng cảm thấy đau đớn.

Người đàn ông từng rời bỏ cô vì người phụ nữ khác, từng ăn nằm và bỏ rơi mẹ con cô lại trở về, muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng cuộc đời đâu có điều gì dễ dàng đến thế, đâu phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng vãn hồi theo ý mình muốn.

“Mẹ, con không thích chú ấy!”, con trai nằm trong lòng cô thủ thỉ.

“Tại sao con không thích, chú ấy là bố con?” Cô hôn lên trán con, anh ta ngủ ở phòng bên cạnh, cô không thể nằm cùng người đàn ông từng phản bội mình.

Cậu ôm chặt mẹ, lắc đầu. “Con không biết, nhưng con không thích, con thích chú ấy cơ.”

Cô biết “chú ấy” mà con trai nhắc tới là ai, cô cắn môi, không muốn rơi lệ mà không thể kiềm chế. Nước mắt lăn xuống.

“Chú ấy không thể ở với mẹ con mình.”

Chú ấy thuộc về một người phụ nữ tốt hơn, người phụ nữ xứng đáng hơn. Chú ấy là người đàn ông tốt, vì quá tốt nên không thể dành cho mẹ.

Cô tỉnh dậy vào lúc sáu giờ sáng, nhìn con trai còn đang ngủ bên cạnh, cô sang phòng bên cạnh lấy quần áo đi học cho con. Cánh cửa được mở ra, trên giường không có ai, cô bước vào bên trong thì giọng nói từ nhà vệ sinh vang lên.

“Anh sẽ nhanh chóng lấy được tiền của cô ta rồi sẽ về với em ngay.”

“Anh hứa.”

“Em phải tin anh chứ!”

“Được rồi.”

Cô ra khỏi phòng từ lúc nào, ngồi trên sofa, tự giễu mình ngu ngốc. Cô đã nghĩ chỉ cần vì con, chỉ cần cho con một gia đình có cả bố và mẹ, cho dù thế nào cô cũng có thể chấp nhận. Nhưng không phải như vậy, hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của con. Nếu cô không hạnh phúc, con cô cũng không thể vui vẻ.

Một người cha tồi tệ liệu có dạy bảo được con cái nên người? Là cô sai rồi, cô đã cho rằng mình chỉ cần sự hy sinh cho con trai là được, nhưng nếu thật sự thương con, cô sẽ không cần hy sinh một cách ngu ngốc đến thế.

Cô ném một chiếc phong bì xuống giường. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

“Cầm tiền rồi đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Anh ta bật dậy khỏi giường, tỏ ra kinh ngạc: “Em nói gì thế, anh không hiểu?”

“Cầm tiền rồi cút ra khỏi nhà tôi.”

Vài phút sau, khi biết bộ mặt thật của mình đã bị bại lộ, anh ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bước đến cạnh cô, nâng cằm cô lên, nói như gầm gừ: “Đừng tưởng tôi không biết cô có quan hệ gì với thằng kém cô vài tuổi, loại đàn bà như cô đừng có mơ mộng quá sức mình. Cô không sợ mình bẩn, người khác cũng thấy bẩn đấy.”

Những lời nói của người không có tư cách nói ra không thể khiến người khác tổn thương, cô nhếch môi cười, đáp lại thẳng thừng: “Đấy là việc của tôi, không phải của anh. Bẩn như tôi nhưng ít nhất còn kiếm ra tiền, còn anh sạch nên chỉ biết bòn mót tiền của đàn bà.”

Anh ta định đưa tay lên tát cô, nghĩ thế nào lại bỏ xuống, cầm phong bì tiền trên giường nhét vào túi mình rồi lấy quần áo nhanh chóng rời đi, không nói thêm một câu.

Đến khi anh ta ra khỏi nhà cô mới có thể thở một hơi nhẹ nhàng, giống như trút được tảng đá trong lòng, nhẹ nhõm vô cùng.

Cô nhanh chóng vào phòng, cầm điện thoại lên gọi đến một dãy số đã lưu từ rất lâu mà chưa từng chủ động liên lạc. Vài hồi chuông với cô như cả một thập kỷ, rất lâu sau mới có người nghe máy.

“A lô.” Giọng nói đàn ông vẫn còn đang ngái ngủ.

“Là tôi!”, cô thấp giọng lên tiếng.

Có vẻ như đầu dây bên kia rất bất ngờ, đến khi anh ta trả lời, giọng nói đã tỉnh táo hơn rất nhiều: “Sao lại gọi cho tôi vào giờ này?”
“Tôi…”

Cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy một giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên: “Anh có thấy cái áo màu hồng của em đâu không?”

Cô như bị ai tát một cái thật mạnh vào mặt, cô cúp máy ngay giây phút ấy. Bối rối, ê chề, cay đắng lẫn tủi hờn. Là cô quá tự tin vào bản thân, cô cho rằng chỉ cần cô lấy hết can đảm, để nói yêu anh là được. Nhưng cô quên rằng cô chỉ là một người đàn bà đã có một đời chồng, cô dơ bẩn và sứt sẹo, cô không xứng.

Nhìn cuộc gọi đến nhấp nháy trên màn hình, cô chủ động bấm tắt máy. Nhìn con trai đang nằm ngủ say trên giường, cô cảm thấy mình thật hèn kém, không cho con nổi một gia đình hạnh phúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN