Phu Quân Thật Tuyệt Sắc - Chương 5: Lạnh lẽo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Phu Quân Thật Tuyệt Sắc


Chương 5: Lạnh lẽo


Sau khi rời Bồng Lai các, Nam San mới ra nửa cửa viện thì quay đầu, thấy phía cuối ba chữ viền vàng đế bạc phía trên phát ra ánh sáng lạnh, Bồng Lai Bồng Lai, ở nơi nàng sống trước kia, trên Bồng Lai Đảo trong truyền thuyết có tiên nhân, tiên nhân ở trong lầu các, Nam Cẩn đây là ví mình như tiên tử.
“Tên viện của Đại biểu tỷ thật hay, lúc mới gặp ta mọi cách cân nhắc khó hiểu ý này, sau nghe Đại biểu tỷ nói ra, hoá ra Bồng Lai là một tòa tiên sơn, Đại biểu tỷ học thức uyên bác, khiến ta chờ theo không kịp.”
Chung Khấu Châu cảm thán một câu, đứng ở phía sau Nam San, Nam San quay đầu lại cười với nàng rồi kéo tay nàng, cùng trở về, chỗ hai người ở gần, đều ở phía Tây phủ, đầu hạ gió vẫn có chút lạnh, hai biểu tỷ muội sát gần nhau, Vạn Phúc đi trước đốt đèn lồng.
Chậm rãi càng đi càng xa, đèn lồng bị gió thổi đong đưa trái phải, gió lạnh xuyên thấu qua y phục mỏng manh, mang theo hơi ẩm, vừa lạnh vừa giá, hai người càng thêm dựa gần.
“Tam biểu muội, trên người của muội thật ấm áp.”
“Ha ha,” Nam San cười rộ lên, “Trên người ta nhiều thịt, đương nhiên rắn chắc, tự nhiên ấm áp, hiện tại biết chỗ tốt của người béo rồi chứ?”
“Ừ!” Chung Khấu Châu cũng cười rộ lên, nắm tay nàng chặt hơn, “Nhưng ấm áp thì ấm áp, người đương thời lấy gầy là mỹ, Tam biểu muội vẫn phải thêm khắc chế chút ẩm thực.”
Nam San cười, nàng vốn tham ăn, kiếp trước cũng là như thế, nhưng lại không mập, kiếp này nàng còn có một phụ thân càng tham ăn, lòng tràn đầy dung túng nàng, đó là muốn khắc chế cũng không khắc chế được, nhìn dáng người phụ thân, sợ là mập di truyền, bộ dáng này khó gầy xuống.
Chung Khấu Châu thả chậm bước chân, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng, “Tam biểu muội, muội có từng nghe nói chuyện Tưởng gia?”
Thấy dáng vẻ không rõ của Tam biểu muội, Chung Khấu Châu hạ thấp giọng hơn nữa, “Tưởng gia tàn bại, mấy ngày trước đây không phải còn đồn đãi nói trong phủ chỉ hứa gả đích nữ cho Tưởng gia, vẫn chưa chỉ tên nói họ, Đại cữu mẫu rõ ràng muốn từ chối hôn sự, lại sợ hỏng thanh danh Đại tỷ tỷ, đang nghĩ cách làm việc này vẹn toàn.”
“Vẹn toàn?”
“Ừ, ta nghe nói lúc trước khi đính thân, xác thật chỉ nói đích nữ, khi đó Hầu phủ chỉ có Đại biểu tỷ sinh ra, mọi người cũng đều nghĩ là Đại biểu tỷ, nhưng hiện tại đích nữ trong phủ không chỉ có một vị.”
Nam San đờ đẫn nhìn nàng ấy, Ngụy thị đây là muốn nữ nhi mình bấu víu chức cao khác, Tưởng gia thì tìm người tống cổ, còn không phải là chuyện treo đầu dê bán thịt chó.
Chung Khấu Châu thấy nàng đờ đẫn, tựa như còn chưa hiểu, thở dài, “Nhị cữu cữu tuy là thứ xuất, nhưng Tam biểu muội cũng coi như đích nữ.”
Nàng tính là đích nữ gì, luận thân phận sợ là còn kém hơn thứ nữ thế gia tương đương?
Sau khi chia tay ở lối rẽ, Nam San mang theo nha đầu trở về, trong đầu nghĩ lời biểu tỷ, lại nghĩ nam tử ngày ấy gặp qua, một mảnh lộn xộn, cách đó không xa, một bóng đen lén lút hoạt động, thân thể bóng đen khổng lồ, đi rất chậm.
Lòng nàng ấm áp.
“Cha!”
“San Nhi!”
Đúng là tiếng phụ thân nàng.
“Cha, cha ra đây làm gì?” Nam San trong lòng hưởng thụ, ngoài miệng lại nhỏ giọng oán giận, chạy lên kéo cánh tay mập của cha nàng.
Nam Nhị Gia thấy bộ dáng nữ nhi tri kỷ, mừng đến thấy răng không thấy mắt, “Nghe nha đầu nói buổi tối con không ăn không nhiều lắm, vi phụ lo lắng con bị đói, đi, còn để lại canh cho con.”
Nam San lắc cánh tay hắn, mặt mũi trang đầy ngây thơ, “Vẫn là cha tốt nhất.”
“Ha ha,” Nam Nhị Gia cười sang sảng, “Khuê nữ ngốc, cha không tốt thì ai tốt?”
Giữ lại đèn nhà bếp, Nam San há miệng uống canh gà, Nam Hồng Tuấn vẻ mặt từ ái nhìn nữ nhi, mắt híp lại, chờ nữ nhi uống xong mới tống nàng về phòng.
Hôm sau hai mẹ con xuống dưới bếp, Nam San liếc mắt một cái thấy mẻ ngó sen mới trên bàn, tựa như sáng sớm mới vừa hái, mọng nước, trông đã biết ăn nhất định giòn tươi vô cùng.
Trong lòng biết hẳn là buổi sáng Đại cữu cữu bảo người đưa tới, nghe nói bọn họ gần đây dầu mỡ không ngon, Đinh đại cữu lại đưa tới nửa miếng thịt, nàng vui mừng, cũng không phân phó hạ nhân, tự mình tìm giỏ tre, đựng một nửa ngó sen, mặt trên đắp khăn vải.
Đinh thị thấy động tác của nữ nhi, vui mừng khen ngợi, “Vẫn là San Nhi thận trọng, mấy rau dưa tươi mới này tổ mẫu con nhất định yêu thích!”
Nam San cười ngây thơ, treo giỏ tre trên cánh tay, “Nương, con đi đưa cho tổ mẫu nhé?”
Đinh thị xoa mặt mũm mĩm của nữ nhi, trong mắt đầy vui mừng, “Đi đi, nhớ về ăn trưa, có thịt yến con thích nhất đấy, mẫu thân tự xuống bếp làm cho con.”
“Vâng ạ!”
Nam San chạy xa, vừa chạy vừa vẫy tay với mẫu thân, nàng một thân váy áo xanh nhạt, lộ ra gương mặt tròn trắng noãn càng thêm trắng hồng, thân thể mập mạp đi đường ngược lại rất linh hoạt, đón ánh mặt trời buổi sớm, mặt mũi tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Một đường đi đến Thanh Huy viện, tổ mẫu trong viện nàng là phu nhân Đức Dũng hầu cưới sau này – Lư thị, khi Hầu phu nhân trước qua đời, ba nam một nữ của Hầu phủ đã trưởng thành, sau khi Lư thị vào cửa không biết nguyên do vì sao, không lâu liền ẩn cư Phật đường, dưới gối không một nam nửa nữ.
Trên đường vừa lúc đụng mặt Tứ tiểu thư Nam Uyển, một thân váy áo hồng nhạt, xinh đẹp động lòng người, cũng xách giỏ thu thập cánh hoa, Nam San cười hì hì chào hỏi, “Tứ muội muội, ngươi hái hoa hả?”
Nam Uyển mềm mại ngắt một đóa hoa nhài, mí mắt chưa nâng, “Hoa mang theo sương sớm, làm trà hoa thích hợp nhất.”
“Tứ muội muội thật có nhã hứng.”
Đối phương tựa như chướng mắt bộ dáng Nam San, lạnh mặt cùng nha đầu đi đến một đầu khác hoa viên, Nam San nâng mi cười cười, không để bụng, xốc giỏ tre lên, đi đến Thanh Huy viện.
“Hừ, đồ ngốc chỉ biết ăn, lấy lòng người khác cũng không nhìn xem thân phận!” Nam Uyển nhếch miệng, nhìn hướng nàng chạy tới, cả phủ ai để Thanh Huy đường kia vào mắt, cũng chỉ có nữ nhân ngốc Nam San, nóng lòng tiến lên lấy lòng.
Lời nói ẩn ẩn theo gió truyền tới trong tai Nam San, nàng khép mi cười, lấy lòng? Thật đúng là không phải, Lư thị vô tử lại vô nữ, ở trong Hầu phủ như tồn tại vô hình, không được sủng lại không có quyền, xuất thân nhà mẹ đẻ cũng không cao, cũng chỉ là muội muội tri phủ Cẩm Châu, người như vậy lấy lòng có tác dụng gì?
Có điều trong lòng nàng thương hại, thấy Lư thị một mình thật đáng thương, thường xuyên đi tiếp đón, năm rộng tháng dài, hai người ngược lại giao tình thâm hậu, ngoại nhân nhìn là tình tổ tôn, nhưng chính nàng thấy, tuổi tác Lư thị và nàng kiếp trước không kém bao nhiêu, nói là khuê hữu cũng đúng.
Trong lúc suy tư, Thanh Huy viện đã đến, Thanh ma ma thấy nàng thì cười rộ lên, “Tam tiểu thư, mau tiến vào.”
Một mặt hô lớn vào bên trong, “Lão phu nhân, Tam tiểu thư tới.”
Nam San đưa giỏ tre cho Thanh ma ma, đối phương mở khăn vải, kinh hỉ nói, “Ngó sen tươi thế này? Đây chính là đồ hiếm lạ, cũng chính là Tam tiểu thư có tâm, có đồ ăn ngon đều nhớ tới lão phu nhân.”
Một phụ nhân áo xám bước ra từ bức rèm trong phòng, ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt bình tĩnh, tư sắc trung bình, tóc sơ hết lên, cắm một cái trâm gỗ đào, không có vật khác, nhìn thấy nàng, trong mắt tối tăm ngày xưa xẹt qua nhàn nhạt vui sướng.
“San Nhi tới, mau tới chỗ tổ mẫu.”
“Tổ mẫu, đã nhiều ngày ngài ho khan đỡ chút nào chưa?”
Nam San ngoan ngoãn ngồi dưới tay nàng, đôi tay trắng nõn không tự giác bóp chân giúp nàng, ngước mặt lên đối mặt với nàng, bởi vì nhiều năm quỳ bái lễ Phật, chứng bệnh thấp khớp của Lư thị rất nghiêm trọng.
Lư thị tràn đầy từ ái nhìn nàng, vuốt tóc nàng, “Đã đỡ rồi, cũng nhờ San Nhi của chúng ta còn nhớ bệnh của lão bà tử này.”
“Vậy tổ mẫu phải mau khỏi, để San Nhi đỡ nhọc lòng.”
Giọng nói non nớt giòn tan khiến lòng người nghe mềm mại, ấm áp trong mắt Lư thị càng tăng lên, nhẹ giọng đáp, “Được, theo San Tỷ Nhi chúng ta.”
Nam San đưa kinh thư trên bàn cho Lư thị, dựa vào bên cạnh nàng, nghe Lư thị bình tĩnh tụng kinh thư, thanh âm như trấn an nhân tâm chậm rãi vang bên tai, phảng phất thời gian dừng lại vào giờ phút này, nàng chậm rãi ngủ mất.
Thanh ma ma và Lư thị nhìn nhau cười, nhẹ nhàng đắp một cái áo choàng lên người nàng, Nam San vô ý thức rụt cổ, miệng nhỏ mềm mại mấp mái, ngủ sâu hơn.
“Tam tiểu thư là người tốt, lương thiện hồn nhiên, chỉ tiếc xuất thân không tốt, nghe nói vị kia chủ viện muốn đánh chủ ý tới trên đầu Nhị phòng? Hôn sự của Tưởng gia sợ là có biến.”
Lư thị hừ lạnh một tiếng, “Hừ, Ngụy thị quả nhiên chẳng được cái tích sự gì, cũng chỉ là cô nương nô tài sinh ra, bá tước dính phong quang Hộ Quốc phu nhân, còn coi mình là quý nữ thế gia chân chính, tướng ăn khó coi không nói, hoàn toàn không biết che lấp.”
Nói rồi nhìn Nam San ngủ ngon lành, ánh mắt mềm nhũn, “Năm đó lúc đính thân với Tưởng gia, ta đã ở đây, Ngụy thị muốn thay mận đổi đào, tất qua cửa của ta đã, cũng phải xem lão bà tử ta có đồng ý hay không!”
“Tiểu thư, người đừng cả ngày lão bà tử, lão bà tử, người cũng chỉ mới ba mươi sáu tuổi, nơi nào là lão bà tử?”
Ánh mắt Lư thị âm u dần, chiều hôm trong mắt càng tăng lên, thở dài, “Thanh nương, không phải diện mạo, là tâm lão, tâm ta đã từ từ già đi.”
Hốc mắt Thanh ma ma đỏ lên, “Tiểu thư, ngẫm lại San Tỷ Nhi, San Tỷ Nhi hiếu thuận như thế, vì nàng, người cũng không thể ý chí tinh thần sa sút được.”
Lư thị nhìn cô nương mập đang mơ đẹp, đôi tay vỗ về mái tóc đen của nàng, cúi đầu không nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN