Phượng Hoàng Lửa - Chương 6: Đụng độ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Phượng Hoàng Lửa


Chương 6: Đụng độ


Buổi tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ cho đến khi nó kết thúc, tất cả các thành viên của từng nhà đi lên khu nhà dành riêng cho mình. Lâm Ngọc, Linh Hoa được sắp xếp chung một phòng. Tất cả mọi người bước dần lên cầu thang

– Này, có biết dòm đường không hã

Tiếng nói oang oảng của cô nàng Mạc Tâm vang lên đồng thời huýt người của Linh Hoa sang một bên. Linh Hoa tức tối quay xuống lườm, miệng nói lớn

– Tớ đi ở đây thì liên quan gì đến cậu.

Cả đám cười lớn, một tên thanh niên thuộc nhà thuộc tính Kim tên Chu Y nói to

– Này, mày là ai mà lại đi chắn đường Mạc đại tiểu thư, mày có biết cô ây là 1 trong 3 đại gia tộc lớn nhất ở đây không.

Linh Hoa thản nhiên:

– Nhưng tớ đi trước, thì tớ đi đường tớ, cậu đi đường cậu. Là thiên kim đại tiểu thư là tớ phải đi sau sao

– Đúng vậy? – Một tên răng hô tên Thiên cửu tiếp lời

– Cậu – Linh Hoa lúng túng, không biết phải làm gì thì trước mặt câu, Lâm Ngọc lên tiếng:

– Vậy đại gia tộc nhà các người sẽ giết bọn tôi sao, đại gia tộc thế có phải học không, chúng ta là bạn việc gì các cậu phải lấy gia cảnh của người khác ra để nói. Đại tiểu thư họ Mạc thì hay lắm vậy còn các cậu, gia tộc các cậu có lớn như thế không, hay cũng chỉ như bọn mình. Thế các cậu việc gì phải đi chửi chính các cậu như thế

Lâm Ngọc nói một hơi khiến tất cả trố mắt nhìn, đây có phải là cô bé 8 tuổi đang nói chuyện không thế, những đàn anh đi trước tấm tắc khen thầm. Nhưng ngược lại phía bên Nhà Kim thuộc tính, Mạc Tâm khinh bỉ:
– Cóc nhái cũng chỉ toàn là một lũ cóc nhái, hồi nhỏ cũng có đứa nói với tao như thế và nhà nó đã bị cắt chức trong Bộ phép thuật, mày có thể mạnh miệng như thế, nhưng đến lúc bị thì đừng trách sao cái miệng mày lại có thể nói như thế với tao.

Vừa nói xong Mạc Tâm quăng một nụ cười sắt lạnh và đi lên, mặc kệ mọi người đang dòm ngó. Khi đi tới bên Lâm Ngọc, cô dùng đôi tay đẩy Lâm Ngọc nhưng Lâm Ngọc kịp thời né khiến cô nàng mất thăng bằng té xuống đất. Cả bọn cười lớn khiến cho cô nàng Mạc Tâm đỏ mặt tía tai, cô hét lên :
– Con khốn, mày chết với tao

Vừa nói, cô sử dụng đũa thần đang chuẩn bị phù phép thì bất ngờ một chiếc đũa ngăn chặn hành động của cô lại. Đó là Mạc Linh – Thầy giáo quản lí

– Em đang làm gì ở đây, có biết là không được sử dụng phép thuật bừa bãi không
Mạc Linh nói khiến cho Mạc Tâm càng tức tối hơn, cô nàng liền lớn tiếng trả lời lại
– Cậu thấy như vậy mà xem được sao, con này nó làm con té đó

Trong lời nói, còn tỏ ra rất oan ức. Mạc Linh trầm giọng:

– Trong trường học này làm gì có cậu cháu, em nói năng cho đàng hoàng. Có phải em là người bắt nạt Mạc Tâm không?

Mạc Linh nhìn thẳng vào Lâm Ngọc, đôi mắt đăm chiu. Thấy thế Linh Hoa liền nói:

– Thưa thầy, chính Mạc Tâm là người đã kiếm chuyện trước với bọn em. Chính Mạc Tâm còn đẩy Lâm Ngọc nhưng rất may mắn, Lâm Ngọc né được. Nên Mạc Tâm mới té

Linh Hoa khẩn trương nói nhưng dường như lời nói của cô không làm lọt tai người thầy chính trực kia. Mạc Linh quay qua hỏi nhà Kim thuộc tính:

– Các em có ai làm chứng không?

Lời nói vang lên nhưng không một ai dám hé miệng. Đến ngay cả những người cùng nhà Hỏa thuộc tính cũng không nói gì. Dường như ai cũng biết người thầy này mặc dù bên ngoài tỏ ra rất chính trực nhưng rất binh người nhà của mình. Ừ thì họ là cậu cháu mà, làm sao mà không lo cho nhau được.

– Nếu không ai làm chứng thì có lẽ em là người chủ động rồi Lâm Ngọc. Thầy trừ em 5 điểm vì lỗi này nhé. Em có ý kiến gì không

Lâm Ngọc mỉm cười như không, cô gật đầu đồng ý và nhanh chóng đi lên lên lầu. Mọi chuyện kết thúc ở đó, Linh Hoa tức tối nhìn Lâm Ngọc:
Sao cậu không nói rõ cho thầy biết, đâu phải là lỗi của mình
Nhưng đáp lại chỉ là nụ cười trừ:

– Nếu nói cho thầy biết, thầy có xử công bằng cho chúng ta không. Tớ thấy là không rồi.
– Tại sao lại không, tớ thấy thầy cũng nghiêm minh lắm mà, chỉ tại mọi người không chịu đứng ra làm chứng thôi.

– Cậu sai rồi, không có lửa thì làm sao có khói, mà không có mồi lửa thì làm sao có lửa. Không ai dám nói gì bởi vì họ biết nếu họ nói họ sẽ chỉ bị dính vào chuyện vô ích này mà thôi, không khéo lại đắc tội với cả đại gia tộc của họ thì họ làm gì mà muốn chứ.
– Vậy chúng ta cứ để mọi chuyện như thế sao

– Cứ vậy thôi, dù gì chuyện ngày hôm nay cũng không mất mát gì, chúng ta cũng không nên làm lớn chuyện.

Cả hai cùng các anh lên lầu, vừa đi vừa nói và họ đã đến ngay một tòa lâu đài khác. Âu Dương Vân Thiên liền nói:

– Này các em, bây giờ chúng ta hãy lấy đũa phép ra và hô to “OPEN”, cửa sẽ mở.
Tất cả các bạn làm theo, khi họ dùng đũa phép và đọc câu thần chú mở cửa, một con rồng lửa từ chiếc đũa của bọn họ hòa nhập vào cánh cửa và cánh cửa biến mất. Tất cả cùng tiến vào. Linh Hoa và Lâm Ngọc được xếp chung phòng. Phòng nam ở cạnh phòng nữ vì số lượng học sinh năm 1 cũng ít, chỉ có 6 người. Đa phần còn lại là các anh chị học sinh năm 2, năm 3, có người đã ở đây năm thứ 10. Có người đây là năm cuối 12.

– Chào cậu, cậu tên gì
Lâm Ngọc tươi cười chào một bạn nữ với mái tóc đen nhánh, chiều cao bằng cô nhưng có hai má lúm đồng tiền rất duyên

– Tớ tên Huyền Cầm, còn cậu

– Tớ tên Lâm Ngọc

– Tớ tên Linh Hoa

Linh Hoa cũng nồng nhiệt không kém: – từ nay chúng ta ở chung một phòng, hãy cùng giúp đỡ nhau nhé. Nói xong cả ba đập tay và nhanh di chuyển lên giường để ngủ. Vì hôm nay quá đủ mệt mỏi cho tất cả mọi người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN