Phù Thủy Cuối Cùng
I. White (7)
Tuy cách nói của nàng không tính là lễ phép với người lớn, nhưng có tiền là có quyên sai khiến, bác kéo xe trên trán rịn mồ hôi vẫn tươi cười đáp: “À, tiểu thư không biết đó thôi, Quốc vương sẽ tổ chức dạ hội để tuyển Vương hậu cũng như Công tước phu nhân, phàm là thiếu nữ nhà thường hay quý tộc, miễn trong độ tuổi quy định và đúng mấy tiêu chuẩn đề ra đều được tham dự dạ hội. Có lẽ đây là dạ hội lớn nhất của Vương quốc kể từ lễ lên ngôi của Quốc vương.”
Đôi mắt nàng sáng lên, hỏi: “Công tước phu nhân? Ý ngươi là Công tước Wright?”
“Đúng vậy, thật không ngờ Tiểu thư mới đến lại biết đến Công tước Wright.”
“Đương nhiên, chàng ấy là người giỏi nhất!” Nàng nâng cao giọng, vẻ mặt đầy tự hào và ái mộ.
Nàng tiểu thư này còn có thể là ai nữa ngoài Công chúa Oralie Wales.
Nàng bất chấp mọi thứ, cho dù là sự ngăn cản của cha nàng, sự lạnh nhạt của Công tước Wright hay có thể sẽ là sự bình phẩm, dị nghị của toàn bộ Vương quốc Wales, nàng cũng không muốn vụt khỏi tay người mà mình mến mộ. Nàng không biết là gì nữa, nhưng Công tước Wright chính là tình yêu đầu của nàng, nàng xem đó là điều thiêng liêng, không một ai có thể thay thế chàng.
…
“Cảm ơn ngươi.” Elfleda nhận một tách trà từ tay Kieran, nụ cười lan tỏa ra môi. Đã gần hai năm rồi nàng mới có thể cảm nhận sự ấm áp bởi sự giúp đỡ của người khác.
Kieran không nói gì, chàng nghiêm mặt: “Bà đến đây là có mục đích gì? Bà muốn báo thù sao?”
Môi vừa chạm vào tách trà của nàng bỗng run lên, nàng mím môi, buông tách trà xuống, làn da trắng ngần và nhăn nheo của nàng dường như trong suốt dưới hình dạng một bà lão.
“Ta… ta không biết nữa.”
Kieran nhíu mày.
“Ta không biết mình phải làm gì. Ta mới chỉ mười…khụ, ta rất già rồi.”
“Không phải phù thủy càng già thì năng lực càng mạnh?”
“Chàng trai trẻ, cậu không hiểu rồi, không có năng lực nào là bất biến cả.”
Nghe cụm từ “chàng trai trẻ”, Kieran không hiểu sao lại cảm thấy không đúng lắm. Chàng ngồi thẳng lưng: “Nếu bà không muốn báo thù và cũng không muốn vướng vào rắc rối thì mau rời khỏi đây. Ta không muốn nhìn thấy thêm một phù thủy vô tội nào chết dưới tay con người nữa.”
“Ta nói không biết chứ không phải là không báo thù! Ta chẳng có ai làm đồng minh cả, cũng chẳng biết kẻ thù của mình là ai. Ngươi biết không, khi ta quyết định số phận trước mặt ngươi. ta đã nắm nửa phần là mất mạng rồi! Điều gì khiến ta tin tưởng ngươi như vậy chứ? Còn tin tưởng hơn cả chàng! Giờ đây ngươi lại muốn ta từ bỏ, vậy những phù thủy, người thân của ta chết oan thì sẽ thế nào?”
Kieran có cảm giác chàng đã chọc đúng chỗ đau của bà lão già cỗi trước mặt rồi.
Kieran thế mà lại thấy bà lão rơi nước mắt, giọt nước mắt trong suốt, hai vành tai đỏ lên.
Đôi mắt xanh lục của bà bỗng trở nên long lanh.
Đôi mắt xanh.
Trong suốt.
“Là ta suy nghĩ không đúng, chẳng qua ta không muốn bà gặp nguy hiểm.”
“Ta sẽ rời khỏi đây.”
“Bà định đi đâu?”
“Kệ ta!” Elfleda hất cằm, biến thành một con bướm trắng bay rất nhanh ra khỏi tẩm điện của Kieran.
“…” Dỗi sao?
Elfleda mang theo tâm trạng phức tạp tìm đường ra nhưng toi rồi! Tại sao lâu đài này lại lớn như vậy? Nàng bỗng cảm thấy nơi tim đau nhói, cả người dường như mất hết sức lực, nàng chao đảo vài vòng rồi ngã nhào ra ngoài rìa cung điện, hoàn toàn biến thành nguyên hình.
__Ngoại truyện__
Ở một ngôi làng nhỏ sâu trong núi, nơi sinh sống của những phù thủy.
“Bà Camile, dạo này nồi nước phép của bác đã thành công chưa?” Một phù thủy hạ chổi xuống, bắt chuyện với một người phụ nữ đang dùng phép thuật khiến cho những quả trứng gà trở nên lớn hơn.
“Đến khổ, nó không nổ là may lắm rồi, nào trông đợi được cái thứ nước màu xanh đó có thể khiến thứ gì đó to hơn.” Người phụ nữ kia nhún vai, mấy quả trứng cũng rớt xuống bể vụn. “Đến cả loại pháp thuật cơ bản này tôi còn không khống chế được.”
“Chậc, ta nghĩ bà nên đến chỗ của lão Tom để mượn thêm sách rồi nghiên cứu đi.”
“Chúa ơi, ta ghét nhất là sách, bà biết đấy.”
“Mẹ!” Bỗng một cô bé tóc trắng chạy ù ào, ôm lấy chân “bà Camile”.
“Chuyện gì?” Bà gắt gỏng. “Coi chừng giẫm phải trứng bây giờ.”
“Mẹ, mẹ, có một người bị lạc ở bìa rừng, con dẫn cậu ấy vào.” Cô bé hổn hển nói, không hề bị mất hứng bởi sự gắt gỏng của mẹ. “Mẹ ơi, cậu ta có mái tóc đen như là lông quạ, cậu ta mặc một bộ đồ toàn là cái lấp lánh lấp lánh.”
“Bà Camile, con gái bà dẫn con người vào làng rồi!”
Sau đó cô bé bị mẹ nhúng vào nồi nước xanh xanh mà ai cũng biết là nồi gì đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!