Phù Thủy Cuối Cùng - I. White (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Phù Thủy Cuối Cùng


I. White (4)


Đám người hầu nhìn dáng vẻ như người sắp chết của Kieran không khỏi cảm thấy kì lạ và hiếu kì. Hắn vốn phải rất vui mừng vì lâu lắm rồi mới trở về quê hương, vậy mà giờ lại có dáng vẻ đáng sợ như vậy. Không đúng, rõ ràng lúc hắn trở về vẫn là một bộ dạng tươi cười, mừng rỡ trước sự chào đón nhiệt tình của người dân.

Keiran ngồi thần người. Làng phù thủy đã bị đốt?

Hắn vò đầu.

“Ồ, đây không phải là Công tước Wright danh tiếng lẫy lừng hay sao?” Quốc sư Middleton bước vào, ông nở nụ cười nhàn nhạt, trong lời nói cũng không có nhiều phần bất ngờ.

Đôi mắt màu hổ phách như dã thú nhìn chòng chọc vào người mặc trang phục sa hoa trước mặt, dường như có nổi lên mạch máu.

Middleton không khỏi hiếu kì trước ánh mắt của hắn, ông vẫn là bộ dạng điềm nhiên bước lại gần Kieran, hỏi: “Hình như tâm trạng ngài không tốt? Là do ta làm phiền hay sao?”

Keiran lấy lại vẻ từ tốn vốn có, hắn trả lời: “Không, chỉ là ta thấy hơi lạ lẫm.”

Nhìn vẻ sâu xa của Kieran, quốc sư Middleton bỗng cảm thấy rất khó chịu, chẳng phải ánh mắt lúc nãy là muốn lập tức rút kiếm chém chết ông hay sao? Ông cũng chả vòng vo, vào thẳng vấn đề: “Ngài gọi ta là vì chuyện đốt làng phù thủy phải không?”

Keiran nghe được hai từ phù thủy kia, đôi mắt hổ phách như muốn chuyển thành màu đỏ bởi tơ máu: “Ta hỏi ngài, có phải ngài đã đốt chết toàn bộ phù thủy?”

“Ta chắc chắn.” Quốc sư Middleton đáp, như thấy còn chưa đủ, ông nói thêm: “Nhưng quốc vương vẫn thật tỉ mỉ, ngài ấy đã dẫn một đoàn kỵ binh đi truy quét lần nữa, bây giờ chắc đang rà soát ở đó. Ta tin rằng dù chỉ là một con muỗi cũng không thoát được chứ đừng nói là một phù thủy.”

Kieran siết chặt tay, đôi môi mím chặt. Không thèm để ý đến cái nhìn khác thường của quốc sư, hắn cầm lấy tầm áo choàng trên ghế vội vã ra ngoài. Hắn nói với một tên người hầu: “Ta tạm thời không về cung điện, trực tiếp chuẩn bị ngựa cho ta.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Công tước Wright, ngươi đang định đi đâu sao?”
Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới.

Kieran nhìn bóng dáng cao lớn bước xuống ngựa, hắn vội hành lễ, nói: “Thần muốn gặp ngài.”

Đoàn kỵ binh liền dắt ngựa và hành lí vào trong. Gladys cũng theo đoàn người đi vào trong, không quên ngoái đầu nhìn lại vị Công tước trẻ, không hiểu sao, nàng cảm thấy người này rất quen thuộc.

Dieter gật đầu chào Kieran, hắn thực sự rất hâm mộ vị Công tước trước mắt.Từ nhỏ cha hắn đã muốn hắn lo bên văn nhưng hắn lại có thiên phú về võ, dù có cố mấy thì cũng không thể sánh bằng Kieran – thần đồng của vương quốc được.

“Lần này vất vả cho người rồi.” Aylmer nói, gương mặt hắn bình thản, không biết là vui hay buồn.

“Là điều thần phải làm, thưa ngài.” Kieran đáp, sau đó chàng lại nói: “Có phải ngài đã giết toàn bộ làng phủ thủy và thiêu sống họ trước mặt thần dân vương quốc?”

Aylmer gật đầu: “Đúng vậy, đây là một tin mừng, ta cũng vốn định muốn nói với ngươi.”

“Tại sao ngài lại làm vậy?”

“Ngươi đang chất vấn ta đó ư? Chẳng phải chuyện tiêu diệt bọn phù thủy độc ác là chuyện nên làm sao?” Aylmer nhếch môi, vẻ thù hận hiện lên nơi đáy mắt hắn. Lòng căm hận của hắn đối với phù thủy rất lớn, đó là hố đen trong lòng hắn. Con người, một khi đã thù hận thì dường như khó mà giữ lí trí của mình thông suốt được. Hắn là kẻ cao ngạo, kẻ thống trị, đấng tối cao của toàn thể người dân, hắn có thể biến nỗi hận riêng mình thành nỗi hận chung của toàn vương quốc nếu hắn muốn. Những kẻ chống đối hắn chỉ có một con đường chết.

Kieran nhất thời không biết nói gì cho phải, mọi ngôn ngữ của hắn như trì trệ. Phải rồi, cả vương quốc này đều hận phù thủy, đều xem phù thủy là những kẻ có sức mạnh đáng sợ, họ bắt buộc phải diệt trừ phù thủy để xóa tan nỗi sợ đó. Bây giờ chàng lấy cớ gì để mà tức giận đây?

“Chuyện đó thần không có ý kiến, thưa ngài.”

Aylmer thấy thái độ của Kieran rất kì lạ nhưng vì đi đường quá mệt nên cũng không quá rảnh để tâm. Hắn quyết định trở về cung điện của mình, chỉ để lại một câu: “Mừng ngươi trở về.”

“Tạ ơn ngài.”

Elfleda được dẫn đến một căn phòng dành cho người hầu đã bỏ trống, nàng đóng cửa lại khóa chặt, biến lại hình dạng của chính mình, thở phào một hơi. Pháp thuật của nàng thật sự còn rất yếu bởi vì chưa được trải qua huấn luyện nhiều nhưng như vậy có lẽ đã đủ rồi. Bây giờ nàng cần một giấc ngủ.

Đến đêm, nàng biến thành một con bướm trắng, bay vào cung điện. Giờ thì nàng đã biết thân phận thật sự của chàng là gì, chàng chính là quốc vương, người cai trị cả vương quốc này. Vậy chuyện làng phù thủy bị đốt nhất định chàng biết, nàng có thể nhờ sự giúp đỡ của chàng không. Nhờ chàng giúp nàng chống lại vị pháp sư bí ấn đó?

Trong cung điện trang hoàng lộng lẫy dát vàng, tấm thảm đỏ trải dài mới những may tỉ mỉ, tinh tế. Elfleda trầm trồ, từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên ngắm nhìn cung điện hoàng gia hàng thật giá thật như thế này. Nàng bay lượn qua từng tấm lụa vàng sang trọng, bay đến tận phòng ngủ của quốc vương Windsor.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN