Phù Thiên Ký
Chương 78: Ta không thích ngực lớn
Ni Na đáng sợ, đó là cảm nhận của Hà Linh, và thật trùng hợp khi nó lại đồng thời cũng là cảm nhận chung của một người khác: Vương Chi. Liếc qua bộ ngực đang phập phồng của Ni Na rồi lại nhìn đến thảm trạng của Trư yêu, không rõ vô tình hay cố ý, chân hắn di chuyển ra xa một chút, miệng lẩm bẩm:
“Bộ ngực lớn thật là dã man”.
“Ngươi vừa mới nói gì?”. – Đang chuẩn bị cúi xuống nhặt lấy yêu hạch và nội đan Trư yêu, Ni Na lập tức quay sang Vương Chi, trừng mắt hỏi.
Đối diện với bộ ngực, à, bộ mặt hung thần ác sát của nàng, Vương Chi vội lắc đầu nguầy nguậy:
“Ta… ta đâu có nói gì. Ta chỉ bảo tiết trời hôm nay thật là tươi mát thôi”.
“Hừ”.
Dường như chẳng muốn đôi co với Vương Chi vào lúc này, Ni Na gạt hắn sang một bên, tiếp tục công việc của mình.
“Trưởng lão”. Mang yêu hạch và nội đan của Trư yêu đưa cho Lăng Tố, nàng nói: “Trư yêu là do người giết, người thu lấy đi”.
Lăng Tố lắc đầu: “Yêu hạch và nội đan này chẳng có nhiều tác dụng với ta lắm, các ngươi cứ cầm đi”.
“Trưởng lão, người thật sự cho chúng ta?”. – Hà Linh chen vào – “Yêu hạch và nội đan của yêu thú Linh châu cảnh rất có giá trị”.
Đứng kế bên Hà Linh, nghe cô gái nhỏ này nói mà Ni Na có xúc động muốn giơ tay gõ cho nàng mấy cái. Chẳng lẽ nàng nghĩ trưởng lão không biết giá trị của yêu thú Linh châu cảnh sao? Hay là nàng không thích yêu hạch và nội đan kia, muốn trưởng lão thu lại nó?
Đương nhiên đó cũng chỉ là viễn cảnh lóe qua trong đầu Ni Na, sự thật thì Lăng Tố đã không thu lại. Như nàng nói, yêu hạch và nội đan kia đích thực là chẳng có nhiều tác dụng với nàng lắm.
Vài phút sau…
Đem thi thể Trư yêu thu vào không gian giới chỉ xong, Ni Na chạy tới chỗ Lăng Tố, đột nhiên nói:
“Trưởng lão, ta có điều nghi hoặc”.
“Ngươi nói đi”.
“Trưởng lão, theo như bản đồ người đưa thì chỗ này mới chỉ là ba mươi dặm vòng ngoài của Mê Linh Chi Địa, hơn nữa cũng không nằm trong khu vực nguy hiểm, tại sao lại xuất hiện một yêu thú Linh châu cảnh vậy?”.
“Bản đồ kia là do ta dựa theo trí nhớ từ những lần xâm nhập Mê Linh Chi Địa trước đây mà ghi chép lại, những đánh dấu và ghi chú bên trên tuyệt đối không giả. Có điều lần gần đây nhất mà ta tiến vào Mê Linh Chi Địa đã là sáu năm trước… Ta nghĩ Ô Nha kia hẳn là vừa tiến giai chưa lâu, có lẽ là từ nơi khác di chuyển tới khu vực này”.
“Trưởng lão, nói vậy chẳng phải tấm bản đồ này đã không còn dùng được nữa rồi?”. – Lần này người lên tiếng là Hà Linh.
“Cốp!”.
“Ai ui!”.
“Ni Na sư tỷ, sao lại đánh muội?”.
Ni Na trừng mắt: “Ngươi không thấy trưởng lão đang nói hay sao mà cứ bon chen vậy hả?”.
Bị trách mắng, Hà Linh cúi đầu, hướng Lăng Tố nói với giọng yếu ớt: “Trưởng lão, đệ tử xin lỗi”.
Nhẹ lắc đầu, Lăng Tố bảo: “Không có gì đâu”.
Nàng nói tiếp: “Có lẽ do các ngươi ít khi ra ngoài nên có điều chưa rõ. Thông thường đối với yêu thú có thực lực từ Linh châu cảnh trở lên, nếu không phải gặp chuyện bất đắc dĩ thì rất hiếm khi chúng rời khỏi địa bàn của mình. Về phần Ô Nha kia, đó là một trường hợp có thể xảy ra nhưng khả năng khá thấp. Các ngươi nên biết là so với nhân loại chúng ta thì tốc độ tu luyện của yêu thú khá chậm, thiết nghĩ chín mười năm có một yêu thú tiến giai thành công cũng đã là nhanh rồi. Chính vì hai lý do đó cho nên ta có thể đảm bảo là tấm bản đồ kia vẫn còn rất hữu ích”.
“Thì ra là vậy”. Nghi vấn được cởi bỏ, Ni Na chân thành cảm tạ: “Trưởng lão, cảm ơn người đã giải đáp”.
“Là việc nên làm”. Lăng Tố cười nhẹ, sau đó bảo: “Được rồi, ta sẽ không làm gián đoạn cuộc thí luyện của các ngươi nữa. Hy vọng các ngươi có thể sớm hoàn thành mục tiêu”.
…
…
“Nàng đi rồi…”. – Vương Chi nhìn vào khoảng không vô định, nơi thân ảnh Lăng Tố vừa biến mất, có chút tiếc nuối lẩm bẩm. Thật lòng thì hắn rất muốn nói chuyện với nàng, chỉ là… có khoảng cách.
“Ài… i… i…”.
“Ê! Vương Chi, ngươi than thở cái gì vậy?”.
Nhìn bộ ngực đong đưa trước mặt mình, Vương Chi bất mãn:
“Dưa… sư tỷ, ngươi làm ơn đừng có lượn qua lượn lại trước mặt ta có được không?”.
Khi không lại bị xua đuổi, Ni Na xẵng giọng: “Thế nào? Ngươi ý kiến cái gì? Đây là nhà ngươi hả? Ta đi qua đi lại thì ảnh hưởng gì đến ngươi? Ngươi không biết đi lại là quyền tự do cá nhân được pháp luật qui định sao? Ngươi nghĩ mình là cảnh sát giao thông chắc?…”.
Nghe Ni Na xổ ra một tràng với những ngôn từ lạ lẫm, Vương Chi không khỏi thấy bùng lỗ tai.
“Cắt!”.
Nhân cơ hội Ni Na dừng lại, hắn nói:
“Sư tỷ, ngươi muốn đi thế nào đó là quyền của ngươi, nhưng mà ngươi làm ơn quay sang hướng khác được không? Bộ ngực của ngươi cứ nhảy lên nhảy xuống trước mặt ta như vậy thật sự là rất khó chịu”.
Cái gì?!
Hắn… hắn là đang phê phán bộ ngực của nàng?
Lần này thì Ni Na đã bị làm cho tức giận thật sự. Nàng chẳng những không quay sang hướng khác theo yêu cầu của Vương chi mà còn cố tình ưỡn ngực lên, vừa tiến sát hắn vừa nói lớn:
“Ngực ta thì sao hả? Ngươi có biết trên thế giới có khối người muốn được như của ta không? Ngươi biết có bao nhiêu người phải bỏ tiền ra để nâng nó lên hay không? Ngươi biết có bao nhiêu người nhờ kích cỡ lớn mà được nổi tiếng khắp facebook, instagram và thậm chí là toàn thế giới hay không? Ngươi có biết…”.
Đáng thương cho Vương Chi, cứ mỗi lần định mở miệng phản bác thì lại bị điệp khúc hùng hổ “Ngươi có biết” của Ni Na đánh gãy. Thế là từ đầu đến cuối hắn chẳng thể thốt ra được câu nào. Cái gì mà facebook, cái gì mà instagram, cái gì mà toàn cầu, hắn không hiểu chút nào cả. Mặc dù rất lạ lẫm với những danh từ nọ, tuy nhiên, dựa vào thái độ và phần lớn nội dung còn lại trong lời nói của Ni Na thì hắn có thể kết luận một điều: bộ ngực lớn thì sẽ có rất nhiều lợi ích.
Thế nhưng hắn… hắn không thích ngực lớn a!
Từ trước đến nay, ngoài Ni Na thì có hai người được hắn đánh giá “lớn” là Lăng Mị và sư phụ hắn. Và thật trùng hợp, cả hai người bọn họ đều có một điểm tương đồng: rất xấu tính. Bọn họ rất hay bắt nạt hắn. Trong khi đó, những người có kích thước “nhỏ”, điển hình như Hoàng Nữ Tú Anh và thập tam trưởng lão, họ lại đối xử với hắn rất tốt. Thế là một cách tự nhiên, trong đầu hắn hình thành nên nhận thức: lớn là xấu, nhỏ là tốt.
Nhận thức ấy đúng hay sai ư?
Với Vương Chi thì hắn cảm thấy rất đúng, nhất là sau khi trải qua mấy ngày đồng hành với Ni Na – một người “rất lớn” – thì hắn càng thêm chắc chắn về nhận định kia của mình.
Nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của kẻ vừa kết thúc điệp khúc “Ngươi có biết”, Vương Chi rốt cuộc cũng thốt ra được một câu:
“Nhưng mà ta… ta không có thích ngực lớn”.
Ni Na nghe xong liền đứng bất động. Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Linh cũng câm lặng. Về phần Hà Khương, Cao Cường và Lê Hậu, bọn họ cũng bị làm cho ngơ ngác. Nhưng đó chưa phải tất cả, ngoài bọn họ thì vẫn còn một người nữa cũng vừa bị làm cho “choáng váng”. Người đó hiện đang ẩn mình trên một ngọn cây cách đó không xa. Nàng tên Tố, Lăng Tố.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!