Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
Chương 16: Hoa mắt
Trên đường Nam San đã sớm dặn dò biểu tỷ đừng nói việc hôm nay cho trưởng bối, Đinh Phượng Linh là cô nương sắp nghị thân, tự nhiên biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng nhéo gương mặt béo của biểu muội, mở miệng đồng ý, ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, một nhà bốn người lại chạy về Hầu phủ.
Vừa xuống xe ngựa, Lang Nhi hoan hô một tiếng rồi mang theo thịt khô lấy từ nhà ngoại tổ mẫu đi tìm Nam Lạc chơi, Nam San lắc đầu, gói kỹ một phần đi đưa cho Chung Khấu Châu.
Đi đến hoa viên thì thấy Nam Đường đi đối diện, nàng không muốn dây dưa nên rẽ vào lối khác muốn đi đường vòng.
Nam Đường lại không buông tha nàng, tinh mắt thấy đồ trong tay nàng, “Tam bàn nhi, nghe nói ngươi cũng muốn tiến cung tuyển tú, xì… ngày thường ngươi không soi gương sao? Ngươi như thế đến để làm mất mặt Hầu phủ sao, đến lúc đó các quý nhân nhìn thấy ngươi chắc nôn hết cơm tối qua mất.”
Nam San gói chặt bọc giấy trong tay, trợn trừng mắt, “Đường ca nhi nói đúng, ai chẳng biết Nhị phòng chúng ta nghèo, ngay cả một cái gương cũng không có, tất nhiên là chưa từng soi gương rồi, nhưng ta vẫn cho mình là nữ tử dung mạo thiên tiên.”
Thiếu niên choai choai bị nàng mặt dày dọa ngẩn ngơ, lại nghe thấy nàng nói, “Đường ca nhi, tam tỷ ta cũng nghe nói ngươi ở lớp không làm được thơ bảy chữ, đi ra ngoài chỉ sợ cũng ném hết mặt mũi mấy người đại ca ca, sao ngươi còn mặt dày mày dạn đi học, sớm muộn cũng bức tử phu tử.”
Thiếu niên bị người chọc trúng chỗ đau, tức muốn hộc máu mà xông tới, một tay đập bọc giấy trong tay Nam San xuống đất, thịt khô rải đầy đất, “Nha, là thịt khô à, Tam bàn nhi ngươi đã béo như con lợn rồi mà cả ngày còn không ngừng ăn.”
Nam San hít sâu mấy hơi, tự nhủ đừng tức giận, đối phương chỉ là hài tử choai choai, nhưng nhìn thịt khô hấp dẫn rơi đầy đất, mấy cái này đều là ngoại tổ mẫu tự tay làm, nàng cúi xuống nhặt chúng lên, sau đó chậm rãi xắn tay áo.
“Ngươi làm gì?”
Nam Đường thấy nàng thay đổi sắc mặt, xoay người muốn chạy, Nam San một tay túm lấy hắn kéo vào trong bụi hoa hẻo lánh, hắn lớn tiếng kêu, bỗng nhiên bàn tay mập mạp bịt kín miệng mũi hắn, chỉ có thể phát ra tiếng “ô ô”.
Nàng ném hắn ngã xuống đất, sau đó đặt mông cưỡi trên thắt lưng hắn, nhét thịt khô dính đất vào trong miệng hắn, đến tận khi Nam Đường nghẹn trợn trắng mắt.
“Ăn ngon không? Đường ca nhi, bộ dạng của ngươi miệng phun đầy đất, đâu giống công tử thế gia, xời! Chẳng khác lợn là mấy, thậm chí còn chẳng bằng lợn.”
Nam Đường bị nhét đầy thịt khô vào miệng không nói được một chữ, nếu không dính bụi đất thì thịt khô này rất ngon.
Nàng vặn vẹo chống cái mông to béo, hai tay chống hông, “Ta nói cho ngươi, lúc trước không so đo với ngươi không phải bởi vì sợ ngươi, mà là ta làm tỷ tỷ, lười để ý ngươi thôi, nếu có lần sau, nghe thấy ngươi gọi ta là Tam bàn nhi vậy không có chuyện tốt cho ngươi ăn thịt đâu, tỷ tỷ ta mời ngươi ăn đất.”
Nam San nói rất khí phách, mắt phượng sắc bén, gương mặt trò vo đầy ngạo nghễ, Nam Đường nhìn phát ngốc, ai nói Tam bàn nhi xấu.
Phi!
Hắn hoa mắt thì có, rõ ràng là cô nương xấu.
Nàng đứng lên, trên cao nhìn xuống thiếu niên dưới đất, “Đường ca nhi, ngươi sẽ không chạy đến trước mặt cha mẹ khóc nhè cáo trạng chứ, hừ, đó là việc trẻ con ba tuổi mới làm!”
Nói xong, nàng phủi bụi trên tay, ngẩng đầu quay về.
Nam Đường nằm dưới đất nửa ngày cũng không đứng dậy, hắn mới không làm trẻ con, cáo trạng gì đó không phải Nam nhị công tử hắn làm, tam… tỷ tỷ quá coi thường hắn.
Nam San đi tới, da đầu chợt tê dại, cảm giác này chỉ khi nhìn thấy tổ phụ mới có, nàng cũng không xa lạ, quả nhiên, chỗ bóng râm cách đó không xa, đúng là Đức Dũng hầu phong hoa tuyệt đại.
Nàng căng da đầu tiến lên chào hỏi, Nam Sùng Khởi vẫy tay với nàng, sau đó xoay người đi đến chỗ kín đáo, Nam San kinh ngạc một lúc lâu, có ý gì? Tổ phụ kêu nàng đuổi kịp sao?
Thử đi vài bước thăm dò, thấy bóng dáng thẳng tắp phía trước không quay đầu lại, nàng thở ra, đoán đúng rồi.
Chỉ là tổ phụ tìm nàng có chuyện gì chứ?
Chờ đến chỗ không người, Nam Sùng Khởi hờ hững quay đầu lại, nhìn nàng y phục lộn xộn, hạ mí mắt, Nam San co quắp dùng tay béo tùy tiện chỉnh một chút.
“Nữ tử tuy lấy trinh hiền là chủ, nhưng nếu gặp nạn, không muốn làm hại đến tính mạng người khác mà chạy trốn thì đánh vào huyệt Chương Môn, huyệt Thiên Trung, huyệt Khí Hải, làm đối phương không có sức đánh trả là có thể chạy thoát, nếu có liên quan đến tính mạng thì không cần lưu tình, trực tiếp hợp lực đánh mạnh vào huyệt Dũng Tuyền, huyệt Mệnh Môn và huyệt Thận Du.”
Nam San nghẹn họng trân trối nhìn ông, nam tử giọng điệu bình thản lại mang theo sát khí, mãi lâu sau nàng mới phản ứng lại, tổ phụ đang dạy nàng thuật phòng thân.
“Nghe rõ chưa?”
“Dạ rõ, tổ phụ.”
“Được rồi, đi về đi, đừng đề cập với người khác.”
Nàng thận trọng gật đầu, Nam Sùng Khởi nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, vẻ phức tạp trong mắt sâu hơn, cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người rời đi.
Thân hình cao gầy của ông dưới bóng cây cối dần đi xa, tay áo rộng rũ xuống, bị gió thổi tung, rõ ràng đã vào mùa hạ, lại làm người ta cảm thấy như đang mùa đông, cô lãnh tịch liêu.
Nam San đầy nghi hoặc trở về, Đinh thị thấy nữ nhi trở về nhanh như vậy, tóc cũng rối, quần áo lấm lem, vội kéo lại hỏi, Nam San không để bụng đáp, “Nương, con đi đường không cẩn thận ngã trong hoa viên, thịt khô rơi hết xuống đất rồi.”
“Để nương nhìn xem, có đập vào đâu không?”
“Không ạ, nương, con lại gói một phần đưa cho biểu tỷ.”
“Được, đợi lát đi đường nhìn một chút.”
“Dạ.”
Nam San tay chân lanh lẹ gói một phần, cố ý đi đường vòng tới viện của Chung Khấu Châu, nghe thấy bên trong có tiếng đọc sách, nàng cũng không đi vào, trực tiếp giao đồ cho bà tử canh gác.
Bà tử giao thịt khô cho Nam thị, Nam thị bĩu môi, Nhị phòng chẳng có tích sự gì đưa mấy miếng thịt khô qua làm gì, mở giấy gói ra, mùi thịt mê người thơm nức mũi, bỏ một miếng vào miệng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Nhà mẹ đẻ Đinh thị là đổ tể, hay làm mấy thứ tầm thường này.
Nàng nghe tiếng đọc sách trong buồng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, Châu nhi của nàng muốn diện mạo có diện mạo, tài học cũng không có trở ngại, tương lai nhất định phải cẩn thận tìm kiếm một người tốt.
Lần này bốn cô nương trong phủ đều phải tiến cung tham tuyển, nàng đã được đại ca hứa tìm một nhà tốt cho Châu nhi, nàng đắc ý nghĩ, trong kinh thành công tử nhà ai có thể xứng với Châu nhi nhà nàng.
Châu nhi cái gì cũng tốt, chỉ là gần gũi với Nhị phòng, nàng nói cũng nói, mắng cũng mắng, chẳng có tác dụng gì, thôi thì mặc nữ nhi đi.
Đang nghĩ ngợi, Ngụy thị phái người đưa tới bốn cuộn vải, đều là lụa nhuyễn yên, lụa tơ lăng sa đang nổi tiếng nhất kinh thành hiện giờ, một cuộn màu xanh nhạt, một cuộn vàng nhạt, còn có cuộn màu nhũ đỏ bạc, màu hồng.
Người tới truyền đạt ý của Ngụy thị, đại ý là không lâu về sau cô nương trong phủ đều phải tiến cung, đặc biệt lấy ngân lượng trong công khố để mọi người may mấy bộ y phục, Chung Khấu Châu cũng coi như một phần.
Nam thị nghe xong mừng rỡ, vội bảo người đem vào, yêu thích không buông tay vuốt ve chất vải mịn màng, cân nhắc lấy ra hai cuộn may xiêm y, hai cuộn khác giữ lại làm của hồi môn cho Châu nhi.
Trong Tây Khóa viện Đinh thị cũng nhận được bốn cuộn vải tương tự, nàng thầm giật mình Ngụy thị hào phóng, xem ra đại tẩu rất coi trọng lần tuyển tú này.
Nam San lại không nghĩ vậy, con người Ngụy thị tiêu chuẩn không có lợi thì không dậy sớm, chuyện mà bà ta hạ vốn gốc tuyệt đối phải có lợi cho bà ta, nhìn màu sắc mấy cuộn vải, xanh vàng, nhũ đỏ bạc, hồng, sao không thấy màu trắng hồng, khói lam và tím nhạt đang nổi nhất hiện nay.
Nếu nàng đoan không sai, đến lúc đó trên người Nam Cẩn tất nhiên sẽ không xuất hiện những màu này mà là màu trắng hồng và khói lam.
Đinh thị vui rạo rực nhận vải, ánh mắt nhìn ngắm nữ nhi, “Đại bá nương của con lần này coi như hào phóng, mấy cuộn vải lần này nương làm cho con mấy bộ xiêm y.”
Nam San không tiếp lời Đinh thị, hỏi ngược lại, “Nương, đại bá nương là người như thế nào?”
Tay đang thu đồ ngừng lại, Đinh thị rõ ràng sửng sốt, đúng ha, Ngụy thị ngày thường tính toán tỉ mỉ, đột nhiên đưa bốn cuộn vải quá không bình thường, nhưng nữ nhi hỏi như vậy là biết nguyên nhân sao?
“San tỷ nhi nói xem, Đại bá nương của con là người thế nào, làm như vậy có dụng ý gì?”
Nam San cười ngây thơ, “Nương, nương xấu thế, đại bá nương là người như thế nào, con làm chất nữ cũng không thể nói, có điều nếu con đoán không sai, đại tỷ tỷ chắc chắn sẽ không mặc y phục màu này.”
Đinh thị nghe nàng nói xong, vỗ đùi, “Đúng vậy, ngày thường Cẩn tỷ nhi không mặc mấy màu này, vào cung tự nhiên cũng không mặc, ta nói mà, sao nàng ta có lòng tốt như vậy, thì ra là muốn cho các con làm lá xanh, làm nền cho nữ nhi nàng ta.”
Đến lúc đó Ngụy thị một câu, xiêm y của Cẩn tỷ nhi là nàng ta bỏ tiền riêng để mua, người ngoài không tìm ra lỗi nào, giỏi cho Ngụy thị!
“Nương, làm nền thì làm nền, dù sao con cũng chỉ đi cho có thôi mà.”
Đinh thị nghĩ, việc này xác thật không chiếm lý, lại nói tiếp, người ta có ý tốt đưa vải tới, ngươi lại ghét bỏ màu không đẹp, nói thế nào cũng không được.
Dù sao San nhi cũng chỉ vào cung một chuyến, cũng không cần phòng.
Thấy nữ nhi nhàm chán nâng má, khuôn mặt tròn tròn vô cùng mịn màng, cằm thịt bị bàn tay mập ấn biến dạng, Đinh thị đột nhiên nói, “San nhi, sắp phải tuyển tú rồi, có phải con cần thu nhỏ vòng eo không.”
A?
Nam San như đi vào cõi thần tiên bị lời nương nàng dọa sững ra, thu nhỏ vòng eo? Đây là muốn nàng giảm béo.
Đinh thị lại hạ quyết tâm, “Ta cầm y phục của con may nhỏ lại một thốn (3,33 cm), gần đây cơm canh của con giảm một nửa.”
Nam San ai oán nhìn nàng, “Nương.”
“Làm nũng cũng không được, cần phải có dáng, từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ tối hôm nay.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!