Phù Thủy Cuối Cùng - I. White (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Phù Thủy Cuối Cùng


I. White (3)


Công chúa nhìn qua chàng trai đang tươi cười vô cùng tự nhiên kia, mặt nàng đỏ lên. Nàng nhìn nữ hầu cận bên cạnh nói nhỏ: “Katie, lúc nãy có phải là chàng nhìn ta cười không?”

Vốn biết tính tình của công chúa, Katie gật nhẹ đầu, nói nhỏ: “Thần cũng nghĩ như ngài.”

Công chúa ôm hai má, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn vào trái nho trên bàn, không hiểu sao hôm nay đến trái nho cũng trở nên đáng yêu thế nhỉ?

“Tạ ơn ngài đã khen ngợi.” Kieran không siểm nịnh, không khoa trương trả lời. Đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt trước cái nhìn chăm chú của công chúa cũng chỉ gật đầu tỏ lòng thành kính, tuyệt nhiên không có chút cảm xúc khác thường nào.

Đức vua cười lớn, gương mặt già cỗi lại thêm chằng chịt những nếp nhăn. Ông cầm xấp văn kiện trên tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn về phía chàng quý tộc tóc đen: “Ngươi khiêm tốn rồi. Chẳng là… ta nghe nói ngươi vẫn chưa có Công Tước phu nhân?”

Kieran thoáng nhíu mày nhưng nhanh chóng nở nụ cười bình thản thường trực, thái độ nghiêm túc: “Thần vẫn chưa có ý định về việc lấy vợ thưa ngài. Trước mắt thần vẫn lo cho thần dân của vương quốc, nào dám nghĩ đến hạnh phúc riêng.”

Công chúa nghe vậy cắn môi, mắt đã sớm đỏ lên rơm rớm nước.

Đức vua thấy vậy liền nóng lòng: “Ngươi đã đâu còn trẻ nữa, việc lấy vợ của ngươi sẽ tốt cho quốc gia.”

“Quốc vương Windsor còn chưa có vương hậu, thần sao có thể lo trước cho hạnh phúc của riêng mình, thưa ngài?” Kieran từ tốn hỏi lại.

Quốc vương Wales biết mình không thể xoay chuyển quyết định của chàng, chỉ đành thở dài nuối tiếc. “Nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, ta chẳng còn lí do gì để tiếp tục đề tài này.”

“Vâng, thưa ngài.”

Đoàn kỵ sĩ mạnh mẽ đi đến cổng thành Windsor, tiếng ngựa hí vang trời cùng tiếng hò reo của người dân tạo nên khung cảnh náo loạn.

“Công tước Wright trở về rồi!”

“Thành công rồi! Hòa bình rồi!”

Hàng vạn tiếng hò reo vui sướng. Wright ngồi trên con ngựa chiến của mình, vẫy tay chào những người dân đang hò reo ở dưới, nụ cười chàng tỏa sáng như là ánh mặt trời.

Những thiếu nữ có mặt đều say mê trước cái nhìn ấm áp của chàng.

Kieran bước vào hoàng cung, một vài hiệp sĩ trẻ thấy chàng đều cúi đầu cung kính. Họ cứ nghĩ lần nghị sự với Wales này sẽ gặp nhiều khó khăn, không tránh khỏi đổ máu, không ngờ lại thành công như vậy. Nói về ngoại giao, cả vương quốc này không ai có thể sánh kịp Công tước Wright.

Bá tước Green thấy chàng liền vui sướng khôn siết, ông thực hiện nghi thức đối với người bề trên. Sau đó, không giấu nổi sự vui mừng, ông như reo lên: “Tạ ơn Chúa, ngài đã cứu cả vương quốc.”

“Phải nói là bệ hạ rất biết dùng người.” Kieran cười đáp. Chàng nhìn khung cảnh náo loạn xung quanh, vẻ mặt khó hiểu.

“Có phải khi ta rời đi, vương quốc đã xảy ra chuyện gì đó đúng không?”

Chàng đã rời Windsor gần ba năm rồi, lần trở lại này sợ rằng vương quốc đã thay đổi đi nhiều, may mà cuộc sống của người dân ngày một cải thiện nên chàng cũng yên tâm hơn nhiều.

Bá tước Green lại càng cười lớn, ông nói: “Quả thật vương quốc đã xảy ra một sự kiện chấn động, thưa ngài.”

“Ồ? Vậy ngài có thể kể cho ta nghe chứ?”

“Rất sẵn lòng.”

Elfleda cảm nhận hơi ấm từ lửa truyền đến, nàng hơ hai bàn tay đến mức chúng ửng đỏ lên mới vội rụt tay lại. Ngọn lửa thật ấm nhưng nếu đến quá gần thì sẽ bị bỏng.

“Lão bà.” Tiếng gọi thỏ thẻ truyền đến từ bên phải.

Elfleda vừa nghe liền biết là của người nào. Nàng không nhúc nhích, giọng khảng đặc hỏi lại: “Là tiểu thư Middleton?”

“Bà biết tên ta sao?” Gladys hỏi lại.

“Ta có nghe mấy người canh gác nói.”

“Đúng là người khiếm thị thường có thính giác rất tốt.” Gladys cười khẽ vô cùng dịu dàng. Nàng nâng mắt nhìn qua bà lão ngồi cạnh mình, nàng tỉ mỉ quan sát như muốn tìm ra kẽ hở nào đó nhưng lại hoàn toàn không.

“Tiểu thư không ngủ sao?” Elfleda hỏi lại. Nàng rất tò mò về cô gái này. Nàng ta là người bên cạnh Aylmer, không tránh khỏi hai người có quan hệ gì đó. Điều khiến nàng bất ngờ nhất là cô gái này không những xinh đẹp lại còn dịu dàng, tốt bụng, giúp đỡ nàng.

“Ta có thói quen ngủ muộn.” Gladys nhìn vào đống lửa, đôi mắt sóng sánh.

Elfleda co chân lại: “Các người đông như vậy, tới cái nơi không người ở này để làm gì? Có phải là cũng đi lạc như ta?”

“Không.” Gladys lắc đầu.

Biết là Gladys không có ý định nói gì nhiều với mình, Elfleda cũng yên lặng. Một đêm thật dài trôi qua.

Sáng hôm sau.

Đoàn kị sĩ dưới sự chỉ huy của Aylmer tiếp tục truy quét khu rừng, cố tìm ra điểm khác thường nào đó. Bỗng có một kỵ sĩ đưa tin thúc ngựa chạy tới, dừng lại trước Aylmer, nhảy xuống ngựa, bộ dạng vô cùng gấp gáp, thông báo: “Thưa quốc vương, Công tước Wright đã trở về.”

Ánh mắt Aylmer phức tạp, hắn ra lệnh cho toàn bộ kỵ sĩ trở về hoàng gia.

Elfleda cũng bởi vì vậy mà bất đắc dĩ đến hoàng gia cùng bọn họ. Nhưng nàng vẫn không biết rằng nơi mình đến là hoàng gia bởi họ không nói với nàng điều gì, chỉ nói tạm thời dẫn nàng đến nơi ở của họ, không thể lập tức về ngôi làng được.

Nàng vốn cũng có ý định tìm lý do nào đó để tiếp cận Aylmer, không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN