Phù Thủy Cuối Cùng - I. White (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Phù Thủy Cuối Cùng


I. White (1)


Chương I. White : ngây thơ

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một vị vua trẻ tài năng được vô số thiếu nữ trong vương quốc mến mộ. Vị vua có mái tóc vàng của quý tộc, đôi mắt xanh sâu thẳm như lòng đại dương và giọng nói trầm mị hoặc. Chỉ cần đứng một chỗ, vị vua trẻ cũng có thể tỏa ra ánh hào quang rực rỡ như chỉ thuộc về riêng hắn – Aylmer Windsor.

Tiếng tăm đồn xa, trong khu rừng già, nàng phù thủy nhỏ ngắm nhìn chàng trai tóc vàng trong gương thần, đôi mắt nàng sáng lên.

“Người này thật đẹp.”

Loài người đã giết tất cả phù thủy, họ đốt vùng đất màu mỡ ở gần thượng nguồn con sông, khiến cho phù thủy không còn nơi trú ẩn, lừa lọc và giết toàn bộ phù thủy bằng sức mạnh và mưu lược của một vị pháp sư kì lạ nào đó. Nàng – Elfleda là phù thủy duy nhất còn sống khi tìm ra được khu rừng già này và những câu thần chú cuối cùng của cha mẹ trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Cha mẹ cô nói rằng không được tin loài người, cũng không được rời khỏi khu rừng già này mà lại không nói cho nàng biết người đã hại tộc phù thủy là ai.

Nhưng Elfleda lại ngắm người trong gương, như bị mê hoặc, nàng có ý nghĩ rằng người trong gương nhất định sẽ không hại nàng.

Aylmer nhìn những người quỳ rạp bên dưới ngai vàng của hắn, đôi mắt xanh sâu thẳm không một tia cảm xúc. Hắn đã quá quen với quyền lực và địa vị, hắn có đầy đủ tất cả mọi thứ mà bao kẻ hằng mong ước. Aylmer lười biếng ngồi tựa người vào ngai vàng, chiếc vương miện hơi lệch một bên nhưng không thể nào làm giảm đi khí thế và hơi thở của kẻ thống trị từ hắn.

Mọi người đứng dậy, một người quý tộc trẻ tuổi lên tiếng: “Đức vua, thần muốn tổ thức một cuộc truy quét bọn phù thủy ở sâu trong thượng nguồn sông. Bọn phù thủy vốn gian manh, xảo trá, chúng ta phải diệt cỏ tận gốc.”

Một quý tộc già phụ họa: “Nói đúng lắm.”

Aylmer gật đầu, liếc mắt về phía người pháp sư già luôn im lặng đứng một góc nãy giờ, hỏi: “Ngài thấy sao?”

Người kia hừ lạnh, con ngươi đen tuyền liếc nhìn qua đám quý tộc đang nhốn nháo bàn luận, đúng hơn là nhìn vào vị quý tộc trẻ tuổi vừa lên tiếng lúc nãy, cất giọng: “Nói vậy là không tin tưởng ta? Gần như nơi ở bọn chúng đã bị phá hủy hoàn toàn, hơn thế nữa tất cả chúng đều bị ngọn lửa ma thuật của ta thiêu trước mặt toàn dân, như vậy còn chưa đủ?”

“Cái này… ý ta không phải như vậy.” Vị quý tộc trẻ lên tiếng, lại nhìn về cô gái đứng phía sau lưng của vị pháp sư, nhất thời không biết nói cái gì cho đúng. Vốn dĩ hắn chỉ định đứng ra để tạo ấn tượng tốt với nàng, không ngờ lại khiến cha nàng tức giận.

“Được rồi, Dieter, ta hiểu ý ngươi.” Aylmer mỉm cười, hắn ngồi thẳng lưng.

“Tạ ơn ngài.” Dieter cúi người, không dấu được sự xấu hổ.

“Những điều ngươi vừa nói cũng chính là nỗi băn khoăn của ta, chi bằng chính ta sẽ đến vùng thượng nguồn con sông Gam để kiểm tra. Quốc sư, ngài cũng biết làm việc tỉ mỉ là tác phong của hoàng tộc ta.” Aylmer nói, không chút ngập ngừng nào, hoàn toàn là khẳng định chắc nịch.

“Thần không ý kiến, thưa ngài. Chỉ là, thần có một thỉnh cầu rằng ngài hãy để con gái của thần, Gladys đi cùng ngài, nó có thể giúp ngài.” Vị quốc sư cúi đầu, ánh mắt tính toán.

“Gladys Middleton?” Aylmer nhìn về phía người con gái có mái tóc đen tuyền, đôi mắt màu nâu có phần trong suốt, đôi môi đỏ và làn da trắng ngần đứng phía sau vị quốc sư, trong lòng cũng thầm khen ngợi và thưởng thức sắc đẹp của nàng. Đúng là con gái của quốc sư, không những tài năng lại còn rất xinh đẹp.

“Là thần, thưa ngài.” Gladys đứng ra, gương mặt ngại ngùng cùng ánh mắt sóng sánh nước mê hoặc lòng người. Nàng không dám nhìn thẳng đức vua cũng không dám nói quá lớn tiếng. Nàng mặc một chiếc váy trắng ôm trọn vóc dáng đầy đặn xinh đẹp, điểm xuyến lên đó là những món trang sức mài đỏ rượu đắt tiền của giới quý tộc. Nàng sinh đẹp như một đóa hoa, đẹp hơn cả những tiểu thư quý tộc mà mọi người từng biết.

Aylmer gật đầu.

Dieter vội lên tiếng: “Thưa ngài, thần cũng muốn đi cùng ngài.”

Aylmer xoa cằm: “Dieter, ngươi đúng là một quý tộc nhiệt huyết.”

Elfleda ngâm mình trong dòng nước tinh khiết, mái tóc trắng dài buông xõa, đôi mắt xanh lục khép hờ như chìm vào giấc ngủ, nàng khẽ mở mắt, mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, khoác bên ngoài chiếc áo choàng đen che hết cả cơ thể. Hôm nay, nàng quyết định sẽ rời khu rừng già, chỉ cần dùng một chút phép thuật thì nàng đã có thể biến thành hình dạng như một người bình thường, chỉ có đôi mắt xanh lục là không hề biến đổi. Nàng biến thành một bà lão tóc trắng, lưng khòm, gương mặt nhăn nheo, vẫn khoác chiếc áo choàng đen, bước đi của nàng rất nhanh, một lát thì nàng đã đi ra khỏi rừng già, cánh cửa phép thuật khép lại, khu rừng già biến mất trước mắt. Elfleda nhìn khung cảnh hoang sơ phía trước, mắt nàng ngấn nước. Nơi này, trước đây là một vùng đất xinh đẹp, là nơi ở của rất nhiều phù thủy tốt bụng và tài năng. Nhìn khung cảnh tiêu điều trước mắt, Elfleda đứng yên không nhúc nhích, bỗng có tiếng vó ngựa truyền tới, nàng liền chạy trốn vào chỗ một gốc cây sồi đã bị đốn ngã, rậm rạp.

Phóng tầm mắt ra xa, nàng nhìn thấy rõ ràng, người đang tới chính là chàng, đức vua của vương quốc, bên cạnh chàng còn có một cô gái tóc đen dài vô cùng xinh đẹp cùng với một đoàn kị mã phía sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN