Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại - Chương 103
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại


Chương 103


Giao thừa.

Buổi chiều khi trời còn chưa tối Diệu Diệu đã bận rộn đến bù đầu.

Cô thay một thân quần áo mới, vốn là đồ làm riêng để đi chơi tết nhưng Diệu Diệu không chờ đến năm mới được nên đã lấy ra mặc trước.

Diệu Diệu giơ cao hai tay để tỷ tỷ xinh đẹp giúp mình mặc xiêm y, sau đó xoay xoay mấy vòng, làn váy giống như cánh hoa bay bay lên, cô ngồi trước bàn trang điểm, chân nhỏ ở dưới đung đung đưa đưa, ngắm nhìn bản thân đang được búi tóc trước gương đồng.

Diệu Diệu chỉ huy: “Muội muốn đeo cái kia, thái tử ca ca có tặng cho muội một cây trâm hoa.”

Nha hoàn cười tủm tỉm chạy đi lấy.

Diệu Diệu nhìn phải nhìn trái, cảm thấy rất hài lòng. Cô lúc trước đã đồng ý với thái tử ca ca sẽ đi chơi cùng huynh ấy cho nên hôm nay sẽ đi theo phụ thân cùng tiến cung dự tiệc, hoàng thượng cũng đã đồng ý.

Đêm qua trước khi chia tay ở trong mộng, đã hứa với nhau hôm nay sẽ gặp lại ở trong cung, Diệu Diệu vừa ngủ dậy đã mở to mắt đầy mong đợi.

Cô thay bộ đồ mới, lại được lão phu nhân kéo đến bên người tận tâm chỉ bảo các quy củ lễ nghi khi tiến cung, thấy sắc trời không còn sớm, ánh nắng dưới mái hiên đã biến thành màu da cam ánh hồng, Diệu Diệu sốt ruột dậm chân, liên tục quay đầu ra bên ngoài: “Nãi nãi, cháu nhớ rồi mà, nếu còn không xuất phát thì sẽ muộn đấy!”

Lão phu nhân đành phải để cô chạy ra ngoài.

Diệu Diệu vội vội vàng vàng chạy đi, xe ngựa sớm đã chờ ở cửa, Nguyên Định Dã mặc triều phục ngồi trên xe ngựa, thấy thế bèn bế cô lên. Diệu Diệu vừa ngồi chắc, liền nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu bên ngoài.

Diệu Diệu vội vàng vén màn xe, Đại Hoàng ngậm một gói đồ nhỏ vội vàng chạy tới.

“Ai nha! Ta thế nào mà lại quên chứ!” Diệu Diệu lập tức nhảy xuống xe, cầm lấy gói đồ từ miệng Đại Hoàng sau đó thân thiết ôm lấy đầu nó mà xoa xoa rồi mới ôm gói đồ nhỏ về trên xe ngựa.

Ngồi trên xe ngựa vẫy tay: “Đại Hoàng, ngươi phải ở nhà chờ ta về đấy!”

“Gâu!” “Gâu!” “Gâu!”

Chó trong nhà liên tục kêu.

Diệu Diệu bây giờ đã không còn như trước, cho dù không có Đại Hoàng bên cạnh thì tiến cung cũng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi.

Nguyên Định Dã hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Là quà con muốn tặng thái tử ca ca.” Diệu Diệu rung đùi đắc ý.

Nguyên Định Dã liếc mắt một cái, thấy trên đầu cô cài một cây trâm hoa rất đáng yêu, nhuỵ ho4 vàng theo nhịp điệu mà lắc lắc va chạm vào nhau, đây là quà mà mấy ngày trước đây thái tử đưa tới.

Hắn hỏi: “Con lấy đâu ra tiền chứ?”

Diệu Diệu hiện tại là một kẻ nghèo kiết xác, đừng nói là tiền tiêu vặt hàng tháng, ngay cả tiền lì xì cũng chỉ được cầm trong tay một lúc rồi phải đưa lại cho phụ thân. Túi tiền trống rỗng, một văn tiền cũng không có.

Diệu Diệu vỗ vỗ gói đồ nhỏ, vui vẻ nói: “Không phải, là quà nhị đương gia và Trì đại ca tặng con.”

Năm ngoái, nhóm sơn phỉ và Trì Ngọc có cho người đưa vài xe quà tới, Diệu Diệu đương nhiên chưa từng quên bọn họ, sớm đã nhờ phụ thân gửi quà cho bọn hắn. Nhóm sơn phỉ sống ở tận biên quan, Trì Ngọc thì không biết đang vi vu ở tận đâu, đồ đưa tới đều là những thứ mới lạ, Diệu Diệu mở ra ngạc nhiên không thôi, xem xong thì nhớ tới Tuyên Trác trong cung.

Cô nghĩ thầm: Thái tử ca ca ngay cả hoàng cung cũng không được ra, ở trong kinh thành nhiều năm như vậy, chắc chắn mấy thứ mới lạ bên ngoài này là chưa từng thấy!

Diệu Diệu cố gắng giữ kín mấy ngày, ở trong mộng cũng không nói ra, muốn để dành cho cậu một kinh hỉ.

Xe ngựa chậm rãi chạy vào tuyến đường chính của kinh thành. Ngày tết, khắp các con phố đều treo đầy đèn lồng đỏ, người tới người lui tới trên mặt tràn đầy niềm vui, các em bé cầm kẹo hồ lô cười đùa chạy khắp nơi, Diệu Diệu vén màn xe, vui vẻ ngắm cảnh tượng nhộn nhịp bên ngoài.

Đến cửa cung, xe ngựa dừng lại, Diệu Diệu theo phụ thân đi xuống, thấy có rất nhiều gương mặt xa lạ, nhất thời có chút ngại ngùng, níu chặt lấy góc áo phụ thân trốn ra phía sau, chỉ dám ló nửa cái đầu ra, hai mắt tròn tròn tò mò mà quan sát bốn phía.

Cô không biết những người này nhưng các đồng liêu của Nguyên Định Dã lại nhận ra cô.

“Đây là thiên kim của Nguyên tướng quân sao?”

“Đã sớm nghe tiểu tử trong nhà kể, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, khác xa so với tưởng tượng của ta.”

“Ha ha, hôm nay tiểu nha đầu cháu có cưỡi chó tới không?”

Nguyên Định Dã vươn tay ra sau, sờ sờ đầu tiểu cô nương, Diệu Diệu thấy thẹn thùng, bề ngoài thoạt nhìn lại nhu thuận đáng yêu, đúng là không giống lời đồn nữ nhi đại tướng quân cưỡi chó.

Mọi người ở cửa cung hàn huyên một lúc, trời dần dần tối, các cung nhân bắt đầu đốt đèn lồng, ánh lửa trong đèn hồng hồng đỏ đỏ hoà với màu son của tường như tạo nên một bức tranh lửa tuyệt đẹp dẫn các quan viên vào trong cung.

Trong cung đã dọn xong bàn ghế, Nguyên Định Dã được thánh sủng, chỗ ngồi đương nhiên được ở trên, Diệu Diệu đi theo phụ thân ngồi xuống. Cô nhớ kỹ lễ nghi mà lão phu nhân căn dặn, lưng phải thẳng, chân nhỏ không được đạp lung tung mà phải ngồi im.

Diệu Diệu nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, thái tử ca ca khi nào thì đến ạ?”

Nguyên Định Dã xoa xoa đầu cô: “Còn sớm lắm.”

Lúc các quan viên đều đến đông đủ, mỗi bàn đều đã có người ngồi, bên trong yến tiệc dần náo nhiệt hơn, các tiếng cười cười nói nói ồn ào vang bên tai Diệu Diệu, may mà nó che đi được tiếng bụng cô đang sôi sùng sục.

Vì tiến cung sẽ được ăn rất nhiều nên Diệu Diệu không ăn điểm tâm, bữa trưa cũng ăn ít đi một chút, lúc này bụng đói kêu vang, lúc cô sờ sờ bụng, Nguyên Định Dã bèn cầm lấy một miếng bánh điểm tâm trên bàn lên.

Diệu Diệu nghiêm túc cự tuyệt: “Không được, phụ thân, bây giờ mà ăn thì lát nữa sẽ ăn không vô.”

Nguyên Định Dã bật cười: “Trong cung có thứ gì ngon mà con chưa ăn sao?”

Chưa nói đến trong nhà có ngự trù của hoàng cung, tiểu cô nương còn thường xuyên tiến cung chơi với thái tử nên được nếm đủ các loại món ngon trong cung, cho dù có cái nào chưa ăn thì ở trong mộng cũng đã được nếm mùi vị.

Không biết đợi bao lâu, lúc Diệu Diệu tỉnh ngủ thì đã dựa vào lòng phụ thân, ch4y nước miếng mà kể cho hắn nghe các món mỹ vị trong mộng.

“Nhưng cái này khác mà.” Diệu Diệu ánh mắt sáng lấp lánh, phấn khích nói: “Đây chính là tiệc mừng năm mới!”

Vừa đến mừng năm mới, mấy thứ tốt mà ngày thường không nỡ dùng đều lấy ra hết!

Diệu Diệu lúc trưa chỉ ăn một cái đùi gà nướng. Đầu bếp trong nhà làm món ăn vô cùng ngon, trước khi nướng còn ướp muối, quết mật ong lên thân, sau khi nướng xong sẽ có một lớp da vàng óng ánh, mùi vị mặn mặn ngọt ngọt.

Trong hoàng cung có rất nhiều đầu bếp, không biết hôm nay Diệu Diệu sẽ được ăn những món mới lạ gì!

Nguyên Định Dã bảo cứ ăn đi nhưng thấy cô kiên trì, cuối cùng đành thôi.

Cũng may hoàng đế rất nhanh đã đến, Tuyên Trác đi theo sau hoàng đế, từ xa đã nháy nháy mắt với Diệu Diệu một cái, Diệu Diệu lập tức ngồi thẳng, vui vẻ nhìn cậu cười cười, gật gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Mọi người đến đông đủ, cung nhân mới bắt đầu mang đồ ăn lên.

Mỗi một món ăn đều được ngự trù tỉ mỉ chế biến, phía trên còn đậy vung lại, Diệu Diệu hít sâu một hơi, trong bụng lại sôi ùng ục, tỷ tỷ xinh đẹp mang đồ ăn nghe thấy còn quay ra nhìn cô một cái, Diệu Diệu khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng mà che bụng lại. Cô nhớ kỹ lời lão phu nhân dặn dò, không dám lộn xộn, trước nhìn sang phụ thân, thấy Nguyên Định Dã động chiếc đũa, mới dám động.

Diệu Diệu đói bụng, đồ ăn vốn đã ngon nay càng thêm mỹ vị, lập tức quên luôn Tuyên Trác, ăn cũng không ngẩng đầu lên, hoàng hậu ngồi trên gọi vài tiếng cũng không nghe thấy.

Nguyên Định Dã đành phải bất đắc dĩ gạt đĩa ăn của cô sang một bên.

Diệu Diệu ăn đến hai má căng phồng, ánh mắt theo bản năng mà ngước lên, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Khuôn mặt nhỏ ngẩn ra, rất nhanh lại cúi xuống.

Hoàng đế cười ha ha: “Nguyên ái khanh, ngươi trước khi ra ngoài bỏ đói nữ nhi sao?”

Hoàng hậu cũng che môi cười nói: “Diệu Diệu, đến chỗ bản cung này.”

Diệu Diệu còn chưa lấy lại tinh thần, bị phụ thân vỗ vỗ, theo bản năng mà đứng lên, từ xa xa nhìn thấy hoàng hậu vẫy tay với mình, lúc này mới ngẩng cao đầu, lon ton chạy qua. Chưa chạy hai bước thì chợt nhớ tới lão phu nhân dặn dò, bèn cố gắng nhịn xuống.

Diệu Diệu quy củ hành lễ, lập tức bị hoàng hậu kéo vào ngồi bên người. Cô vừa quay đầu là có thể nhìn thấy thái tử ca ca.

Tuyên Trác ngồi bàn dưới nhìn cô cười cười, Diệu Diệu mở to hai mắt, cũng lặng lẽ vươn tay ra. Bàn to cùng với ống tay áo rộng che mất nhưng loáng thoáng thấy có thứ gì đó dưới tay áo Diệu Diệu.

Diệu Diệu cúi đầu nhìn xuống, trong lòng bàn tay là một con chó nhỏ được chạm khắc từ ngọc quý vô cùng tinh xảo đáng yêu, đây là đồ Tuyên Trác đặt riêng làm cho cô. Diệu Diệu kinh hỉ mà “Oa” một tiếng.

Cô vui sướng nói: “Thái tử ca ca, muội cũng có quà cho huynh.”

Chỉ là gói đồ nhỏ kia đang ở chỗ phụ thân, lúc này không có cách nào đưa cho cậu.

Hoàng đế nghe được, thích thú hỏi: “Vậy trẫm có quà gì không?”

Diệu Diệu quay đầu, thấm thía nói: “Hoàng thượng, ngài là người lớn, chẳng lẽ lại muốn được tặng đồ chơi giống thái tử ca ca.”

Hoàng đế: “…”

Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, cố gắng giấu đi ý cười.

Thấy tiểu cô nương nói nghiêm túc, thôi bỏ đi, năm mới tết đến, ông hít một hơi, không tính toán mấy cái này.

Yến tiệc ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt, Diệu Diệu ăn đến no căng bụng, vui vẻ ngồi xem vũ cơ nhảy múa ở dưới, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng lắc lắc nhẹ nhẹ theo nhịp điệu tiếng đàn du dương của các nhạc công, đôi chân cũng không chịu an phận, đôi giày thêu cá vàng nhỏ vung vung vẩy vẩy giữa không trung.

Tuyên Trác nhỏ giọng nói: “Diệu Diệu, muội có muốn đi suối nước nóng không?”

Đôi giày cá vàng nhỏ lập tức dừng lại.

Diệu Diệu vểnh tai: “Suối nước nóng gì cơ?”

“Thôn trang ngoài thành có suối nước nóng, mẫu hậu dự tính mấy ngày nữa sẽ đến đó. Diệu Diệu, muội có muốn đi không?” Tuyên Trác nói: “Chúng ta chơi cùng nhau mà, nếu muội không muốn đi thì ta sẽ ở lại kinh thành với muội.”

Diệu Diệu quả thực động lòng.

Các đồng học trong trường đều có thôm trang, chỉ Diệu Diệu là không có. Lão phu nhân từng nói muốn dẫn cô đi chơi, nhưng Nguyên Định Dã lại bận rộn nhiều việc, Diệu Diệu không muốn phụ thân ở nhà một mình.

Lúc này bèn quay đầu, quả nhiên hỏi: “Thế còn phụ thân muội?”

Tuyên Trác biết trước suy nghĩ của cô, nói: “Phụ hoàng cũng đi cùng chúng ta, Nguyên tướng quân đương nhiên phải đi theo bảo hộ an nguy của phụ hoàng rồi.”

Diệu Diệu ánh mắt lập tức sáng bừng lên!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN