Phượng Hoàng Lửa
Chương 68: Chuyển hóa tâm thức
Lời nói cảnh tỉnh của ông cụ giống như đem Lâm Ngọc từ một thế giới vô minh được tìm thấy chân lí của cuộc sống. Như một người sống trong bóng tối thấy được ánh sáng lâu năm:
– Ngươi có tin vào nghiệp quả không
Ông lão quay lại nhìn Lâm Ngọc, khiến cô sững sờ cùng với hàng loạt câu hỏi liên quan đến nghiệp quả, nghiệp quả là gì, biết rằng Lâm ngọc vẫn chưa từng trải, vẫn chưa biết được nên ông nói:
– Người hãy lấy tay đấm vào gốc cây này thật mạnh đi
Lâm Ngọc ngờ vực nhưng vẫn làm theo, cô dùng hết sức lực đánh vào gốc cây, cảm giác đau đớn chảy xuyên suốt khiến cô thở dốc, nước mắt cô tuôn tràn mà chẵng cần nhớ nghĩ đến bất cứ kỉ niệm nào
– Đau không
– Dạ đau
– Đó là nghiệp quả của ngươi, khi ngươi tác động một lực vào một vật, ngươi sẽ nhận được một lực tương tự như vậy, cũng giống trong cuộc sống của ngươi, nếu ngươi gây ra một nhân lành ngươi sẽ nhận lại được một quả lành, nhưng nếu ngươi gieo một nhân ác, ngươi sẽ phải hái những quả xấu. Ngươi hãy nhìn đằng xa xa kia
Lâm Ngọc nghe thấy nhìn xuống dưới đồng bằng, một con trâu đang bị con người mổ xẻ
– Kiếp trước con trâu đó chính là một quan viên và quan viên đó đã đối xử tàn ác với anh nông dân hiền lành bị kết tội oan. Thế là kiếp này nó phải trả
Lâm Ngọc bất chợt nhận ra, ông lão trước mặt của cô thật không đơn giản, ông có thể nhìn thấu suốt được cái gọi là nhân quả sao, cô tiếp tục cùng ông lão leo lên những con suối, bởi vì không có phép thuật nên cô phải trèo leo rất khó khăn, đến một con dốc lớn, ông lão bèn ngồi xuống nghĩ và cả hai lại tiếp tục trò chuyện:
– Nếu thế, những gì đến với con đều do kiếp trước con gieo nghiệp
Lâm Ngọc ngồi xuống bàn luận, có lẽ cô đã ngồ ngộ ra điều gì, ông lão nghe thế gật đầu tỏ vẻ đồng ý
– Đáng khen cho một tiểu cô nương, tuổi còn rất nhỏ đã hiểu được những gì ta nói, đó là do kiếp trước của con đã từng tạo một ác nghiệp nào đó nên kiếp này con phải trả. Cũng giống như con đang thiếu một món nợ vô cùng lớn với cuộc đời, và bất cứ khi nào con trả được một ít nghiệp, con sẽ cảm thấy hạnh phúc. Đó là cách chấp nhận nghiệp quả. Ở thế giới con người, một người bị ung thư vì biết chấp nhận được nhân quả, biết rằng đó là do nghiệp mình phải nhận nhưng họ chuyển hóa nghiệp đó thành một điều tích cực, xem như đã trả một món nợ lớn nên họ vẫn an vui sống tiếp và sau đó họ khỏi bệnh. Tuy nhiên cũng có người chỉ vì một ít bệnh tật không nghiêm trọng, nhưng họ luôn chất vấn với cuộc đời, tại sao ông trời lại đối xử với họ như thế, rồi những chuyện buồn của họ liên tiếp ập đến, họ không chấp nhận được điều đó nên sống càng ngày càng tệ và họ kết thúc cuộc sống của mình bằng cách tự sát
– Nếu như nó là nghiệp, vậy chúng ta phải chuyển hóa nó như thế nào. Nếu như có ai đó nói xấu con, vậy có phải đó là nghiệp của con không?
– Tất cả đều là nghiệp cả, ngươi hãy xem xét lại xem, ngươi sống đều muốn mọi người đều yêu thương ngươi, ngươi luôn muốn mọi người xung quanh vui vẻ vì ngươi chứ ngươi không bao giờ muốn sống để người khác ghét bỏ ngươi. Ai cũng có quy định dành cho riêng mình và ngươi sẽ bực bội nếu như người khác phạm phải vào quy định của ngươi. Ngươi và bạn ngươi đều sống trong một căn phòng, ngươi quy định rằng đồ dơ phải bỏ vào trong thao nhưng bạn ngươi lại quy định khác, họ quy định đồ dơ chỉ cần bỏ gọn vào một góc, không cần bỏ vào trong thao. Và hành động đó làm sai quy định của ngươi liền khiến ngươi bực bội, chính vì bực bội nên ngươi mới đưa ra những nhận định sai về bạn của mình, ngươi cho rằng bạn của ngươi là một kẻ ở dơ, sống bừa bộn và ngươi sẽ không bao giờ sống được với họ. Nhưng nếu ngươi suy nghĩ kĩ lại, bạn của ngươi sống đúng với quy định của họ, điều đó đối với họ là đúng. Có ai cố tình làm sai để ngươi la họ, chửi họ hay không muốn kết bạn với họ, ai cũng muốn mình sống thật hạnh phúc vậy vấn đề không phải là do họ mà là do ngươi, đều do tâm của ngươi suy diễn ra cả.
– Ta đưa ra thêm cho ngươi một ví dụ, ngươi đang đi ngoài đường thì bị bọn trẻ đá phải trái banh vào đầu ngươi, ngươi tức giận quay qua mắng bọn họ, nhưng ngươi nghĩ lại xem, con người ai lại muốn người khác chửi mình, đánh mình bao giờ. Bọn trẻ con đó cũng chỉ muốn vui chơi giải trí mà thôi, bọn nó đâu muốn ai phải chửi mình đâu, vì thế hành động của bọn nó chỉ là vô tình ảnh hưởng đến ngươi, họ không cố ý, vậy lấy lí do gì để ngươi chửi bọn nó, thậm chí đánh bọn nó.
– Đó là cách chuyển hóa tâm thức của ngươi, ngươi nghĩ lại nếu như Mạc Tâm khiêu khích ngươi vì đâu, vì ngươi làm sai quy định của họ, ngươi làm họ cảm thấy khó chịu và tức tối. Và ngươi biết các giác tức giận đau đến mức nào không, đau lắm, chính vì thế ngươi nên tội nghiệp cho họ thay vì ngươi phải tranh cãi với họ. Chắc chắn ngươi đã làm gì đó ảnh hưởng đến quy định của họ, nhưng nếu lúc đó ngươi chuyển hóa nó ngay bằng những ý nghĩ tích cực như thế, mọi chuyện sẽ không có gì. Nhưng ngươi lại lựa chọn gieo một nhân xấu bằng cách ngươi đáp lại lời khiêu khích đó và ra tay với cô ấy, chính vì thế ngươi lại tiếp tục tạo ra một quả xấu đó chính là Mạc Tâm kêu người đến dạy dỗ ngươi. Nhưng nếu lúc đó ngươi đối xử bình thường và không cùng họ đánh đấm, thì ngươi lại không gây ra thêm một quả xấu đó chính là gia đình Mạc Gia sẽ không thuê sát thủ giết ngươi. Ngươi thấy đấy, không phải nghiệp của ngươi đến, ngươi không chấm dứt nghiệp đó mà lại tạo ra thêm nghiệp mới để gặt nó vào trong thời điểm tiếp theo hay sao.
Từng lời nói như dao cắt khắc sâu vào tim của Lâm Ngọc, khiến cô choáng váng, cô như bừng tỉnh, thì ra đó giờ tất cả những gì cô thấy đều xuất phát từ trong tâm của cô, chưa kịp suy nghĩ gì thì ông lão lại nói cô nhìn về hướng một tên cướp đang hành hung một người đàn ông già, cô bức xúc
– Làm sao một tên trẻ tuổi lại có thể làm thế với một người già cơ chứ
Ông lão nghe thấy vẫn lắc đầu cười:
– Làm gì có chuyện nào là xấu hay chuyện nào là tốt, ngươi vẫn nhìn người bằng cái tâm của ngươi sao, ngươi xem đối với ngươi chuyện này vô cùng xấu xa nhưng ngươi biết động cơ của tên cướp là gì không, ngươi không nhìn thấu được nên vẫn nghĩ đó là một chuyện xấu. Tên cướp vì con mình đang bệnh nặng, không có thuốc than nên phải đánh liều để cướp, vậy tên cướp là một người xấu sao. Làm gì có ai xấu hoàn toàn hay tốt hoàn toàn, tất cả chỉ là tâm ngươi suy diễn, nên ngươi phải nhìn họ với tâm bồ đề, ngươi phải biết yêu thương ông lão ấy vì ông ấy phải gánh chịu một nghiệp như thế, ngươi cũng phải biết yêu thương tên cướp ấy vì cuộc sống mưu sinh mà họ có thể làm một việc nguy hiểm đến như thế. Ngươi nhìn tên cướp là một người xấu nhưng tại sao con hắn lại suy nghĩ hắn là một người cha tốt, như vậy không phải tên cướp là người xấu chỉ là góc nhìn của ngươi, tâm của ngươi nghĩ hắn là xấu xa mà thôi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!