Phù Thủy Cuối Cùng
I. White (2)
“Thật khó để tượng tượng rằng nơi này trước đây là một mảnh đất trù phú.” Dieter cảm thán. Khi còn nhỏ, hắn đã nghe cha hắn kể rất nhiều câu chuyện của ông về mảnh đất này, nhưng những câu chuyện của ông lại đối lập với những gì hắn được người khác kể lại. Họ nói rằng phù thủy là những kẻ xấu xí, luôn thay đổi hình dạng, dụ dỗ và cướp mất linh hồn của loài người.
“Có vẻ sẽ không thu hoạch được gì.” Aylmer nhảy xuống ngựa, rút kiếm đi dò xét xung quanh.
Lập tức Gladys cũng bước theo hắn. Nàng rút từ trong áo một vài tấm phù chú, lẩm bẩm mấy câu thần chú gì đó liền tạo ra một kết giới xung quanh bọn họ.
“Chúng ta tạm nghỉ ngơi ở đây.” Aylmer nói.
“Vâng, thưa ngài.”
Bỗng tiếng gậy gõ gõ ngày một gần, đám binh lính cảnh giác rút kiếm, nhìn về phía nơi phát ra tiếng động kia. Trong góc tối, một người mặt áo choàng đen, lưng còng bước ra, mái tóc lộ ra vài sợi trắng lơ phơ, bà cụ liên tục ho những tiếng dài khàn đặc.
Thấy chỉ là một cụ già, họ phần nào buông lỏng nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người bà.
“Chuyện gì vậy?” Gladys từ trong bước ra chỗ đám binh lính, gương mặt nàng không một tia hoảng hốt hay sợ sệt nào, đôi mắt nâu nhạt hút hồn cùng giọng nói cũng có phần dịu dàng. Ở nàng vừa có nét cao quý, mạnh mẽ lại vừa dịu dàng khó tả.
Đám binh lính nhìn thấy nàng đều trở nên lúng túng né người ra để nàng nhìn rõ một bào lão đang cầm gậy chống hướng về phía lều trại của bọn họ.
Elfleda vẫn nhắm tịt hai mắt, giả làm người mù, chủ yếu là để che đi đôi mắt xanh nhạt bất thường kia. Nàng biết loài người rất hận phù thủy, nên khi bước ra khỏi nơi trú ẩn, nàng cần phải luôn che giấu thân phận của mình, cho dù là với chàng – người nàng đem lòng đơn phương yêu mến.
Gladys thầm cảm thấy quái lạ, ở một nơi hoang vắng như thế này tại sao lại xuất hiện một bà lão lưng còng bị mù, hơn nữa đây còn là vùng đất chết, nơi mà bọn phù thủy trú ngụ trước đây.
“Bà là ai?” Tuy hết sức ngờ vực và cảm thấy khó chịu bởi mùi ẩm mốc tỏa ra từ người trước mắt nhưng Gladys vẫn giữ thái độ hòa hoãn và dịu dàng như một quý tộc thực sự. Trong khi đó, một binh sĩ nhanh chóng bước vào lều trại báo cáo với đức vua đang chơi cờ cùng vị quý tộc trẻ.
“Ta… ta bị lạc đường?” Elfleda đáp.
“Lạc đường?” Một giọng nam trầm thấp, trào phúng vang lên. Không cần nhìn mặt, chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng đã đủ biết người nào đang đến. Đám binh lính nhanh chóng nép qua hai bên cúi người.
Elfleda đã nghĩ ra hàng vạn tình huống gặp chàng nhưng không ngờ sự thật lại tàn khốc như vậy, lần đầu tiên gặp nhau, nàng phải dùng bộ dáng già nua xấu xí này để gặp chàng, hơn nữa còn đang bị chàng ngờ vực.
Thấy người vừa tới, Gladys cắn môi đỏ, đôi mắt nâu nhạt nhìn về phía bà lão càng thêm dịu dàng: “Bà à, có chuyện gì thì bà cứ nói rõ ràng, ta nhất định sẽ giúp bà.”
Đám binh lính ngẩn ngơ trước vẻ đẹp như thiên sứ của nàng.
“Được, ta kể.” Elfleda gật đầu, thầm sắp xếp lời nói trong đầu.
“Ta sống ở một ngôi làng ở hạ lưu sông Gam, nơi có vị nữ thần thiên nhiên bảo vệ. Gia đình ta còn có một đứa con trai và một đứa con dâu. Chiều tối chúng bảo là muốn dẫn ta đến chỗ một vị thần ở khu rừng chết, thượng lưu con sông Gam để chữa lành đôi mắt của ta, sau đó thì bỏ rơi ta ở đây. Tuy ta không biết các ngươi là ai nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu rằng hãy giúp ta sống qua đêm nay và trở về ngôi làng của ta, ta nhất định sẽ trả ơn.”
Aylmer nghe xong, gương mặt hắn vẫn không hề thả lỏng. Hắn nhìn về phía một tên lính, gật đầu.
Tên lính liền đỡ lấy Elfleda dẫn vào bên trong.
Tuy bộ dáng dễ chịu là vậy nhưng Gladys vẫn không đến gần bà cụ vì mùi ẩm mốc bốc ra từ người bà, từ khi sinh ra tới giờ nàng chưa từng ngửi thấy mùi nào khủng khiếp như vậy. Nàng nhìn về phía Aylmer đầy lo lắng: “Ngài thực sự sẽ giúp bà ấy sao? Thần cảm thấy bà ấy rất khả nghi.”
“Vậy ngươi định đuổi bà ấy?” Aylmer hỏi lại, hắn nhìn theo bóng người khòm kia như suy nghĩ.
Gladys im lặng, nàng không muốn làm mất ấn tượng tốt của hắn với nàng.
…
Tại vương quốc láng giềng.
Một chàng trai mặc một thân quần áo cao quý màu đen với vài phụ kiện trang sức đỏ, vàng đắc tiền. Chàng ngồi một cách ưu nhã, nâng một ly trà nhấp rồi đặt xuống chiếc bàn tiệc được trải một tấm vải thêu tay lộng lẫy. Chàng có làn da trắng khỏe mạnh, mái tóc đen tuyền để tùy ý nhưng lại tạo ra sự quyến rũ kì lạ, đôi mắt màu hổ phách lại tạo cảm giác ấm áp kì lạ.
Vị đức vua đứng tuổi ngồi trên ngai vàng nhìn tác phong của chàng không khỏi thầm khen ngợi. Ông lại nhìn qua con gái của mình, quả nhiên nó thích con trai của Đại Công Tước nước láng giềng cũng đều có lý do cả. Ông thầm hài lòng, mỉm cười: “Công Tước Wright quả đúng như lời đồn, thật sự làm ta mở rộng tầm mắt. Haha, lần này, ngươi cứ thoải mái ở chỗ chúng ta vài ngày rồi hãy quay về Windsor.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!