Phù Thủy Cuối Cùng - I. White (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Phù Thủy Cuối Cùng


I. White (6)


Người vừa vào kia nở nụ cười nhẹ, đôi chân uyển chuyển bước vào, thân hình lung lay như sắp ngã.

Kieran đen mặt: “Ngươi là ai?”

Nàng ta bị hỏi như vậy không khỏi có chút lúng túng, miếng vải mỏng cũng rớt xuống tới khuỷu tay, lộ ra khuôn ngực phập phồng. Nàng ta “a” một tiếng rồi kéo mảnh vải lên nhưng rồi cũng lại rơi xuống, hoàn toàn là cố ý.

Elfleda nhìn một màn này thật sự là mặt nàng nóng muốn phỏng. Ai đó nói cho nàng biết nàng ta là vô ý bị rơi áo thôi có đúng không? Nữ nhân bình thường luôn cởi mở như vậy. Nàng thầm đánh giá lại thân hình của mình, vốn là không bằng một góc của nàng ta, quả là rất khủng.

“Nói!” Kieran như mất kiên nhẫn. Hiển nhiên một màn trước mắt không mảy may ảnh hưởng tới hắn.

“Ta, ta là do quốc vương ban tặng cho ngài.”

“Ngươi là?”

“Ta là Calantha White, con gái của Nam Tước White… con gái của vợ sau.” Càng nói âm lượng của nàng càng nhỏ, gương mặt sớm đỏ lên, mắt ngân ngấn nước. Dễ khóc thật!

Nam tước White vốn nổi tiếng là đào hoa, thân phận của nàng cũng không có gì bất ngờ lắm. Nhìn vẻ ngoài của nàng xinh đẹp như vậy, chắc hẳn mẹ nàng cũng thuộc dạng mỹ nhân, chỉ điều là lại yêu nhầm người, đến con gái của mình cũng dâng hiến cho người ta vì lợi ích bản thân.

Elfleda nằm trên tay của Kieran cũng rất thoải mái, nghe cuộc đối thoại của hai người.

“Ngươi, nàng không cần phải làm như vậy, trước tiên về phòng của nàng đi, ta không có nhu cầu đó.” Kieran xoa xoa ấn đường nói, chuyện quốc vương ban thưởng người này cho hắn nhất định là có nguyên do, cần phải điều tra thêm về nàng ta trước. Hơn nữa, hắn cùng không muốn làm việc này với người mà hắn không yêu. Nói đến cũng rất xấu hổ, nhưng hắn vẫn còn là xử nam!

Ai ngờ, Calantha liều mạng nhào vào lòng hắn, khóc lóc đến thảm thương nói: “Chẳng lẽ thiếp vẫn chưa đủ khiến ngài hứng thú? Vậy thì ngài thà giết thiếp đi, nếu thiếp về phòng cũng chẳng thể sống yên ổn.”

Elfleda bị cái ngực của nàng ta cọ vào vô cùng khó chịu. Kêu “meo” một cái.

Kieran đẩy nàng ta ra, nhíu mày. Người luôn ôn hòa như hắn vậy mà hôm nay hai chân mình cứ muốn dính lại với nhau!

“Người đâu?!”

Tiếp sau đó, vài người hầu tiến vào, kéo Calantha không ngừng la hét đi ra.

Hắn thận trọng đóng cửa lại, đuổi mấy tên lình gác đi chỗ khác, lúc này mới thả Elfleda xuống. Hắn nhìn nàng biến thành hình người, xấu hổ nói: “Chuyện lần này là ngoài ý muốn, nàng ta với ta đây là lần đầu gặp.”

“Ừm.” Nàng gật đầu.

“Sao mình phải giải thích với bà lão này nhỉ?” Hắn ngẫm nghĩ.

“Bà, hiện tại tình huống đang rất nguy hiểm, bà không thể ở trong cung điện được.” Kieran nghiêm mặt.

Elfleda nhìn tình huống hiện tại, ít nhất nàng cũng hiểu đối với một phù thủy thì nơi nào có người, nơi đó chính là nơi nguy hiểm. Nàng lại nói: “Ta giờ chẳng còn nơi để đi.”

Bỗng lại có một đám người đi tới cung điện của hắn, đồng thời cũng có tiếng kinh hô của đám người hầu, quốc vương tới! Hắn vội kéo một chiếc chăn phủ lên người nàng rồi đẩy nàng nằm trên giường, dặn dò: “Bà nằm yên ở đây.” Rồi buông rèm che khuất bên trong, đảo chân ra ngoài.

Hắn hành lễ với Aylmer.

Aylmer híp đôi mắt sắc lạnh, đứng sau hắn là quốc sư Middleton cũng rét lạnh nhìn hắn.

Hắn thu hồi mọi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, bình ổn hỏi: “Bệ hạ, đêm khuya như vậy, người tới tẩm điện của ta là có việc gì?”

“Chẳng qua có việc đi ngang. Nhưng mà… Công tước Wright vừa đuổi một thị thiếp ra ngoài?” Aylmer nghiêng đầu vẻ tùy hứng, hắn xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón cái, gương mặt không nhìn ra cảm xúc gì. Con người này tuy không làm hành động đao to búa lớn gì nhưng vẫn gây ra sức uy hiếp vô hình như vậy.

Đó là đối với người khác, đối với Kieran, vẻ ngoài của quốc vương của chỉ là lớp mặt nạ bao bọc đi những suy nghĩ của hắn mà thôi. Chàng thẳng lưng, đôi mắt hổ phách sáng ngời đáp: “Đúng vậy, thưa bệ hạ.”

“Ồ, ngươi là đang chê lễ vật của ta sao?” Aylmer híp mắt, nhịp độ xoay chiếc nhẫn chậm lại.

“Không, thưa bệ hạ. Thần cảm thấy con người không phải lễ vật.” Chàng bình ổn đáp, càng không để tâm đến cái nhìn của Quốc vương Windsor.

“Nói rất hay.” Aylmer nhếch môi. “Vậy ý ngươi là ta là kẻ sai khi biến con người thành lễ vật cho ngươi. Công tước Wright, có vẻ ngươi đã học được nhiều điều từ Quốc vương Wales.”

“Thần chỉ nói lên suy nghĩ của mình.”

“Được! Nếu ngươi đã không muốn lấy con người làm lễ vật, ta đã có một quyết định khác. Vào ngày dạ hội sắp đến, ta sẽ tuyển chọn Vương hậu cũng chính là ngày ta ra mặt tuyển Công tước phu nhân cho ngươi.” Aylmer rất tùy hứng.

Middleton cũng thoáng sửng sốt nhưng mọi suy tính cũng đến rất nhanh, chẳng mấy chốc ông đã vẽ ra cả một kế hoạch trong đầu.

“Ngài, chuyện này…” Kieran bỗng không biết nên phản ứng như thế nào. Chuyện này vốn dĩ chàng chưa từng nghĩ đến, lại xảy ra chuyện kia, vốn dĩ chàng cũng không muốn nghĩ đến nữa. Vậy mà cố tình vào lúc này, quốc vương lại đưa ra quyết định không được chối từ như vậy, chàng cũng không thể giống như khi ở Wales lấy lí do là Quốc vương chưa lập vương hậu ra để từ chối được.

“Ta đã quyết, không cần bàn nhiều.” Aylmer phất tay, xoay người trước cái hành lễ của chàng trở về cung điện của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN