Phu Quân Thật Tuyệt Sắc - Chương 4: Kinh tài tuyệt diễm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Phu Quân Thật Tuyệt Sắc


Chương 4: Kinh tài tuyệt diễm


Dưới tàng cây hoè cổ thụ cao lớn, Nam San chẳng có hình tượng mà nằm dài trên bàn, cái miệng anh đào nhỏ hồng lẩm bẩm, thịt trên mặt run lên, nhìn nha đầu cũng tròn trịa như mình, bất mãn mà oán giận, ngày còn sớm, cũng mới vừa qua khỏi giờ Mùi, trong bụng nàng trống rỗng, thầm thì thành kêu to.
“Đói quá. Thiên Hỉ, bữa tối khi nào xong?”
Nha đầu bụ bẫm tên là Thiên Hỉ, lớn lên rất là phúc hậu, mặt tròn mắt tròn, mặt chất phác, nghe được tiểu thư nói, nàng lộ ra biểu tình đồng cảm sâu sắc, cũng theo bản năng mà vuốt bụng tròn xoè của mình.
Cách đó không xa một nha đầu không sai biệt tuổi lắm đi tới, quần áo giống Thiên Hỉ như đúc, lại thon thả hơn nhiều, nàng đặt đĩa trong tay lên bàn đá trước mặt nàng, bên trong đựng đầy mười mấy điểm tâm tinh xảo.
Nam San mắt đen sáng ngời, tay bụ bẫm cầm điểm tâm, lấy một cái bỏ vào trong miệng.
“Điểm tâm này mùi vị không tồi.”
“Tam tiểu thư, ngài chậm một chút.”
Nha đầu bên cạnh rót một ly trà, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ờ ờ!” Nam San tốc độ thực mau, không bao lâu sau, một đĩa điểm tâm cũng chỉ còn không, Thiên Hỉ dâng khăn, nàng vỗ vỗ tay, dùng khăn từng bước từng bước mà chà lau đầu ngón tay nhỏ mượt mà.
Nha đầu bưng điểm tâm tên Vạn Phúc, nàng thấy tiểu thư ăn xong, thứ lại đĩa, nhìn phấn y thiếu nữ bên ngoài thướt tha đi tới hành lễ, “Chào biểu tiểu thư.”
Phấn y thiếu nữ tên Chung Khấu Châu, là nữ nhi cô nãi nãi Hầu phủ, nàng nhẹ nhàng ngồi đối diện Nam San, thần sắc rất là mất mát, “Tam biểu muội tự tại thật, còn có thể trốn ở chỗ này thanh nhàn.”
Nam San rót một ly trà cho nàng, “Làm sao vậy? Biểu tỷ, ai lại làm tỷ tức giận? Không phải là cô mẫu lại nhắc mãi cái gì?”
Chung Khấu Châu thở dài, nhìn biểu muội đầy mặt quan tâm, thầm nghĩ đều là mẫu thân nhà mình, vốn dĩ hai mẹ con nàng sống nhờ ở Hầu phủ, nên làm người khiêm tốn, nhưng trời sinh mẹ nàng mọi chuyện hiếu thắng, cái gì cũng phải đua đòi, thấy hôm nay Đại biểu tỷ đi tham gia hội thơ, không nhịn được ghen tị, oán trách mấy cữu cữu không để cô cháu nàng ở trong lòng.
Phụ thân vốn là một cô nhi, do thẩm mẫu trong tộc nuôi lớn, sau khoa cử nhập sĩ lẽ ra nên phụng dưỡng thẩm mẫu, nhưng mẫu thân cùng thẩm mẫu trong tộc bất hòa, phụ thân vừa mất đi, liền mang theo của hồi môn cùng nàng trở về nhà ngoại, bà ngoại ruột đã sớm qua đời, hiện tại Hầu phu nhân là người ngoại tổ cưới sau.
Trong phủ lại là Đại cữu mẫu quản gia, nghe nói thì ra mẫu thân lúc ở khuê trung cùng Đại cữu mẫu không hoà thuận, hiện tại sống nhờ tại đây, còn một mặt mà khoe khoang chơi trội, không thấy rõ thời thế.
Nam San thấy sắc mặt nàng buồn bực, rồi lại muốn nói lại thôi, đã biết là cô mẫu lại làm việc kỳ quặc, không biết hôm nay lại là vì chuyện gì?
“Đại biểu tỷ hôm nay đi tham gia hội thi, muội cũng biết?”
“Hoá ra là việc này, mấy cái thứ thi từ, bọn chúng nhận thức ta, ta không quen biết bọn chúng.” Nam San nói cười rộ lên, “Ta không có bản lĩnh đó, cũng sẽ không đi chịu tội, sao thế? Cô mẫu bởi vì việc này lại không thoải mái?”
“Cũng không phải,” Chung Khấu Châu lại than thở, “Oán trách Đại cữu cữu không thay ta lót đường, lại trách ta không nghiên cứu thật tốt, chẳng có tài nghệ gì.”
Triều đại dân phong cởi mở, địa vị nữ tử khá cao, nữ tử có tài hoa càng được mọi người tôn sùng, tập văn đoạn chữ, ngâm thơ làm thơ đều là một bài học tất yếu cha quý nữ thế gia.
Trong phủ có phu tử ngồi công đường xử án, dạy đều là chút biết chữ học văn, cầm kỳ thi họa tầm thường, các cô nương Hầu phủ đều theo phu tử đi học, Thế tử phu nhân lén mời một nữ tiên sinh, nuôi trong viện mình, đặc biệt dạy dỗ nữ nhi thân sinh của nàng – Đại tiểu thư Nam Cẩn thi từ tài nghệ.
Thế tử phu nhân sinh ra Đại tiểu thư Nam Cẩn, ba tuổi có thể viết, năm tuổi có thể làm thơ, bảy tuổi lấy một bài vịnh liễu danh chấn đế kinh! Được xưng là tài nữ đệ nhất đế kinh!
Vịnh liễu: ngâm thơ về cây liễu
Nghĩ vậy, trên mặt trắng mũm của Nam San hiện ra một tia trào phúng không dễ phát hiện, vịnh liễu?!
Thấy Chung Khấu Châu chán nản cúi đầu, nàng ngây thơ cười, “Cô mẫu muốn nữ nhi biến thành phượng, cũng là hao tổn tâm huyết.”
Dù sao thì mất trượng phu, tuổi già đều ký thác trên người nữ nhi duy nhất, tất nhiên là hy vọng nàng có thể xuất sắc, tương lai gả vào nhà cao cửa rộng, làm mẫu thân tuổi già cũng có chỗ dựa.
Thấy biểu muội luôn luôn không rành thế sự đều một lời nói toạc ra huyền cơ trong đó, Chung Khấu Châu lại thở dài thật mạnh, bưng cái chén nhấp một ngụm.
Xa xa thấy một đại nha đầu dáng người xinh đẹp đoan trang đi tới, dáng vẻ phong lưu, nếu không phải người mặc y phục nha hoàn, không hiểu rõ còn tưởng rằng là tiểu thư nhà giàu nào, nha đầu kia thấy hai người, chỉ gật đầu chào hỏi, thái độ rất là kiêu căng.
Nam San cười cộc lốc hỏi, “Ty Thao tỷ tỷ, chính là Đại tỷ tỷ lại có gì phân phó sao?”
Trong tay Ty Thao cầm một tấm giấy cuốn, ngón tay mảnh khảnh của nàng mở cuộn giấy ra, thành kính mà mở ra trang giấy trước mặt Nam San cùng Chung Khấu Châu, “Đây là thơ Đại tiểu thư làm ở trên hội thơ, Hộ quốc phu nhân rất tán thưởng, thơ này được nhất trí bình chọn là đứng đầu!”
Nói xong, thấy Nam San há hốc miệng, nàng vừa lòng mà nói tiếp, “Đại tiểu thư còn chưa hồi phủ, đang cùng Hộ quốc phu nhân tham thảo thơ từ, đặc biệt sai nô tỳ đi trước một bước, truyền tuyệt cú này về trong phủ, để các vị tiểu thư nghiên đọc.”
Đôi tay Chung Khấu Châu nhận giấy Tuyên Thành, Ty Thao lại nói, “Nếu biểu tiểu thư cũng ở, vậy nô tỳ không cần đi thêm một chuyến, cuốn chép lại này đặt ở đây, hai vị tiểu thư chậm rãi đánh giá, nô tỳ còn phải đi chỗ Tứ tiểu thư, đi trước cáo từ.”
Nam San thò qua đầu đi, thấy trên giấy Tuyên Thành viết nắn nót một bài thơ:
Bất kiến tư mỹ cửu, dương cuồng chân ngã ai!
Thế nhân giai dục sát, ngô ý độc liên tài.
Mẫn tiệp thi thiên thủ, phiêu linh tửu nhất bôi.
Tĩnh sơn độc thư xứ, đầu bạch hảo quy lai.
(Nguyên văn bài Không gặp – Đỗ phủ:
Bất kiến Lý sinh cửu
Dương cuồng chân khả ai
Thế nhân giai dục sát
Ngô ý độc liên tài
Mẫn tiệp thi thiên thủ
Phiêu linh tửu nhất bôi
Khuông sơn độc thư xứ
Đầu bạch hảo qui lai
Dịch thơ:
Lâu rồi không gặp Lý sinh
Giả điên vờ dại, cho mình xót ai
Giết đi là ý người đời
Ngậm ngùi riêng chỉ mình tôi mến tài
Lẹ mau thơ viết ngàn bài
Bây giờ một chén nổi trôi bụi trần
Nơi xưa đọc sách Khuông Sơn
Mái đầu bạc trắng, cố nhân hãy về! )
“Thơ hay!” Chung Khấu Châu nhỏ giọng mà ngâm đọc, “Tam biểu muội, Đại biểu tỷ xác thật cực có tài năng, thơ này không hổ chọn đứng đầu.”
Nam San ngẩn ngơ mà đáp, “Ừm, thơ này cực diệu.”
Thơ của thi thánh Đỗ Phủ, đâu chỉ là diệu, căn bản là là thiên cổ giai cú!
“Danh hiệu tài nữ đệ nhất đế kinh của Đại biểu tỷ danh bất hư truyền,” Chung Khấu Châu làm như nghĩ đến cái gì, lại thở dài, cuốn bài thơ lại, đặt trên tay Nam San, “Ta đã ghi nhớ, trở về mô tả một phần, lại tinh tế nghiên đọc, bản này sẽ để lại cho muội đi.”
“Cám ơn biểu tỷ,” Nam San cười hì hì tiếp nhận, quý phủ có quy định bất thành văn, thơ của Đại tiểu thư Nam Cẩn mỗi lần đều phải đưa đến tiểu thư các phòng, sau khi mọi người phẩm đọc, lại tề tụ Bồng Lai các của Đại tiểu thư, đầu tiên là ngâm nga, tiếp theo chính là nói ra cảm tưởng.
Đây là quy củ Thế tử phu nhân định ra, lấy danh nghĩa tốt đẹp rằng Nam Cẩn thân là một thế hệ tài nữ, thơ từ của nàng tỷ muội mọi người nhất định phải nhớ cho kỹ, chính là có người hỏi, cũng có thể biết ý này, hiểu nội hàm này.
Nam San nhìn theo Chung Khấu Châu rời đi, rũ mi mắt, nhìn giấy Tuyên Thành trong tay, châm biếm một tiếng.
Quả nhiên, buổi tối, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư hồi phủ, Nam San được thông báo tới Bồng Lai các, chờ lúc nàng đến đó, Chung Khấu Châu đã tới rồi, một vị thiếu nữ mặc sa y mỏng ngồi chính giữa.
Thiếu nữ lạnh như băng sương nhìn bích hoạ trên tường, mặt thon môi đỏ, mày liễu thon dài, mắt thanh lãnh, trên tóc đen gài một cây trâm bạch ngọc, giống như bông hoa cao lãnh trên núi tuyết.
Đại nha đầu Bích Ngọc phía sau nàng không vui mà nhìn Nam San một cái, tất cả các tiểu thư đều tới rồi, Tam tiểu thư tới nhất muộn, nhưng nhìn bộ dáng bụ bẫm của Tam tiểu thư, tựa hồ còn thở phì phò, nghĩ lại tưởng tượng Nhị phòng ở xa xôi nhất, cũng không nói cái gì.
“Bắt đầu đi.”
Thanh âm lãnh đạm của Nam Cẩn vang lên, Nhị tiểu thư Nam Anh ngồi ở ngay dưới vội vàng đứng lên, đôi tay nắm góc áo, đọc thơ không kém lưu loát từng chữ, sau khi đọc xong, cúi đầu xuống.
“Không tồi, thấy dụng tâm, ngồi xuống đi.”
Nam Anh là thứ xuất Đại phòng, ngày thường không dám nói một câu dư thừa, nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ, chỗ ống tay áo có chút ngắn, nàng nghe thấy đích tỷ nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới dám ngồi xuống.
Kế tiếp đó là Nam San, nàng khuôn mặt tròn đứng lên, giọng điệu đều đều mà đọc thơ xong, Nam Cẩn ghế trên mày hơi hơi nhăn lại, nhìn thần sắc mờ mịt của nàng, trong lòng biết lấy đức hạnh Tam muội muội, có thể thuộc được đã không tồi, giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Ngay sau đó là đích Tứ tiểu thư Tam phòng Nam Uyển, Tam phòng cũng là con vợ cả, Nam Uyển tự nhiên phải hào phóng rất nhiều, nàng lớn lên rất là xinh đẹp, dịu dàng.
Trên chiếc váy vàng tám khổ thêu nhánh hoa trắng nhạt, eo nhỏ thắt dây lưng trắng nõn, càng có vẻ đầy một nắm tay.
Nàng tròn giọng đọc thơ, trầm bổng du dương, đầy nhịp điệu, mang theo đầy đủ tình cảm, mặc cho ai nghe xong đều sẽ khen cô nương này không chỉ có giọng nói hay, còn là kiều nhân như nước.
Đến lượt Chung Khấu Châu, tất nhiên là nhẹ nhàng qua cửa, kế tiếp đó là giám định và thưởng thức.
“Đại tỷ tỷ, thơ này thật sự là người trước, kẻ sau không ai bằng, càng đọc càng làm người ta cảm giác thâm sâu, tri kỷ khó cầu, Tứ muội có một câu hỏi, nhớ rõ năm trước trong một bài khác của Đại tỷ tỷ, từng nhắc tới một vị mỹ nương, không biết cùng vị tử mỹ trong thơ này có phải một người?”
Nói, Nam Uyển rút một tờ giấy khác ra, thơ bên trên là:
Mỹ nương hữu giai cú, vãng vãng tự âm khanh.
Dư diệc đông mông khách, liên quân như tri kỷ.
Túy ngọa bách hoa tùng, huề thủ nhật đồng hành.
Canh tưởng u kỳ xử, hoàn tầm tĩnh sơn cốc
“Đúng vậy, xem ra Tứ muội muội biết rõ tinh túy trong thơ từ, hai bài thơ xác thật cùng chỉ một người không sai, đúng là một vị nữ tử họ Đỗ.”
Trên khuôn mặt lãnh diễm của Nam Cẩn hiện ra khao khát, “Thơ này là ta cảm xúc ngẫu nhiên mà làm ra, ước chừng là một vị công tử họ Lý tưởng niệm thê tử vừa là thầy vừa là bạn, ta nghe thấy, thương nỗi si tình, viết xuống bài thơ này! Năm trước gặp mặt, chính là lúc Lý sinh cùng Đỗ thị tình đầu ý hợp, nhất thời cảm nhớ, vì vậy có bài trước.”
“Thì ra là thế!” Hốc mắt Nam Uyển có chút ướt át, “Đại tỷ tỷ nhạy cảm mà có tài, tốt bụng giàu tình thương, có thể từ điều nhỏ nhặt nói ra chân tình nhân gian, thật là làm muội muội lòng sinh kính ngưỡng.”
Mặt Nam San càng thêm đờ đẫn, nhìn ngu luôn, nhìn Nam Uyển dùng khăn lau nước mắt, cúi đầu, nếu Đỗ Phủ cũng có thể xuyên qua, tất sẽ ngay lập tức cho ngươi một cái tát.
Ngươi sao chép thì sao chép, sửa thơ thì thôi đi, vốn là thơ Đỗ Phủ người ta viết cho Lý Bạch, ngươi đổi thành Lý Bạch viết cho Đỗ Phủ cũng được thôi, nhưng lại nói một đại nam nhân người ta thành nữ tử nũng nịu, nam nhân nào có thể nhẫn?
Mỹ nương?
Chữ ‘tử mỹ’ của Đỗ Phủ, ngươi gọi người ta mỹ nương!
Hắn có thể nửa đêm sờ lên cửa Bồng Lai các hay không!
Thiếu nữ ghế trên nhìn xuống các nàng, thần sắc càng thêm ngạo nghễ, “Nói chung thi từ của mọi người, không khỏi liên kết giữa xưa và nay, biết thời sự, hiểu thiên hạ mới có thể làm ra một kiệt tác truyền đời, mong rằng các vị muội muội dùng lịch sử làm gương, con người ngày trước làm mẫu, đọc sách nhiều hơn, không vì thành danh, cũng vì tri lý!”
“Dạ, ghi nhớ Đại tỷ tỷ dạy bảo.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN