Tiếng chuông báo đến giao thừa vang lên, bách quan chuyển đến thành lâu, cùng nhau ngắm pháo hoa rực rỡ cả bầu trời đêm, Diệu Diệu dựa vào lòng phụ thân, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt. Ánh lửa bừng lên, xán lạn vô cùng, mọi người trong kinh thành đều đứng đầy đường, dân chúng đốt đèn lồng, giơ cây đuốc, hoan hô nhảy múa đón năm mới đến. Phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nơi trong kinh thành đèn đuốc sáng trưng, xa xa đến chân trời là biển khơi bao la tĩnh lặng, tứ hải thái bình.
Pháo hoa bắn suốt nửa canh giờ mới dừng lại, ánh lửa bập bùng loé lên rực rỡ rồi dần ngừng, chỉ còn lại mấy ngọn đèn nhỏ trên thành lâu. Mọi người ý vui còn chưa hết, cùng nhau quay ra chúc mừng năm mới.
Xem xong pháo hoa, Diệu Diệu cuối cùng cũng không nhịn được mà ngáp một cái.
Cô xoa xoa mắt, hai mắt lập tức long lanh ánh nước. Cô thuận theo mà dựa vào lòng phụ thân, cái đầu nhỏ ghé vào bờ vai to rộng, một chút rồi một chút, mí mắt khép lại, chìm vào giấc ngủ.
Cũng may sau đó cũng không còn hoạt động gì khác, ngắm pháo hoa xong, yến tiệc kết thúc, bách quan dần trở về nhà. Diệu Diệu cố gắng gượng dậy vẫy tay tạm biệt Tuyên Trác, vừa lên xe ngựa, cái đầu nhỏ lập tức ngã vào lòng phụ thân.
Nguyên Định Dã dở khóc dở cười.
Hắn dặn dò xa phu giảm tốc độ lại, nhẹ nhàng ôm nữ nhi về nhà, một đường không dám phát ra tiếng động gì, trực tiếp ôm Diệu Diệu vào phòng. Lúc hắn vừa đặt Diệu Diệu xuống, Diệu Diệu lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Hai mắt còn chưa mở ra, theo bản năng nắm lấy ống tay áo phụ thân, nói nhỏ: “Phụ thân, suối nước nóng…”
Rồi sau đó hai mắt nhắm chặt lại, chìm vào mộng đẹp.
Nguyên Định Dã mỉm cười, đắp chăn cho cô xong, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Hôm sau, khi Diệu Diệu tỉnh lại, tất cả đều đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.
Lão phu nhân cho người ta dọn dẹp hành lý, vừa nhìn thấy Diệu Diệu, bèn lấy ra một cái hà bao nhỏ vẫy vẫy với cô. Lão phu nhân cười nói: “Nhớ cất kĩ đi đấy, đừng để phụ thân biết.”
Diệu Diệu mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ, nhìn lên lão phu nhân một lúc rồi vội vàng giấu vào trong người. Cách lớp xiêm y mà vỗ vỗ, đây là bí mật nhỏ giữa cô và nãi nãi.
Dọn dẹp xong không những có Nguyên Định Dã cùng Diệu Diệu, còn có cả Đại Hoàng và Đại Mực. Lão phu nhân nói: “Hoàng thượng yêu thương cháu, biết trong nhà hay chơi thân với mấy chú chó nên đã chấp thuận cho Đại Hoàng và Đại Mực được đi theo.”
Diệu Diệu càng thêm cao hứng.
Cô dắt lấy hai chú chó, Đại Hoàng và Đại Mực uy vũ đứng hai bên người, Diệu Diệu đưa tay xoa đầu chúng.
Thôn trang kia cách kinh thành một đoạn khá xa, Diệu Diệu từ sáng sớm đã chào tạm biệt gia gia và nãi nãi, cái mông nhỏ ngồi lâu đến tê rần, ngồi mãi đến tận khi hoàng hôn. Nguyên Định Dã đi bên cạnh hoàng đế, có chuyện đi săn hồi trước nên đã mang theo rất nhiều người trông chừng, chỉ sợ lơ là một lúc là cô sẽ dắt chó đi chạy loạn.
Nhưng Diệu Diệu không chạy loạn đâu.
Suối nước nóng kia ở giữa sườn núi, cả tòa nhà này bị tuyết trắng bao trùm, lọt vào trong tầm mắt là một khu rừng mênh mông rộng lớn, Diệu Diệu sợ lạnh, sau lần ốm thì càng sợ ngã vào tuyết hơn. Bây giờ trong mắt đều là cảnh suối nước nóng chưa nhìn thấy bao giờ.
Diệu Diệu dắt hai con chó, đi theo tỷ tỷ xinh đẹp vào phòng ở. Sau khi thu xếp hành lý xong thì trời cũng đã tối. Diệu Diệu mong đợi suốt đường đi, vốn tưởng rằng có thể lập tức được đi tắm suối nước nóng nhưng lại bị phụ thân ôm đi dùng bữa.
Cô ngày thường ăn cơm tối rất ngon lành nhưng lúc này lại không nhịn được mà thở dài một hơi.
Vào ngày tết, văn võ bá quan đều ở nhà ăn tết, được đi theo bồi giá cũng chỉ có một mình nhà cô nên bây giờ nhìn rất giống gia yến bình thường, mọi người chỉ ngồi quanh một cái bàn lớn, lúc này thấy cô thở dài, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn lại.
Tuyên Trác buông đôi đũa xuống, lo lắng hỏi: “Diệu Diệu, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Hoàng đế cũng kinh ngạc nói: “Trên đời này lại có ngươi không thích đồ ăn ngon sao?”
Hoàng hậu ho một tiếng: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế liếc mắt sang Nguyên Định Dã.
Tiểu cô nương không ăn kiêng, cái gì cũng thích ăn. Nhưng hôm nay lại không chút phấn chấn làm mọi người cũng cảm thấy món ăn trước mặt không có chút mùi vị gì.
Diệu Diệu u buồn hỏi: “Hoàng thượng, cháu có thể đi ngâm nước nóng trước rồi quay lại ăn cơm không?”
Hoàng đế sửng sốt, sau đó bật cười to.
Nguyên Định Dã bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng chớ trách, con bé lúc trước chưa từng nhìn thấy suối nước nóng, tận đêm qua vẫn còn nhớ kĩ.”
“Chẳng qua chỉ là suối nước nóng thôi mà khiến cháu nhớ mong đến vậy sao?” Hoàng đế chỉ vào cô, cười nói: “Cháu muốn ngâm nước nóng đến vậy, chẳng lẽ không muốn nếm thử đồ ăn từ suối nước nóng sao?”
Diệu Diệu mở to hai mắt: “Ở đó còn có thể nấu đồ ăn ạ?”
Cung nhân bên cạnh bèn tiến lên một bước giới thiệu qua. Nhiệt độ ở suối nước nóng nhiều năm qua luôn giữ ổn định, có những món ngon không cần đến củi lửa bếp lò. Nổi bật nhất chính là thịt gà và trứng gà, cùng một nguyên liệu nấu ăn nhưng nấu ở đây sẽ có mùi vị rất khác lạ.
Cung nhân chỉ nói trứng gà ngon miệng như thế nào, thịt gà tươi thơm ra sao làm Diệu Diệu nghe xong nước miếng tràn ra, bụng cũng bắt đầu kêu ục ục, hận không thể mang theo cả thịt gà và trứng gà cùng nhảy vào suối nước nóng.
Thấy cô như vậy hoàng đế cười nói: “Nếu đã nghe xong rồi thì nếm thử xem.”
Diệu Diệu vui vẻ nói: “Đa tạ hoàng thượng!”
Cô lúc này đã đói cồn cào, cuối cùng cũng được động đũa, dùng bữa xong liền vội vã chạy tới chỗ ngâm nước nóng.
Thành trì vững chắc được xây bao quanh, hơi nóng bốc lên, làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, Diệu Diệu cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hồ bơi nào to đến vậy, so với thùng gỗ trong nhà không biết là gấp bao nhiêu lần, nước nơi này không hề lạnh, dòng nước ấm nóng làm xua tan đi hết mệt mỏi lúc đi đường, Diệu Diệu tựa vào vách bờ, có tỷ tỷ xinh đẹp dùng thìa nhỏ đưa hoa quả đến bên miệng, trong thôn trang này còn có rất nhiều hoa quả mà vào đông không hề có, nước quả mọng ngọt, Diệu Diệu nếm trong miệng, chỉ cảm thấy mình còn sướng hơn thần tiên trên trời.
Chờ Diệu Diệu dần đỏ bừng mặt lên, đầu cũng dần dần lâng lâng thì Nguyên Định Dã mới đi tới bảo cô về.
Tỷ tỷ xinh đẹp giúp cô lau tóc, Diệu Diệu cuối cùng cũng thanh tỉnh, nói: “Sớm biết vậy đã mời thêm Xu Xu tỷ tỷ đến.”
Hai người ngâm chắc chắn là vui hơn một người.
Nha hoàn mím môi cười nói: “Hay là chờ sau khi trở lại kinh thành, tiểu thư mời Đường tiểu thư cùng đi chơi. Ngoài thôn trang của lão phu nhân cũng có suối nước nóng, lúc trước muốn mang tiểu thư đi nhưng tiểu thư nhớ nhị gia nên nói gì cũng không chịu đi.”
Nhưng lần này đã đi cùng phụ thân rồi, Diệu Diệu bèn nghĩ tới các bạn bè của mình: “Còn phải rủ thêm cả Nguyễn Vân Hoành và Lục ca ca nữa.”
Cô cuối cùng cũng nhớ ra mình tới là chơi với thái tử ca ca. Chờ tóc lau khô xong, Diệu Diệu bèn đi tìm phụ thân, thấy Nguyên Định Dã đã ngủ liền nói với phụ thân một tiếng rồi dắt hai chú chó đi tìm Tuyên Trác.
Tuyên Trác đang chơi cờ với hoàng đế, khuôn mặt nghiêm túc, cau mày, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào bàn cờ, hiển nhiên là đang rơi vào khốn cảnh. Diệu Diệu cũng không dám quấy rầy, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, hai chú chó cũng thập phần ngoan ngoãn nằm sấp xuống dưới chân.
Hoàng đế nhìn sang, thấy tóc cô còn hơi ướt liền biết cô vừa đi đâu, lại cúi đầu xuống, thấy hai chú chó bên chân, hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cháu có muốn đi săn thú không?”
Diệu Diệu nghi hoặc ngẩng đầu: “Hiện tại cũng có con mồi ạ?”
“Phía sau núi có.” Hoàng đế thích thú nói: “Chó của cháu săn lợi hại như vậy, lúc này còn dẫn theo tận hai con, hay là trẫm với cháu thử tài xem, thế nào hả? Nếu cháu thắng trẫm, trẫm sẽ đồng ý một yêu cầu.”
Tuyên Trác kinh ngạc ngẩng đầu, nhất thời không còn quan tâm đến ván cờ.
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Không được.”
“Vì sao không được?”
“Phụ thân cháu vẫn còn ở đây.” Diệu Diệu lòng còn sợ hãi nói: “Phụ thân không cho cháu chạy loạn, nếu như bị phát hiện, cháu sẽ bị đánh a.”
“Phụ thân cũng phải nghe trẫm, có trẫm ở đây rồi, cháu sợ gì chứ?”
Tuyên Trác vội vàng nói: “Phụ hoàng, Diệu Diệu là đến chơi với con mà.”
Hoàng đế vung tay lên: “Vậy hay là trẫm cùng so tài với hai đứa, thế nào?”
Lúc này Tuyên Trác cũng không nói nổi câu phản đối.
Suối nước nóng ở thôn trang có rất nhiều điều thú vị nhưng nếu chỉ ngâm mình thôi thì chán lắm, núi rừng bị tuyết lớn bao phủ, dù muốn ngắm phong cảnh cũng không có chỗ đi được, cậu lần này mang theo rất nhiều sách và đồ chơi đến, nhưng trong lòng sợ Diệu Diệu cảm thấy không vui. Khu rừng trên núi này rất nguy hiểm, nếu cùng Diệu Diệu đi săn thú có khi lại thú vị hơn cứ ở trong phòng.
Cậu còn chưa kịp nói gì, Diệu Diệu đã hai mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Trên núi có gà không ạ?”
Hoàng đế sửng sốt, cười to: “Có, đương nhiên là có!”
Diệu Diệu lúc này không còn chần chờ, gật đầu nhanh như búa bổ.
Trong lòng vui sướng nghĩ: Cô mang theo Đại Hoàng đi bắt gà, trở về là có thể mang ra suối nước nóng, chờ bản thân ngâm mình xong là gà cũng chín rồi… Ai nha, đây còn không phải cuộc sống của thần tiên sao!