Phụ nữ vạn người mê - Chương 28: Dây tơ hồng(1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Phụ nữ vạn người mê


Chương 28: Dây tơ hồng(1)


Cô đến chỗ hẹn như thường lệ, mỗi tuần cô đều cùng đám bạn thân hẹn hò ăn uống, cà phê. Quán cà phê quen thuộc, cô nhìn đám bạn ngồi một bàn trong góc, tất cả đã đến đông đủ. Cô bước tới bàn trong tiếng cười phàn nàn của chúng nó.

“Mày suốt ngày đến trễ.” Một đứa bạn bĩu môi hờn trách.

Cô bật cười, giải thích: “Tao phải nấu cơm xong rồi mới đi được.”

Một đứa khác nói: “Mày cứ suốt ngày lo mấy bữa cơm vớ vẩn, nó có về ăn được mấy lần đâu.”

Ánh mắt cô thoáng bối rối rồi ngay lập tức cô cố giấu đi, hé môi cười nhẹ không đáp.

Đám bạn dường như nhận thấy sự khó xử của cô, lập tức chuyển chủ đề khác. Cô rất nhanh hòa chung vào sự vui vẻ ấy, bỏ lại sau lưng bao muộn phiền.

Trời sẫm tối, cô trở về nhà sau một buổi vui vẻ. Cô đặt túi xách xuống sofa, bước vào bếp nhìn mâm cơm vẫn còn nguyên trên bàn. Những món ăn chưa được đụng đũa. Cô cụp mắt thở dài, chậm rãi dọn dẹp.

Xong xuôi mọi việc cô ngồi xem ti vi, cứ một lúc lại nhìn đồng hồ trên tường. Đã một giờ đêm, cánh cửa vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô khép mi, nén lại giọt lệ đang chực trào.

Đồng hồ chỉ bốn giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa mở cửa. Cô bật dậy khỏi sofa bước nhanh ra cửa. Người đàn ông mang theo vẻ mệt mỏi bước vào, khuôn mặt xanh xao vì thiếu ngủ trầm trọng.

“Sao giờ này anh mới về?” Cô than khẽ, không dám lớn tiếng trách móc.

Anh không nhìn cô, tháo giày đi thẳng vào phòng. Cô bước theo anh, nhìn anh nằm trên giường, mùi rượu tỏa ra nồng đậm.

“Hôm nay anh lại chơi nữa đúng không?” Cô hỏi.

Anh bực mình hét lên: “Cô không thấy tôi đang mệt hay sao mà cứ hỏi thế!” Anh giận dữ nhìn thẳng vào mắt cô, phớt lờ sự bi thương trên khuôn mặt cô.

Cô bối rối, lắp bắp: “Em…em…em chỉ muốn hỏi vậy thôi.”

Anh nhìn cô, gằn từng tiếng: “Phải, tôi mới chơi nữa đấy, đủ chưa?”

Nói xong, anh tiếp tục nằm xuống, quay người sang một bên bỏ mặc cô đang đứng như chết sững tại chỗ.

Anh dần chìm vào giấc ngủ. Một giọt lệ rơi xuống gò má trắng trẻo. Cô lê bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa để anh không tỉnh giấc. Cô ngồi xuống sofa, khóc không thành tiếng.

Cô không hiểu, những thứ kích thích ấy có gì khiến anh đam mê nhiều đến vậy. Anh trước đây đã hứa với cô nhiều lần sẽ không day vào những thứ độc hại như thuốc lắc, ke… một lần nào nữa. Nhưng cuối cùng, cũng tự anh phá bỏ lời hứa ấy.

Cô cuối cùng cũng không sánh bằng những thú vui và đam mê của anh.

Cô cuối cùng cũng hiểu bản thân với anh không quan trọng đến vậy.

Cô yêu anh đến nay tròn ba năm, một năm đầu anh đối tốt với cô hết mực. Anh dành cho cô tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên đời. Hạnh phúc như mơ đến bên cạnh cô, tình yêu của cô với anh khi ấy ngày một nhiều lên. Nhưng những giấc mơ thì luôn có thời hạn, đến năm thứ hai, anh bắt đầu chơi bời, sa vào những thứ kích thích độc hại.

Dùng yêu thương khuyên nhủ anh mặc kệ, cho dù cô có khóc lóc van xin anh bao nhiêu anh cũng lảng tránh, phớt lờ. Còn cô, vì yêu anh nên không thể rời xa, cô cắn răng, tha thứ và bỏ qua mọi lỗi lầm, mọi tổn thương anh mang đến. Cô tự mình xoa dịu nỗi đau đớn của chính mình, tự mình dùng kim vá trái tim của cô. Còn anh, giống như một áng mây trên trời, vui thì xanh thẳm, buồn thì đen kịt.

Những ngày sau mọi việc vẫn lặp lại như thế, anh đi sớm về muộn, có khi vài ngày không trở về nhà. Còn cô, hằng ngày vẫn nấu những bữa cơm thơm phức chờ đợi anh trở về. Nhưng người cô đợi không thấy đâu.

Cô rất đau, đau nhiều lắm mà không thể nói ra.

Hôm nay là ngày sinh nhật cô, trên bàn ăn là một chiếc bánh ga tô màu nâu có vị sô cô la mà anh thích. Chiếc bánh in hình ảnh của anh và cô đang ôm nhau, nụ cười hạnh phúc trên môi. Trên bánh cắm cây nến số 20, năm nay cô tròn hai mươi tuổi.

Lúc này là chín giờ tối, cô nhìn đồng hồ rồi lôi điện thoại ra gọi cho anh. Đầu dây bên kia liên tục báo máy bận, đến khi cô gọi cuộc thứ mười hai tổng đài đã báo thuê bao. Lồng ngực như bị ai bóp nghẹt, cô cảm thấy rất khó thở. Đặt tay lên ngực mình, cô vỗ mạnh, một lúc sau cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô nhìn chiếc bánh trên bàn, khóe môi cười chua xót, cô đứng dậy cất bánh vào tủ lạnh, dọn dẹp sạch sẽ rồi trở về giường ngủ sớm. Cô biết, nếu chờ đợi cô sẽ càng thêm thất vọng mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN