Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
Chương 17: Lại gặp
Nam San vốn cho rằng nương chỉ nói mà thôi, nhưng đến tối nhìn non nửa bát cơm và hai đĩa thức ăn chay trước mặt, nàng bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, đũa ngẩy ngẩy hai cái, chẳng có miếng thịt vụn nào.
Quá đáng hơn chính là, nương nàng sợ nàng xúc cảnh đau lòng, dọn hết đồ ăn vào trong khuê phòng, xem như cách ly, không ăn cùng bọn họ, miễn cho nàng thấy cảnh thương tình.
Nàng ai oán nhìn non nửa bát cơm trước mặt, đã nói giảm một nửa mà?
Thế này đâu chỉ giảm một nửa.
Ngày bình thường, nàng ăn hai bát cơm cộng với thịt và đồ ăn, bây giờ non nửa bát cơm thêm hai đĩa thức ăn chay, sao ăn đủ no? Lại nói thức ăn chay không có chất béo đói cũng nhanh, nửa đêm không thoải mái lại cào phá ga giường.
Quả nhiên như nàng dự đoán, nửa đêm đói bụng tỉnh lại, trong bụng cực kỳ bồn chồn, trong dạ dày ứa ra nước chua, lúc bụng đói kêu vang, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi nhỏ, “San tỷ nhi, mở cửa sổ, cha đây.”
Nam San mừng rỡ trong lòng, vội vàng bò xuống giường, có lẽ là đói choáng đầu hoa mắt, suýt thì ngã, mở cửa sổ ra, hai tay béo chắc của Nam nhị gia cầm hai bọc giấy, nàng lập tức ngửi được mùi thịt bên trong.
Với tay muốn nhận lấy, đột nhiên Đinh thị cầm theo đèn lồng chạy vội tới, vừa chạy vừa gọi, “Nam Hồng Tuấn, chàng dám!”
Nam nhị gia lập tức rụt tay lại, Nam San nhìn gói thịt kia đau lòng muốn rơi lệ, thịt của nàng.
Hắn quay đầu lấy lòng nhìn thê tử thở hổn hển, “Phu nhân, muộn như vậy làm sao còn chưa ngủ?”
Đinh thị ra ngoài vội vàng, chỉ khoác bộ y phục, nghe vậy hừ lạnh, “Nhị gia không phải cũng là ngủ không được sao, làm sao muộn như vậy hai cha con còn lời gì muốn nói?”
“Không, không có, ta trở về ngủ ngay đây.”
“Dừng lại.” Đinh thị hét lớn, “Trong tay là cái gì?”
Nam nhị gia cười “hì hì”, “Phu nhân, vi phu nửa đêm tỉnh lại, trong bụng đói cồn cào, làm một ít thức ăn.”
“Ồ? Thì ra là thế, vậy bây giờ chàng ăn đi.”
Giờ ăn? Không muốn đâu! Tối nay hắn ăn rất no, hiện tại còn no đến tận cổ họng.
Đinh thị trừng mắt, “Còn không mau ăn, ăn xong ngủ ngon, San nhi cũng không ngủ, vừa vặn nhìn xem cha con ăn xong, chúng ta đều trở về an nghỉ.”
Nam San u oán nhìn nương mình, lại nhìn cha ăn từng miếng thịt, mùi thịt xông vào mũi, bụng càng kêu rộn ràng hơn.
Nam nhị gia gắng gượng ăn xong, chỉ cảm thấy chút thịt kia đã dâng lên tới tận yết hầu, nâng bụng, chậm rãi cất bước thong thả đi về, vừa đi còn quay đầu nhìn vẻ mặt đau lòng của nữ nhi, ánh mắt thương mà không giúp được gì.
Đinh thị buồn cười nhìn hai cha con, diễn màn kịch mà cứ như sinh ly tử biệt, tiếp theo phải hung ác xử trượng phu, làm hỏng chuyện tốt của nàng, xem nàng làm sao thu thập hắn.
Nhận được ánh mắt của thê tử, Nam nhị gia vội vàng dời mắt nữ nhi, lại gần Đinh thị, mặt nịnh nọt.
Nam San biết đêm nay triệt để không đùa, ôm bụng rỗng tuếch, bất đắc dĩ nằm lên giường, ép buộc mình thiếp đi.
Mấy ngày ăn chay như thế, nàng cảm thấy mình choáng đầu hoa mắt đến độ tập mãi thành thói quen, không hoa mắt còn không quen, nhìn gương mặt trong gương, hình như hơi gầy thật, thở dài, đến cùng không phí công chịu tội.
Từ sau ngày đầu tiên, cha nàng không sợ chết còn tới đưa cơm hai lần đều bị Đinh thị bắt được, bắt hắn tự ăn hết, sau ba lần, Nam nhị gia vỗ đầu nữ nhi, thở dài một hơi.
“San nhi, không phải cha không giúp con, thật sự là cha không ăn nổi nữa rồi.”
Nam San khóc không ra nước mắt, mất đi đồng minh, chỉ có thể cắn răng chịu đói dưới uy áp của Đinh thị.
Lại một đêm khuya khoắt đói tỉnh, nàng quen thuộc ấn bụng, bỗng nhiên một mùi thịt thơm lừng bay tới, nàng hít hít, thầm nói, cha nàng không sợ chết lại tới.
Xoay người xuống giường, đang muốn mở cửa sổ, đôi mắt thích ứng bóng tối lại thấy trên bàn đặt một bọc giấy.
Mùi thịt thơm phát ra từ đó.
Không khỏi vui mừng quá đỗi, cha nàng cuối cùng cũng học thông minh, biết lén đặt đồ xuống, như thế sẽ không kinh động bất kì người nào.
Trong gói giấy là một con gà nướng chín tới, thịt gà ngoài sém trong mềm, cắn một miếng, trong miệng thơm ngát, nàng thoải mái than thở thành tiếng, vẫn là ăn thịt cảm giác tốt.
Trong bóng tối, một đôi mắt tĩnh mịch lẳng lặng nhìn nàng, người tập võ thị lực ban đêm như ban ngày, thấy nữ tử tròn vo tư thái bất nhã ngồi trên ghế ăn thịt.
Cái yếm nhỏ màu hồng phấn bọc chặt hai đoàn to lớn, rung rung, đung đưa theo động tác của nàng, phía dưới lộ ra cái bụng trắng nõn, cánh tay trắng như ngó sen lộ ra bên ngoài, phía dưới là quần lót màu trắng.
Nam tử dời mắt, mí mắt hạ xuống.
Nam San hài lòng ăn xong, mút đầu ngón tay, đang muốn lên giường, vừa quay đầu, trong bóng tối, một nam tử chậm rãi hiện ra, ngón tay của hắn bắn ra, ngọn đèn trên bàn sáng lên.
Dưới ánh đèn, gương mặt xuất trần tuyệt diễm hiện ra.
“Hồ. . . Lâm công tử.”
Nàng kêu lên một tiếng vui mừng, chẳng trách thịt gà hôm nay cực kỳ ngon, thì ra lại trong mơ, Lâm công tử khẳng định là hồ tiên biến thành.
Trong chuyện quỷ quái ngày xưa, hồ tiên có loại nhớ ơn sau báo đáp, để báo đáp ân tình phàm nhân bèn tặng gà, nàng suy nghĩ cẩn thận, khi còn bé có phải mình tìm được con hồ ly nào không nhỉ.
Tiếng nam tử réo rắt vang lên, “Nghe nói cô phải vào cung tuyển tú.”
“Đúng vậy, ” Nam San thu hồi suy nghĩ phát tán, gật đầu, “Cho nên mẹ ta mới bắt ta ăn uống điều độ, đến lúc đó mặc y phục xinh đẹp, chí ít không mất mặt là được, nhưng bằng vào tướng mạo của ta, tiến cung cũng là đi tham gia náo nhiệt.”
Nói đến hai chữ mặc y phục, Nam San hậu tri hậu giác phát hiện y phục của mình không ổn, lộ tay lộ bụng, phá hoại thuần phong mĩ tục, nghĩ lại, trong mơ thôi mà, cần gì phải đề phòng.
Nam tử yên lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu như biển làm người ta không nhìn ra cảm xúc, hắn chậm rãi đi tới, trường bào đen sẫm, làn da trắng mịn, môi hồng răng trắng dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, đẹp tuyệt nhân gian.
Nàng nuốt nước miếng, thì thào lên tiếng, “Lâm công tử, nếu huynh là nữ tử sẽ đẹp nhường nào chứ.”
Mặt hồ tiên công tử trầm xuống, nghiêng người tiến lên, gương mặt như ngọc phóng đại trước mặt nàng, gần đến nỗi nàng có thể trông thấy bóng mình trong đôi mắt đen sâu hun hút kia.
Dường như quên thở, nàng ngu ngơ như đồ đần.
Hai đoàn vĩ đại trước ngực nàng chắn giữa hai người, vừa vặn đè lên cơ thể gầy gò của nam tử, hồng và đen, rất xứng đôi, nàng không khỏi đỏ mặt, nhịp tim như nổi trống.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, nam tử nhanh chóng chuyển qua một bên, tốc độ nhanh đến mức nàng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, vô ý thức nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong phòng chẳng còn bóng người.
Chưa từ bỏ ý định ngó tới ngó lui, sau tấm bình phong cũng không buông tha, chẳng có bóng người nào, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt, nàng quay đầu nhìn trên mặt bàn, đống xương ăn vừa rồi tính cả giấy dầu cũng không thấy bóng dáng, thầm nghĩ quả nhiên lại là hồ tiên vào giấc mơ.
Đờ đẫn thổi đèn lên giường, nhìn chằm chằm đỉnh màn, sau đó nhắm mắt lại, ngược lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ ngon, nàng lắc đầu bật cười với gian phòng, mình nằm mơ cảnh giới càng ngày càng cao siêu, càng ngày càng hoang đường, quả thực như câu chuyện hồ tiên trong sách.
Vạn Phúc vén rèm tiến vào, trong tay bưng y phục xếp chồng lên nhau, mặt mũi tràn đầy ý cười, “Tam tiểu thư, người dậy rồi? Nhị phu nhân đã làm xong hai bộ y phục, để Tam tiểu thư thử mặc xem có vừa người không.”
Nghe nàng thế, Nam San cũng hào hứng lên, nàng còn chưa thử hiệu quả những ngày giảm béo gần đây.
Mặc y phục màu hồng, Vạn Phúc nghi hoặc nhìn chằm chằm vào bụng của nàng, nhớ rõ trước đó nhỏ hơn một vòng, làm sao mới một buổi tối hình như lại lớn chút.
Nam San cũng nghi hoặc, sau đó cười xấu hổ, hít sâu, hóp bụng, kích thước y phục vừa vặn, nàng soi gương, nhìn quanh hai bên, coi như không tệ, rốt cuộc có thể trông thấy eo, mặc dù hơi to, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.
Vạn Phúc mừng rỡ khen, “Tam tiểu thư gầy đi không ít, vốn da trắng lại mặc màu hồng tôn da, ngay cả son phấn cũng không cần thoa, trong tuyết ánh hồng, đẹp không sao tả xiết.”
Nam San đắc ý nhướng lông mày, da nàng đẹp có tiếng, làn da cũng rất mịn màng, chính mình cũng yêu thích không buông tay.
Đinh thị nhìn cũng gật đầu liên tục, “Không tệ, không tệ, San nhi của chúng ta cuối cùng có dáng vẻ mỹ nhân.”
Cái gì gọi là dáng vẻ mỹ nhân?
Nam nhị gia trợn mắt xem thường, nữ nhi của hắn vốn là mỹ nhân.
“Lại giảm chút cơm, cứ tiếp như thế, chờ lúc tuyển tú, San nhi lộ rõ tư thái hơn.”
Nụ cười trên mặt Nam San cứng lại, còn muốn giảm bớt, đã đủ ít rồi, ít hơn nữa ngay cả chuột cũng sẽ chết đói, Nam nhị gia thấy dáng vẻ đần độn của nữ nhi, liếc xéo thê tử một chút, không phúc hậu cười thành tiếng.
Sớm biết thế không đến khoe khoang, Nam San căm giận nghĩ, xách váy thở phì phò trở lại phòng mình.
Đinh thị rất quyết tâm, giảm hai đĩa thức ăn chay còn một đĩa, như thế hơn nửa tháng, làm Nam San thèm ăn trông thấy Lang nhi tròn vo mắt lóe ánh lục (ánh mắt đói khát), hận không thể tiến lên cắn một phát, từ sau đêm đó, hồ tiên công tử báo ân không xuất hiện nữa.
Đợi khi thời tiết chuyển lạnh, thời gian tuyển tú tới gần, Nam San soi gương, cằm hóp lại, mắt phượng càng hiện rõ, màu da trơn bóng, gương mặt hơi tròn, eo cũng thon lại, ngược lại có thể không trái lương tâm khen mình một câu, một mỹ nhân đẫy đà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!