Phù Thiên Ký
Chương 79: Tốt hay không tốt?
Trong suốt cuộc đời mình, Lăng Tố thề là chưa bao giờ nàng được nghe một câu nào tương tự như của Vương Chi vừa rồi.
“… ta không có thích ngực lớn”, nếu như người nói ra mấy lời này là một nam nhân nào khác thì khẳng định Lăng Tố sẽ dành tặng cho hắn ba chữ “vô liêm sĩ” ngay. Nhưng là Vương Chi thì…
“Thật ngốc nghếch”. – Đó là lời bình vừa thốt ra từ miệng nàng.
Lăng Tố là vậy, thế những người khác đâu này?
Phía nam nhân: Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu quay mặt nhìn nhau bằng những ánh mắt kỳ lạ nhưng chẳng nói gì. Phía nữ nhân: Hà Linh cúi gằm mặt, bộ dáng có chút xấu hổ; Hoàng Nữ Tú Anh thì im lặng, thần sắc không được vui vẻ lắm; người cuối cùng là Ni Na thì…
“Vương Chi”. – Hít vào một hơi, nàng hỏi – “Ngươi đã sờ ngực phụ nữ bao giờ chưa?”.
“Ta… ta chưa có đạo lữ”. – Vương Chi ngập ngừng đáp.
“Tức là ngươi chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ?”.
Vương Chi không nói, chỉ thành thật gật đầu.
Thấy thế, Ni Na liền bĩu môi khinh bỉ: “Ngay cả ngực phụ nữ ngươi còn chưa sờ mà dám bảo là không thích ngực lớn. Vương Chi, lời nói của ngươi là vô giá trị. Ta cho ngươi biết, quan điểm của ngươi là hoàn toàn sai lầm. Ngươi phải lập tức sửa đổi nó ngay”.
“Tại sao ta phải sửa?”. – Vương Chi phản bác – “Mặc dù ta chưa từng sờ nhưng mà ta tin là mình không có nhận định sai. Ngực lớn không tốt, ta không thích”.
Đúng là ngoan cố!
Giảng giải không thành, Ni Na chuyển sang chất vấn: “Ngươi bảo không tốt? Vậy nói xem nó không tốt chỗ nào?”.
Không tốt chỗ nào?
Chẳng lẽ nói với nàng nữ nhân có bộ ngực lớn thì tính tình đều rất xấu? Chưa kể đến chuyện có chứng minh được hay không, riêng việc đụng chạm tới những nữ nhân khác, ví như sư phụ hắn thì cũng đã rất phiền toái rồi.
Suy đi tính lại, cuối cùng Vương Chi quyết định tốt nhất là không nên đề cập đến mối quan hệ tương quan giữa ngực và tính cách nữ nhân. Một cách mơ hồ, hắn đáp:
“Tạm thời ta không thể giải thích rõ được. Nhưng tóm lại là ta thấy nó không tốt. Ta không thích, vậy thôi”.
“Sai lầm! Vương Chi, ngươi bị giáo dục sai lầm rồi!”.
Ngó sang vẻ mặt khư khư chấp nhất của Vương Chi, Ni Na quả thật là bị chọc tức đến điên lên. Cũng chẳng biết nghĩ thế nào, nàng đột nhiên cầm lấy tay Vương Chi, kế đó thì đem nó… đem nó đặt lên bộ ngực quá cỡ của mình.
Ngay tức khắc, toàn thân Vương Chi cứng đờ, hai mắt mở to, suy nghĩ bị đình trệ.
Thế nhưng… bị đình trệ cũng không phải mỗi mình hắn đấy!
Ba người Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu cũng đang đứng bất động. Tất nhiên, ngoài ba người bọn họ thì Hà Linh và Hoàng Nữ Tú Anh cũng bị đả kích không nhẹ. Với Hà Linh, cô gái nhỏ này đang dùng tay che miệng, bộ dáng hệt như vừa chứng kiến một chuyện động trời. Về phần Hoàng Nữ Tú Anh, tâm trạng của nàng hiện đang rất phức tạp. Ban đầu là ngỡ ngàng, ngạc nhiên, tiếp đó là mất mát và sau cùng thì lại như có chút bực tức.
“Bực tức?”.
“Ta… tại sao ta lại bực tức?”.
“Ni Na sư tỷ và Vương sư đệ thân mật thì có liên quan gì tới ta? Ta tại sao phải bực tức? Ta tại sao…”.
Hoàng Nữ Tú Anh không ngừng tự hỏi, nhưng càng hỏi thì lòng nàng lại càng nhói lên, hệt như bị ai đó dùng kim đâm vào. Bất giác, nàng thấy thật khó thở. Theo phản xạ, nàng đưa tay đè lên ngực, vội vã quay mặt đi. Nàng… không muốn nhìn cảnh thân mật kia nữa.
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên:
“A a!”.
Là giọng của Vương Chi.
“Sư tỷ ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…!”.
Trái hẳn với bộ dáng hốt hoảng nói chẳng nên lời của Vương Chi, Ni Na khá thản nhiên hỏi:
“Sao hả? Cảm giác thế nào? Có phải rất tốt không? Bây giờ ngươi còn cho rằng ngực lớn là không tốt?”.
“Ta ta… nó… nó…”.
Nhìn cánh tay đang giơ ra của Vương Chi, Ni Na nhanh chóng chộp lấy, mở miệng khiêu khích:
“Gì? Ngươi muốn sờ nữa sao? Có cần ta đặt lên giúp không?”.
Nhanh như cắt, Vương Chi lập tức giật tay lại, liên tục thoái lui, đầu lắc nguầy nguậy.
Thừa thắng xông lên, Ni Na hỏi: “Giờ ngươi nói đi, ngực lớn có tốt hay không?”.
“Sao? Không chịu nói chứ gì?”. Ni Na lần nữa ưỡn cao ngực, áp sát Vương Chi: “Ta hỏi lại lần cuối, ngực lớn có tốt hay không?”.
Bị thứ “vũ khí” phập phồng lên xuống kia kề sát người, Vương Chi nhất thời bị dọa, rốt cuộc đành chịu khuất phục:
“T-Tốt. Nó… nó tốt”.
“Cái gì tốt? Ngươi nói rõ xem nào”.
“Ngực… ngực lớn tốt! Ngực lớn tốt!”.
Có được câu trả lời mình muốn, Ni Na buông Vương Chi ra, hạ thấp “vũ khí”, hài lòng gật đầu:
“Ngay từ đầu ngươi cứ thành thật như vậy có phải tốt không”.
Thành… thành thật?
Thề có trời đất chứng giám, trong số những lời nói dối của hắn thì câu vừa rồi chính là miễn cưỡng nhất, ngượng mồm nhất.
Vương Chi hắn là bị nàng kề vũ khí lên người ép buộc phải nói đấy!
“Ngực lớn đúng thật không có ai là tốt cả”.
Sau khi âm thầm đính chính lại quan điểm của mình, Vương Chi lúc này mới tách lưng ra khỏi gốc cây, đưa tay sửa sang lại y phục vừa bị Ni Na làm cho nhăn nhúm. Trong phút lơ đễnh, ánh mắt hắn vô tình lướt qua bàn tay phải, bất giác trong đầu chợt nhớ đến hình ảnh Ni Na đem nó đặt lên ngực nàng…
“Phi phi! Ta nghĩ tới nó làm gì. Ta sao có thể thích sờ dưa hấu được”.
…
…
Hôm sau.
Tại một góc nhỏ thuộc vòng ngoài Mê Linh Chi Địa, một nhóm người đang ẩn nấp, xem dáng vẻ thì dường như đang chuẩn bị tập kích ai đó.
“Sư tỷ”. – Một người nhỏ giọng hướng cô gái bên cạnh mình gọi khẽ.
“Chuyện gì?”. – Cô gái hỏi lại.
“Ngươi có nhìn thấy nó chưa?”.
“Rồi”.
“Có mấy con?”.
“Một”.
“Sư tỷ”.
“Vương Chi, tại sao ngươi không ngẩng đầu lên nhìn mà cứ nằm ở đó hỏi ta?”.
“Có ngươi và Ni Na sư tỷ quan sát rồi, ta ngóc lên làm gì, đông người rất dễ bị phát hiện”.
Vương Chi vừa nói xong thì đột nhiên có vật gì đó tập kích vào mông khiến hắn khẽ kêu “A” một tiếng.
“Ni Na, ngươi tại sao lại đạp ta?”.
Có lẽ vì đang bất mãn mà hai chữ “sư tỷ” đã bị Vương Chi cố tình lược đi. Dẫu vậy, Ni Na cũng không để ý lắm. Nàng tỏ ra nghiêm túc, bảo:
“Vương Chi, ngươi chẳng phải là tiên phong hay sao, núp dưới đó làm gì? Còn không mau xông ra”.
Thấy nàng nghiêm túc, Vương Chi cũng chẳng thèm tính toán về cú tập kích vừa rồi. Một cách cẩn trọng, hắn nhẹ nhàng trườn lên, ngóc đầu dậy quan sát.
“Thì ra con Hắc Diện Ma Lang này chỉ có thực lực tương đương với tu sĩ Linh tuyền cảnh sơ kỳ”. – Sau một lúc quan sát, Vương Chi đưa ra kết luận.
“Vương Chi, còn đợi gì nữa, mau xông ra đi. Chẳng phải ngươi từng nói là sẽ không làm chậm trễ chúng ta sao? Trước mắt là cơ hội cho ngươi thể hiện đấy”.
Nghe Ni Na nhắc lại mấy lời kia, sau khi thoáng cân nhắc, Vương Chi mạnh miệng lên tiếng:
“Ni Na, con Hắc Diện Ma Lang này hãy để một mình ta xử lý”.
“Một mình ngươi?”. – Ni Na xác nhận lại – “Vương Chi, ngươi chắc chứ?”.
Đang ẩn nấp phía dưới, Hà Linh tiếp lời: “Vương sư đệ, một mình ngươi có được không? Mặc dù cùng cấp nhưng thân thể yêu thú so với tu sĩ thì rất mạnh đó”.
“Không sao. Lưu Tinh Chỉ của ta có thể công kích ở cự ly xa… Được rồi, các ngươi ở đây chờ ta”.
Nói đoạn, từ nơi ẩn nấp, Vương Chi như một mũi tên phóng ra, bộ dáng cực kỳ hùng hổ.
“Yêu thú! Nạp mạng đi!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!